Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du

Chương 533




CHƯƠNG 533: RỐT CUỘC LÀ MUỐN LÀM CÁI GÌ.

Đến hoàng hôn, Địch Long sơn trang lại trở nên náo nhiệt, nhìn những chiếc xe sang trọng xếp hàng ra trận, xe thấp kém nhất thuộc dòng Bentley, đủ để nhìn thấy những người đến đây đều không phải là nhân vật nhỏ.

Lúc này ở trong sân của Địch Long sơn trang, gia chủ hào môn xếp thứ nhất thứ hai ở Tỉnh Thành đều đã đến, mà trong nhóm tiểu bối, nhà họ Ngô có Ngô Tiêu Tiêu, nhà họ Tân thì là Tân Địch, hai người đều đứng cùng một chỗ.

“Anh Ngô, cậu của anh Sở đột nhiên lại xuất hiện, còn tổ chức một bữa tiệc long trọng như thế, không biết là muốn làm cái gì, anh đã hỏi qua anh Sở chưa?”

Tân Địch là một người rất tò mò, trong nhà nhận được thiệp mời, người mời lại chính là Lý Phú Quốc, cậu của Sở Vĩnh Du.

Nói thật thì nếu như bình thường đối với mấy thiệp mời quái dị như thế này sẽ không có người nào chú ý tới, nhưng mà liên quan tới Sở Vĩnh Du, đó lại là hai khái niệm.

“Không biết nữa, tôi cũng không hỏi.”

Đối với lời nói của Tân Địch, thiếu chút nữa là Ngô Tiêu Tiêu đã trợn tròn mắt, loại chuyện như thế này ai mà dám gọi điện thoại xác nhận với Sở Vĩnh Du cơ chứ, cái này không phải là muốn chết đói à… chỉ chút trí thông minh ấy mà cũng không có, còn ra ngoài lăn lộn cái rắm gì.

Thứ nhất, những người có hiểu biết đều biết rằng cậu của Sở Vĩnh Du tuyệt đối không có người nào dám giả mạo, nếu không thì những người trong gia tộc lớn đều đến đây, sau khi phát hiện âm mưu này, chắc chắn là kết cục của người kia sẽ thảm tới cỡ nào, dùng cái mông cũng có thể nghĩ ra được.

Thứ hai, trước tiên không nói tới chuyện lừa gạt hay là không lừa gạt, nếu như thật thì sao, nếu như thật mà còn không chịu tự mình đến tham gia tiệc, vậy không phải nhóm lửa trên thân à.

“Tôi đã quan sát cả nửa ngày rồi, anh Sở vẫn còn chưa đến.”

Tân Địch nhìn quanh bên trong, Ngô Tiêu Tiêu cũng không nói cái gì nữa, anh ta cũng rất tò mò cậu của Sở Vĩnh Du, Lý Phú Quốc rốt cuộc là muốn làm cái gì, có thân phận ấy làm chuyện gì không phải là chỉ cần một cuộc điện thoại hoặc là gặp nhau một lần là được rồi à, cần gì phải làm như thế này?

Đồng thời, trong một căn phòng nào đó ở Địch Long sơn trang, một nhà ba người đang ngồi đó trong đó, còn có Lý Quang Quang hồi chiều này cố ý chạm vào đuôi xe mercedes của Sở Vĩnh Du, nhưng mà mặt mũi thì sưng vù.

“Ba, ba nói đi, sau khi bữa tiệc kết thúc, ba cần phải báo thù cho con.”

Bên cạnh là một người trung niên đang ngồi rất có khí chất, ánh mắt tương đối sắc bén.

“Yên tâm đi, ba đã điều tra ra rồi, là Báo Đốm ở Tỉnh Thành đã phái người làm. Báo Đốm đó chỉ là một con chó được nuôi dưỡng ở bên cạnh anh họ con mà thôi, không cần phải chờ đến lúc bữa tiệc kết thúc đâu, ba đã cho người gửi thiệp mời cho cậu ta rồi, chờ một lát nữa đã có thể báo thù cho con.”

Một người đàn bà duy nhất cũng chính là mẹ của Lý Quang Quang, lúc này trong mắt tràn đầy lo lắng.

“Chồng à, chúng ta làm như vậy lại không chịu thông báo cho Sở Vĩnh Du một tiếng, có phải là có hơi quá đáng rồi không, Sở Vĩnh Du có vui không đây?”

Lý Phú Quốc cười nói.

“Lo lắng của bà chỉ là dư thừa, không phải là tôi đã nói rồi hả, tôi là cậu của Sở Vĩnh Du, là người cậu chân chính, nó dám làm gì người cậu này à? Đi thôi, người đã đến đông đủ rồi, chúng ta cũng nên lộ diện, tối ngày hôm nay qua đi, nhà chúng ta sẽ trở thành sự tồn tại đẳng cấp nhất ở toàn bộ Tỉnh Thành.

Từ đây, muốn có tiền là có tiền, muốn có quyền là có quyền.”

Nói đến đây, Lý Phú Quốc cảm thán.

“Haiz, nghĩ lại ông đây khổ sở dốc sức làm lụng hơn hai mươi năm mới tiết kiệm được mấy chục tỷ, không ngờ tới là cháu của mình lại vô thanh vô thức đạt được thành tựu như ngày hôm nay, nếu biết như vậy thì tôi đã sớm đi tìm nó rồi.”

Lý Quang Quang cũng đứng dậy, sờ lên vết thương ở trên mặt, trong lòng lạnh lẽo đến cực điểm.

