Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du

Chương 543




CHƯƠNG 543: TRẬN CHIẾN ÁC LIỆT TRONG TƯỞNG TƯỢNG.

Phần mộ của tổ tiên nhà họ Trần nằm ở vùng ngoại ô thành phố Ninh, nơi này đã được mua lại, chỉ có đàn ông trực hệ nhà họ Trần mới có thể được chôn cất ở chỗ này.

Lúc này, Trần Trọng Thiên đang cầm một cái xẻng đào đất, cháu của mình, tự mình mai táng, không cần bất cứ người nào phải trợ giúp.

Cũng may ông ta là võ giả, nếu không chỉ dùng một cái xẻng đào, thật sự vô cùng phí sức.

Mới vừa mới đào được một nửa, ông cụ trông coi mộ tổ tiên là chạy tới.

“Ông chủ, xe nhà họ Lương lại đến rồi, chỉ đến có một chiếc xe.”

Trần Trọng Thiên không quan tâm, còn Sở Vĩnh Du thì lại lên tiếng.

“Gia chủ, được rồi, một nửa còn lại cứ giao cho mấy người nhà họ Lương đi, đây là chuyện mà bọn họ phải làm.”

Nghe nói như thế, Trần Trọng Thiên mới dừng lại, cừu hận trong mắt càng thêm nồng đậm khi nhìn thấy chiếc xe Mercedes đậu ở cách đó không xa.

Trên chiếc Mercedes có ba người bước xuống, không có gì thay đổi so với lần trước, Lương Phẩm Hành, Lương Tranh cùng với cái người đàn ông trung niên tên là Tam Hưng.

“Ông cụ Trần, bây giờ đã bắt đầu đào hố rồi hả? Nói như thế nào thì nhà họ Trần của ông cũng là đệ nhất hào môn mà, sao vậy, vì để bồi thường ba trăm tỷ cho tôi, vậy mà ngay cả việc xử lý tang lễ cho Trần Hạo Hiên cũng không có tiền trả nổi hả?”

Mở miệng nói lời này là Lương Tranh, chỉ trôi qua có mấy tiếng, phải nói là sự thay đổi của Lương Tranh lớn đến dọa người, cũng không biết là Tam Hưng đã nói gì với anh ta, hay là tâm lý của anh ta đã thay đổi, nói tóm lại là bây giờ trên mặt của anh ta có một loại khinh thường.

“Lương Tranh, bây giờ cậu có thể tùy tiện phách lối, đợi một chút nữa cũng sẽ đến lúc cậu khóc. Tôi đã nói là nợ máu phải trả bằng máu, tuyệt đối có thể làm được.”

Trần Trọng Thiên cắm cái xẻng lên trên mặt đất, sau đó ôm lấy thi thể của Trần Hạo Hiên, ông muốn để cho cháu trai của mình tận mắt chứng kiến mấy tên cặn bã này chết như thế nào.

Lương Tranh cười lạnh, đang muốn mở miệng, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy Sở Vĩnh Du đang đứng ở đó, lập tức nhận ra anh ngay.

“Là mày! Con mẹ nói, Trần Trọng Thiên, ông nên mở to con mắt chó của ông mà nhìn đi, Trần Hạo Hiên chết như thế nào, còn không phải là bởi vì cháu trai của ông gian díu với Vân Thủy Dật, nếu không thì làm sao mà chúng tôi có thể sinh ra xung đột.”

Nói dứt lời, Lương Tranh liền quay đầu nhìn về phía Tam Hưng ở bên cạnh, không còn vẻ cẩn thận từng li từng tí như lúc trước, ngược lại còn mang theo giọng điệu sai bảo.

“Tam Hưng, chính là cái thằng khốn đó, nó mới chính là kẻ cầm đầu, lại dám có chuyện mờ ám với người của ông đây, trước tiên kêu nó đến đây quỳ xuống dập đầu với tôi, sau đó làm thịt nó.”

Tam Hưng mỉm cười.

“Tuân mệnh.”

Trong lòng của Lương Phẩm Hành thầm than một tiếng, đây là lý do tại sao mà ông ta không muốn liên lạc với Tịnh Tịnh, gia tộc của Tịnh Tịnh rất đáng sợ, lại cưng chiều đứa con trai này, rất dễ dàng làm cho Lương Tranh phách lối quên mình, bây giờ thật sự đã xảy ra.

Mặc dù trước kia Lương Tranh rất ngang ngược, nhưng mà tuyệt đối không có khả năng hở một chút là lại muốn mạng của người khác, mà bây giờ thì sao…

Tam Hưng vừa mới nói xong, ngược lại là ông ta không đột nhiên tấn công mà là bước từng bước một đi về phía Sở Vĩnh Du, ông ta thấy người được gọi là cao thủ trong thành phố lớn thật sự không đáng một đồng.

“Thằng nhóc kia thức thời một chút đi, ngoan ngoãn tự mình lại đây cúi đầu với cậu chủ của tôi, như thế này có thể sẽ chịu đau ít một chút, chúng tôi cũng sẽ dùng một kích giết chết cậu, sẽ không để cho cậu có bất cứ cứ đau đớn nào, nếu không thì…”

Lúc Tam Hưng đang nói chuyện, Trần Việt và Trần Trọng Thiên cũng khẩn trương, cô ta thì không nói, còn ông ta đã từng chứng kiến sự kinh khủng của Tam Hưng, không biết cuối cùng Sở Vĩnh Du có phải là đối thủ của ông ta không, thật sự là một ẩn số.

