Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du

Chương 482




CHƯƠNG 482: ĐỪNG CÓ KHÔNG BIẾT TỐT XẤU.

“Cái đó, cậu Chu, mặc dù mình không mua được mảnh đất hoang này, nhưng mà chúng ta có thể tiếp tục thương lượng với nhau về việc đầu tư trong thành, đi từ hướng đông ở nơi này còn có…”

Người trung niên nói, cậu Chu đã không nhịn được mà khoác tay.

“Mảnh đất hoang này đã bị mất rồi, ông nói chuyện thành trong thành với tôi làm cái gì nữa?”

Nói xong, cậu Chu liền bước lên xe trước, Kim Minh kịp thời phản ứng lại, vỗ vỗ bả vai của người trung niên, không nói lời nào rồi bước lên xe, làm cho người trung niên không hiểu mà nhìn mảnh đất khoảng năm trăm mẫu ở bên cạnh, cảm thấy thắc mắc.

Kể từ khi nơi này không thích hợp để trồng bất cứ loại cây nông nghiệp nào thì vẫn để hoang phế, không có người nào đến hỏi han, sao đột nhiên lại sống lại vậy? Nhìn như thế, giá cả bán cho bất động sản Hoa Thiên lại thấp rồi.

Sau khi bước ra, sắc mặt của cậu Chu xám xanh.

“Đến công ty bất động sản Hoa Thiên ngay lập tức.”

Có chút do dự, Kim Minh vừa khởi động xe vừa nói.

“Cậu Chu, chúng ta nên nói trước là đi đàm phán mua đất chứ không phải là ép mua ép bán.”

Cái gì? Cậu Chu không vui, thân thể nghiêng về phía trước, nắm lấy cổ của Kim Minh.

“Chuyện gì, bất động sản Hoa Thiên là công ty của nhà họ Kim các người à? Hay là quen biết với chủ tịch của các người? Kim Minh, đừng có không biết tốt xấu, chắc là cậu biết rõ năng lực của tôi như thế nào. Tôi đã từng nói sau khi chuyện này thành công thì tôi sẽ cho nhà họ Kim các người có một lợi ích cực kỳ to lớn, nếu cậu dám ngăn cản tôi làm một vài chuyện, thế thì tôi cũng không cần nói tới hậu quả đâu.”

Kim Minh vội vàng gật đầu, không còn dám nói thêm câu nào nữa, làm sao anh ta có thể không biết bất động sản Hoa Thiên chính là công ty của Đồng Ý Yên, là vợ của Sở Vĩnh Du, chỉ sợ là người có địa vị cấp cao ở Tỉnh Thành không có ai là không biết.

Anh ta có lòng muốn nhắc nhở một câu, nhưng mà cảm thấy vô cùng dư thừa, từ tình huống tối ngày hôm qua xem xét, a căn bản cũng không đặt Sở Vĩnh Du vào trong mắt, nhưng mà suy nghĩ lại cũng phải, cậu Chu có quan hệ ở nước ngoài, vậy thì chắc chắn mối quan hệ trong nước cũng sẽ không kém, làm sao có thể kiêng kị một nhân vật hoành hành ở Tỉnh Thành.

Ở một bên khác, Sở Vĩnh Du cũng không dẫn Hữu Hữu ra ngoài chơi là bởi vì ngày hôm qua Tư Phu và Đồng Thế Tân đã hẹn với mấy người bạn, đều dẫn cháu trai cháu gái đến vùng ngoại ô.

Với lại, sau khi Sở Vĩnh Du nói tình huống cho Bạch Ông nghe, làm cho Bạch Ông khiển trách một trận, phong ấn rất kiên cố, làm sao có thể đột nhiên bị giải trừ. Dưới tình hình không có tác dụng của ngoại lực thì tuyệt đối không thể nào, nếu không thì chẳng phải lúc trước Bạch Ông đánh rắm đó à, đơn giản chỉ là đứa nhỏ nằm mơ thấy ác mộng mà thôi.

Đồng Ý Yên đi làm, con gái cũng không có ở đây, lúc đầu Sở Vĩnh Du định đến hỏi thăm vợ và con của Trịnh Hạo, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui anh lại không đi nữa, anh cũng không phải là một người biết an ủi người khác.

Bước ra khỏi vân vụ chi hải, Sở Vĩnh Du lái một chiếc xe trợ lực công cộng đến cửa hàng tạp hóa Đào Tử, quả nhiên đang được mở cửa.

Đi vào bên trong, Kim Đào đang ở phía sau quầy xem phim truyền hình trên máy vi tính, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, sau đó ấn tạm dừng rồi đứng dậy cười nói.

“Vĩnh Du đến đó à.”

Ngồi xuống, Kim Đào rót cho Sở Vĩnh Du một ly trà, sau đó mới thở dài nói.

“Ngày hôm qua tôi đến nhà của Trịnh Hạo, vợ của cậu ta định dẫn con đến Thiên Hải, lần này Trịnh Hạo xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô ta nhận được rất nhiều tiền bồi thường, dự định đi đến đó mua một căn nhà nhỏ, sau đó để con mình có thể tiếp nhận một nền giáo dục tốt hơn. Trịnh Hạo không còn nữa, cô ta dự định bồi dưỡng dòng máu duy nhất của nhà họ Trịnh thành một nhân tài ưu tú, có lẽ là như thế này thì Trịnh Hạo ở trên trời có linh thiêng sẽ dễ chịu hơn nhiều.”

Sở Vĩnh Du cũng thở dài theo, đúng là Trịnh Hạo có một người vợ tốt.

