CHƯƠNG 851
Nhưng mà một khắc sau, anh ta nhìn con số được hiển thị ở phía trên thì lập tức há to miệng.
“Có bao nhiêu tiền?”
Anh Cốc hỏi một câu, đợi mấy giây mà không thấy đàn em trả lời, ông ta liền đánh một bàn tay ra sau đầu của người đó.
“Mẹ nó, ông đây đang hỏi mày đó, thất thần làm cái gì?”
Tên đàn em bị đánh cho tỉnh táo, vẻ mặt vô tội đưa máy pos đến, ông Lương và anh Cốc đều nhìn lại theo bản năng, trong nháy mắt hít vào một ngụm khí lạnh.
Một chuỗi số không thật dài làm ánh mắt của người khác như muốn nổ tung, theo thói quen lập tức bắt đầu thì thầm đếm số.
“Hàng nghìn, hàng triệu, hàng tỷ,chục…mấy trăm tỷ.”
Hít hà!
Lại hít vào một ngụm khí lạnh, biểu cảm của hai người kinh ngạc đến cực điểm.
Ba trăm tỷ, trong các thẻ này thế mà mẹ nó lại có ba trăm tỷ tiền mặt.
Nếu như là trong một sự kiện khác hoặc là cái gì đó thì cũng sẽ không khiếp sợ như vậy, đây chỉ là một tiệc trăm ngày thôi mà, cho dù là đại phú hào chân chính đi nữa thì cũng không trực tiếp đưa ra ba trăm tỷ tiền mặt trong tiệc trăm ngày.
Không không, nên nói một cách khác đó chính là người cầm quyền trong hào môn cũng sẽ không thể nào bỏ ra một số tiền lớn như thế trong bữa tiệc trăm ngày của cháu trai ruột mình.
Vội vàng nhìn về phía Sở Vĩnh Du, hai người bất ngờ không có lời nào để nói.
Đúng là không có nói sai, ở bên trong thẻ có rất nhiều tiền.
Lúc này, Tỉnh Dung cùng với vợ Tỉnh Dung, còn có những khách khứa kia cũng kinh ngạc nói không nên lời, khá lắm, bỏ ra ba trăm tỷ, thật là khoa trương.
“Vĩnh Du, cái này… nhiều lắm, chú dì không thể nhận được đâu.”
Tỉnh Dung nói xong, Sở Vĩnh Du liền nâng tay phải lên, sau đó lấy cái thẻ ngân hàng rồi nói với anh Cốc.
“Chú Dung thiếu ông ba mươi tỷ có đúng không, tôi cũng không hỏi lãi suất có tuân thủ theo quy định hay không, hôm nay là ngày vui, quẹt thẻ rồi cút đi.”
Nhìn cái thẻ ngân hàng của Sở Vĩnh Du đưa qua, khách khứa đang ngồi ở đây lại bị chấn động.
Người này có tiền như thế nào… trong bữa tiệc trăm ngày lại có thể bỏ ra ba trăm tỷ, bây giờ còn trả ba mươi tỷ tiền nợ, khiếp thật chứ, sao chúng ta lại không gặp được người như thế này.
Mà anh Cốc thì di chuyển tầm mắt, cười nói.
“Vậy là dễ nói rồi, trong cái thẻ này có ba mươi tỷ đủ để trả nợ cho Tỉnh Dung. Cho nên, tôi lấy cái thẻ đi vậy.”
Lời nói của anh Cốc làm người khác hoảng sợ ngơ ngác, người phản ứng đầu tiên là Tỉnh Dung, lập tức chỉ trỏ rồi nói.
“Ông nói cái gì chứ, trong cái thẻ đó có ba trăm tỷ, ông muốn lấy một cái thẻ ba trăm tỷ để gán khoản nợ ba mươi tỷ hả? Nằm mơ đi!”
Trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, anh Cốc nhìn ông Lương, người vừa mới đọc con số là ông Lương, cho nên người khác mới biết được trong cái thẻ có bao nhiêu tiền.
“Ông Lương, lúc nãy là do mày đã nhìn lầm, nhìn nhiều thêm một con số không, nhìn ba mươi tỷ thành ba trăm tỷ. Anh đây nói có đúng không?”