“Chắc là ông đến từ Cửu Long thành?”

Đột nhiên, Sở Vĩnh Du lại mở miệng, Tam Hưng trực tiếp đứng yên tại chỗ, lông mày hoàn toàn nhíu lại cùng một chỗ, trong lòng rung động đến cực điểm.

“Cậu là ai, làm sao lại biết Cửu Long thành?”

Trong thành phố lớn, đừng nói là những người bình thường kia, chính là rất nhiều nhân vật lớn cũng tuyệt đối không biết sự tồn tại của Cửu Long thành, có thể có tư cách biết đến thật sự chẳng có mấy người, cho nên Tam Hưng mới có thể khiếp sợ như vậy.

“Ông quả nhiên là người của Cửu Long thành, có thể tùy tiện giết người giống như là trò đùa như vậy, cũng chỉ có người của Cửu Long thành mới có thể làm được.”

Sau khi Sở Vĩnh Du nhìn thấy người đàn ông trung niên, anh vừa nhìn liền có thể đoán được.

Tội phạm giết người trong thành phố lớn có nhiều, không, rất nhiều, nhưng mà người mà bọn họ giết đều có cùng một loại bệnh trạng, có thể là bị ép, có thể là thích thú. Mà con người của Tam Hưng, từ ánh mắt của ông ta mà xem xét, giết người đối với ông ta mà nói giống như là tùy ý giết chết một con kiến.

Sau khiếp sợ, Tam Hưng trầm giọng nói.

“Nếu như cậu đã biết sự tồn tại của Cửu Long thành, chắc là cậu cũng không phải là nhân vật nhỏ nhoi gì, vậy thì tôi sẽ nói cho cậu biết tôi là thuộc hạ của nhà họ Yến ở Cửu Long thành, thức thời thì cút sang một bên đi, cậu đừng có nhúng tay vào chuyện của nhà họ Trần. Lương Tranh là con riêng của cô cả nhà chúng tôi, nói như vậy chắc là cậu đã hiểu rồi chứ?”

Mặc dù không biết Cửu Long thành là cái gì, nhưng mà đám người Trần Trọng Thiên lại không phải là người ngu, vậy thì chắc chắn đó chính là một sự tồn tại vô cùng đặc thù, càng như vậy, trong lòng Trần Trọng Thiên càng không nắm chắc Sở Vĩnh Du có vì vậy mà thỏa hiệp không đây.

Nếu như Sở Vĩnh Du thỏa hiệp, vậy thì mối thù của cháu trai ông ta, đời này không thể báo.

“Tam Hưng, có chuyện gì vậy? Hình như cái này không giống với phong cách của ông, lằng nhà lằng nhằng, cẩn thận tôi nói với mẹ của tôi biết đó.”

Rõ ràng là Lương Tranh đã biết chút gì đó, khó chịu bực mình trách móc, anh ta thật sự không ngờ tới mình còn có một người mẹ ruột, là một người mẹ ruột đáng sợ như thế.

Tam Hưng quay đầu lại, hèn mọn cười cười.

“Cậu chủ, chờ một chút, lập tức giải quyết ngay.”

Nhưng mà một khắc sau, lời nói của Sở Vĩnh Du lại khiến cho Tam Hưng phải hít vào một ngụm khí lạnh.

“Nhà họ Yến thật ra cũng như sâu kiến mà thôi chắc là thực lực của ông còn yếu hơn so với Cửu Long Sứ mà lần trước tôi đã giết, vậy mà còn dám ngông cuồng ở trước mặt của tôi!”

Cái gì!

Tam Hưng loạt xoạc lùi lại phía sau mấy bước, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng.

“Cậu… cậu là Sở Vĩnh Du!”

Lúc đầu, bọn người Trần Trọng Thiên nghĩ chắc là sẽ có một trận chiến đấu ác liệt, ai biết vừa mới nói có mấy câu, cái người đàn ông trung niên Tam Hưng này trước đó còn phách lối xem thường mạng sống của người khác, thế mà bây giờ sợ hãi như vậy, thật sự có một loại cảm giác không thể tưởng tượng được.

“Đến đây.”

Lúc này, Sở Vĩnh Du phun ra hai chữ, mặc dù là rất nhẹ nhàng, nhưng mà lọt vào trong đầu của Tam Hưng quả thật giống như là tiếng sấm.

Sở Vĩnh Du này thật sự đã đạt đến trình độ không có ai là không biết, ngay cả Cửu Long Sứ cũng coi thường, còn giết chết Cửu Long Sứ và nhà họ Yến, đã phế đi thực lực mạnh đến cỡ nào, ít nhất thì Tam Hưng không phải là đối thủ của anh.

Không dám do dự, Tam Hưng vội vàng chạy tới trước mặt của Sở Vĩnh Du, lúc này, ông ta đã không dám dùng nhà họ Yến để uy hiếp Sở Vĩnh Du. Bởi vì từ sự xem thường Cửu Long Sứ, bắt đầu từ một khắc giết chết Cửu Long Sứ, Sở Vĩnh Du và nhà họ Yến đã là không chết không thôi, uy hiếp vô dụng.

“Lăn đến cái hố đó, mang theo Lương Tranh và Lương Phẩm Hành dùng tay đào xong miếng đất cuối cùng, tôi chỉ cho các người mười phút, nếu như đào không xong, vậy thì cũng đào thêm một cái ở bên cạnh dành cho mình đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.