Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du

Chương 104 4




CHƯƠNG 1044

“Ha ha! Vô Phong Tử sao? Có phải là kẻ này không?”

Tay ông ta vẩy một cái, một bức tranh xuất hiện ở trong tay Tam Phong thì Sở Vĩnh Du đã sửng sốt.

Người trên bức tranh có dáng vẻ khoảng hơn 30 tuổi, nhưng nhìn các đường nét thì đều rất giống với sư phụ Vô Phong Tử của anh.

“Người này… và sư phụ của…”

“Không phải hình như, mà là chính xác, biết chưa? Vô Phong Tử là đồ đệ đầu tiên †a thu nhận, năm đó còn chưa học thành tài thì thông qua Long Mộ chạy ra ngoài, nói muốn xem thử thế giới rộng lớn bên ngoài, lần đi này thì không còn tin tức gì xa”

nữa.

Cái gì!

Sở Vĩnh Du sững sờ, như vậy vị Tam Phong trước mắt há không phải là…

“Cậu nghĩ không sai, lão phu chắc chính là tổ sư gia của cậu, có điều trước tiên đừng vội dập đầu, gặp được Vô Phong Tử rồi nói cũng không muộn, nếu nó đã bị bắt về, vậy chỉ có thể ở một nơi đó, chúng ta đi!”

Dứt lời, Tam Phong đánh một cái, mười mấy cái cây bên cạnh lũ lượt nổ tung.

Sau đó trên bầu trời vang lên một tiếng chim kêu, một con chim lớn tương đương với chiếc máy bay cỡ nhỏ lao xà xuống bên này.

“ĐiU Tam Phong mỗi tay một người, nhảy một cái thì ba người đã đáp xuống trên lưng của con chim lớn.

“Không có chuyện ngoài ý muốn, Vô Phong Tử chắc là bị đối thủ cũ Trường Hà của nó năm đó bắt đi rồi, Trường Hà 20 năm trước chính là trưởng lão của Ân Cưu tông, bây giờ sợ rằng địa vị đã tăng lên, nhưng dám bắt đồ đệ của lão phu thì bọn họ phải chuẩn bị tâm lý bị diệt môn.”

Sở Vĩnh Du cảm thán một trận, thật sự không ngờ lại có kỳ ngộ trùng hợp như vậy, gặp được tổ sư gia của mình, nhưng bất luận như thế nào, tuyệt đối là chuyện tốt.

Mấy tiếng sau, trong mắt Tam Phong vụt qua một tia sáng, đem hai người bọn họ nhảy xuống.

Rầm một âm thanh cực lớn vang lên, trong diễn võ trường rất lớn của Ân Cưu †ông, phiến đá bị đập thành bột phấn, sau đó tất cả mọi người trong Ân Cưu tông đều nghe thấy một giọng nói.

“Trường Hà, giao Vô Phong Tử cho ta, †a chỉ cho ngươi thời gian một nén hương, nếu không Ân Cưu tông diệt môn!”

Bụp bụp bụp!

Gần như vừa dứt lời, từng bóng người bắt đầu xuất hiện, trái tim của Sở Vĩnh Du chợt run rẩy, chỉ những người này thôi, vậy mà đều là đại cao thủ Dung Hợp Cảnh đỉnh phong, Cửu Long Vực nội vực, quả nhiên vô cùng khủng bố.

“To gan! Vậy mà dám đến Ân Cưu tông chúng ta làm loạn, tôi thấy ông là…”

Một người trong đó còn chưa nói hết câu, Tam Phong đã đột nhiên hừ lạnh một tiếng.

“Hừ! Tiểu bối vắt mũi chưa sạch cũng dám nói chuyện với Tam Phong ông nội của ông tổ ngươi sao?”

Phụt phụt!

Hàng trăm cao thủ ở đây chỉ vì một tiếng hừ lạnh của Tam Phong mà tất cả đều phun ra một ngụm máu, thần sắc vô cùng kinh hãi, không phải vì bị thương, mà vì cái tên Tam Phong.

Cả Cửu Long Vực nội vực không ai không biết truyền thuyết của Tam Phong, không ngờ hôm nay nhìn thấy người thật Tồi.

Ông ta nói mình là cao thủ đứng thứ hai ở Cửu Long Vực nội vực, tuyệt đối không có ai dám nói mình là người đứng đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.