Lúc này có khách vào cửa hàng, Kim Đào vội vàng đi chào hỏi, Sở Vĩnh Du thì lấy điện thoại di động ra gọi cho Thượng Quan Vô Địch.

“Vô Địch, có chuyện này nhờ cậu cho người xử lý giúp tôi một chút, một lát nữa để tôi gửi chi tiết qua zalo cho cậu.”

“Vâng anh rể, cứ giao cho em đi, không thành vấn đề.”

Anh muốn giúp đỡ cho vợ của Trịnh Hạo, dù sao thì Thiên Hải cũng là nơi tấc đất tấc vàng, mặc dù số tiền mà anh cho cô ta cùng với tiền bồi thường của bất động sản Hoa Thiên, còn có bảo hiểm cái gì đó, chắc chắn là trong tay của vợ Trịnh Hạo có không ít tiền. Nhưng mà bây giờ con cái đi học ở Thiên Hải, đây tuyệt đối là một mức chi tiêu rất lớn, cho nên dưới tình huống có thể giúp đỡ, đương nhiên anh dự định giúp một tay, nhưng mà phải âm thầm hỗ trợ, không thể làm quá rõ ràng, như thế này cũng thuận tiện hơn.

Sau khi bán hai túi gạo xong, Kim Đào lại ngồi xuống một lần nữa.

“Đưa vợ với con đi rồi hả?”

Kim Đào gật gật đầu.

“Ừm, đưa đi rồi, nhưng mà vẫn còn ở Tỉnh Thành, chắc là không có vấn đề về phương diện an toàn đâu.”

“Còn đang ở Tỉnh Thành?”

Sở Vĩnh Du nghi hoặc, nhớ là bởi vì Vương Quả đến trả thù Kim Đào, nói hình như là con trai của Vương Quả gặp phải cao nhân nào đó, vì để đề phòng chuyện lần trước xảy ra cho nên định đưa vợ con ra nước ngoài một đoạn thời gian, còn mình thì ở lại đây, nếu như con trai của Vương Quả không xuất hiện thì sau này tính tiếp, sao bây giờ vẫn còn đang ở Tỉnh Thành.

Bất đắc dĩ cười cười, dường như là lúc đầu Kim Đào không muốn nói cho lắm.

“Vĩnh Du, anh đã giúp tôi rồi, cho nên tôi mới đồng ý nói. Thật ra thì nhà họ Kim hào môn ở Tỉnh Thành có quan hệ họ hàng với tôi, cứ xem như tôi là con cháu của ông hai, nhưng mà năm đó ông hai cùng với ông nội của tôi có mâu thuẫn với nhau rất lớn, lúc ba mươi tuổi thì hai người bọn họ đã mỗi người đi một ngả. Sau đó, cả đời cũng không qua lại với nhau, cho nên tôi cũng chưa từng tiếp xúc với nhà họ Kim lần nào.”

“Thẳng cho đến ngày hôm trước ông hai đột nhiên lại tìm được tôi, nói là người đã già rồi, mọi chuyện đã nghĩ thông suốt, ông nội của tôi đều đã mất mấy chục năm, mấy năm trước ba tôi cũng đã bị bệnh mà qua đời, cho nên chỉ còn lại một dòng máu là tôi, ông hai muốn để tôi tiếp quản việc kinh doanh của công ty, nhưng tôi đã từ chối.”

Nói đến đây, Kim Đào đột nhiên lại hỏi.

“Vĩnh Du, anh cảm thấy tôi làm như vậy có đúng không? Mặc dù tôi với ông hai của tôi nói chuyện với nhau mấy tiếng đồng hồ, tôi thấy ông ấy cũng rất chân thành, cho nên tôi đã giao vợ con của mình cho ông ấy, ông ấy cũng nói là sẽ cho cao thủ bảo vệ ở nhà họ Kim, sẽ không xuất hiện ra vấn đề gì. Nhưng mà…”

“Có phải là trong lòng vẫn còn lo lắng?”

Sở Vĩnh Du cười.

“Đã lựa chọn rồi thì cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy, ông hai của anh là gia đình hào môn, bây giờ anh thì không có cái gì hết, ông ta cũng không thể có âm mưu gì, chắc có lẽ là thật sự người đã già rồi, đột nhiên lại nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, vậy tại sao anh lại từ chối ông ta tặng công ty cho anh vậy?”

Có lẽ là lời nói của Sở Vĩnh Du khiến cho Kim Đào như uống một viên thuốc an thần, sắc mặt cũng đã thả lỏng rất nhiều.

“Tôi cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, nếu như tất cả đều thuận lợi, cửa hàng tạp hóa cũng có thể phát triển lớn mạnh, tôi không muốn sau này con cháu hoặc là người cùng thế hệ với ông hai lại có người chạy đến đây chỉ vào mặt của tôi rồi nói tôi đoạt tài sản của bọn họ gì gì đó, không có ý nghĩa.”

Kim Đào là loại người biết cải tà quy chính, sau khi nhìn nhận mọi chuyện thì đã hoàn toàn thay đổi, có rất ít người có thể từ chối cái kiểu giàu có qua một đêm như trong truyện cổ tích thế này.

Đã nói chuyện với nhau một hồi, lúc Sở Vĩnh Du dự định nói tạm biệt, đột nhiên điện thoại di động lại vang lên. Nhìn thấy là một dãy số xa lạ, anh cũng không do dự liền bắt máy.

“Anh Sở, tôi là người trẻ tuổi mà ngày hôm qua xảy ra xung đột đã làm mạo phạm tới ngài, tôi tên là Kim Minh. Tôi có chuyện muốn nói với ngài, thật đó, không có liên quan tới tôi đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.