Mẹ nó, những chuyện này là do đôi nam nữ chó má đó tạo thành, chờ sau khi giải quyết cái tên Báo Đốm đó rồi, ông đây rất định sẽ ra ngoài tìm hai người, các người chờ đó.

Ở trong sân, các gia tộc lớn ở Tỉnh Thành và một số nhân vật lớn đều đã đến khá đông đủ, suy nghĩ lúc này của bọn họ cũng giống với Ngô Tiêu Tiêu và Tân Địch, cũng không biết là cậu của Sở Vĩnh Du đột nhiên lại xuất hiện, còn tạo ra một chiến trận lớn như thế là vì cái gì.

Sở dĩ bọn họ sợ Sở Vĩnh Du như vậy, thứ nhất bởi vì Sở Vĩnh Du rất lợi hại, không thể trêu chọc, thứ hai cũng là bởi vì Sở Vĩnh Du căn cứ vào nguyên tắc người không phạm ta ta không phạm người, chỉ cần bọn họ không trêu chọc thì sẽ bình an vô sự, ít nhất cũng xem như là một người hiểu đạo lý.

Giờ phút này, ở cổng Địch Long sơn trang có một chiếc Land Rover Range Rover chạy đến, thả vào trong đống xe, có lẽ đây là chiếc xe kém nhất.

Sau đó, Báo Đốm và Sở Vĩnh Du bước xuống từ trên xe, sở dĩ Sở Vĩnh Du đến đây là muốn xem xem người cậu mà mình chưa từng gặp mặt muốn làm cái gì, sau đó cần làm cái gì thì lại định đoạt.

“Xuất trình thiệp mời.”

Mấy tên bảo vệ đứng ở cửa nhìn thấy không phải là người của Địch Long sơn trang, một cậu thanh niên trông có vẻ u ám nhất trong đám người, mũi hếch lên trời, khẩu khí nói chuyện giống như là vương giả đang nói chuyện với bầy tôi tớ.

Báo Đốm không nói cái gì hết, lấy thiệp mời ra, người thanh niên nhận lấy nhìn thoáng qua, lập tức cười lạnh nói.

“Anh chính là Báo Đốm đó à? Hahaha, mẹ nó, ăn gan hùm mật báo rồi, ngay cả anh họ của tôi mà cũng dám đánh, bắt lấy.”

Nói dứt lời, hai tên vệ sĩ lập tức giữ lấy cánh tay của Báo Đốm.

“Các người có ý gì, không phải là mời người đến đây à, đối đãi với khách quý như thế?”

Sở Vĩnh Du nhíu mày, người thanh niên khinh thường liếc mắt một cái, lên tiếng nói.

“Có ý gì à? Khách cũng được chia các cấp bậc khác nhau, Báo Đốm đã đánh Lý Quang Quang, là anh họ của tôi, anh ta phải gánh vác chuyện này, cho nên ngoan ngoãn đi theo tôi, đợi một lát nữa có thể chịu ít cực khổ. Về phần mày chỉ là cấp dưới của Báo Đốm, mẹ nó, mày lắm mồm làm cái gì hả, còn dám giả ngầu ở đây, có tin là ông đây sẽ để cho mày thấy máu không.”

Phách lối như vậy, sắc mặt của Sở Vĩnh Du cũng lạnh xuống, người thân của cậu mình lại là một người hống hách như thế, thế thì anh cũng chẳng thể tưởng tượng được người kia tốt bao nhiêu.

“Báo Đốm.”

Phun ra hai chữ, Báo Đốm bị kiềm chế hơi dùng sức một cái, hai tên vệ sĩ đang giữ chặt cánh tay của anh ta trực tiếp bay ra bên ngoài.

Thấy như vậy, người thanh niên lại không sợ hãi chút nào, ngược lại còn bình tĩnh nói.

“Có can đảm lắm, dượng của tao là cậu của Sở Vĩnh Du, bọn mày lại dám phản kháng, có suy nghĩ tới hậu quả chưa vậy?”

Sở Vĩnh Du cảm thấy rất buồn cười, giống y như là Lý Quang Quang hồi sáng này lấy mình ra để làm oai, căn bản ngay cả mình như thế nào cũng không biết, chưa từng nhìn thấy, vậy mà cậu của mình lại cố ý làm như vậy, hay là đang xem thường đây?

“Đi thôi, đi gặp người cậu của tôi thử xem.”

Bước ra một bước, Báo Đốm đi theo sát ở phía sau, mấy tên vệ sĩ còn lại căn bản không dám bước lên ngăn cản, dù sao cũng không phải là đối thủ.

“Bọn mày tiếp tục trông chừng ở đây đi, tao đi vào, con mẹ nó lá gan không nhỏ mà, đợi một lát nữa xem dượng của tao xử lý bọn nó như thế nào.”

Lúc Sở Vĩnh Du và Báo Đốm đi vào sân trước cũng không hấp dẫn sự chú ý của mọi người, bởi vì lúc này tất cả mọi người đều nhìn ra phía trước, lúc này Lý Phú Quốc vừa mới xuất hiện, cầm thấy một cái micro, trên mặt mang theo nụ cười, là một nụ cười của kẻ chiến thắng.

“Cảm ơn mọi người trong lúc bận rộn đã trích thời gian để tham gia buổi tiệc tối do Lý Phú Quốc tổ chức, đương nhiên là mọi người vẫn còn rất lạ đối với cái tên này, bởi vì tôi vẫn luôn ở Tây thành, nhưng mà tên tuổi của cháu trai tôi, tôi tin là không có ai ở đây là không biết.”

“Không sai, nó chính là Sở Vĩnh Du.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.