CHƯƠNG 1020
“Anh tài giỏi đó, ở nước R, anh cũng được coi như là cường giả, nhưng đến đây trêu chọc Huyền Hoàng Môn chúng tôi thì là do anh tự chuốc lấy đau khổ, cũng may là truyền nhân của rồng là một trò chơi, nếu như là hiện thực thì anh đã chết vô số lần.”
Phó môn chủ nhìn Sở Vĩnh Du rồi nói, Sở Vĩnh Du thì ngoắc ngoắc ngón tay.
“Huyền Hoàng Môn, các người rất không thành thật, tôi không thích, cho nên ngày hôm nay đến đây để các người hiểu được chân đạp trên đất nước R thì phải tuân thủ quy định.”
“Đúng là một lời nói cuồng vọng, mặc dù cuồng vọng nhưng mà anh cũng quang minh chính đại, Đào Thiến Như tôi có thể cho anh một cơ hội, chỉ cần anh rời khỏi truyền nhân của rồng thì trong hiện thực sẽ không có người nào đến tìm anh gây chuyện.”
Nói xong, phó môn chủ tên là Đào Thiến Như vung tay lên, một nghìn người ở sau lưng dậm chân đi về phía Sở Vĩnh Du, chỉ là khí thế thôi thì đã ép đã rất nhiều người làm bọn họ không thở nổi.
“Bang chủ, anh Sở phải đánh như thế nào đây?”
Ngô Siêu ở bên kia vội vàng xúc động, Phồn Hoa lắc đầu.
“Tôi cũng không biết nữa, cứ xem tiếp đi, từ trước tới nay anh Sở sẽ không làm chuyện nào mà mình không chắc chắn.”
Không nói gì khác, Phồn Hoa biết rất rõ ràng, cho dù thực lực mạnh đến cỡ nào, hồn khôi chỉ có thể mô phỏng ra trạng thái Hóa Long Cảnh đỉnh phong, mà đỉnh phong này lại là đỉnh phong đại chúng.
Lấy một ví dụ trong hiện thực, cho dù Sở Vĩnh Du vốn là Hóa Long Cảnh đỉnh phong, trước đó anh cứu được con trai của Vưu Quốc Chương rồi hóa thành Hóa Long Cảnh đỉnh phong là đã có thể đánh bại cường giả Đan Điền Cảnh tầng thứ nhất.
Mà ở truyền nhân của rồng thì không có khả năng, nếu như mọi người đều là Hóa Long Cảnh đỉnh phong thì thực lực giống nhau như đúc, cho nên đừng nói là một nghìn người, cho dù là mười người có cảnh giới ngang nhau đánh cùng với Sở Vĩnh Du thì cũng sản sinh ra một cục diện bế tắc, có lẽ Sở Vĩnh Du có thể dựa vào ý thức chiến đấu kinh khủng cùng với chiêu thức của mình mà chiến thắng, nhưng mà tuyệt đối sẽ không hề nhẹ nhàng.
Đối diện với một nghìn người hùng hổ bước đến, một khu vực rộng lớn như cánh cổng gần như bị bóng người của đối phương lấp đầy. Sở Vĩnh Du lại lâm nguy không sợ, cứ đứng yên tại chỗ không cử động.
“Người này… sợ đến choáng váng hả?”
“Ai mà biết được, nhưng mà tôi thấy có hơi giống đó, với lại cho dù có đánh bại một nghìn người thì sao chứ, có lẽ là cao thủ chân chính của Huyền Hoàng Môn hơn mười nghìn, bây giờ xem ra khiêu chiến với Huyền Hoàng Môn, thật sự là đang tự sát.”
Lúc đám người đang nghị luận, khoảng cách của hai bên càng ngày càng ngắn, trong cái nhìn của bọn người Đào Thiến Như, bọn họ cho rằng trò chơi sắp đến lúc kết thúc.
Đúng lúc này, Sở Vĩnh Du lại lên tiếng, tất cả mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng.
“Cách đấu kỹ long cấp.”
“Long vực.”
Oành!
Một luồng khí tức vô hình khuếch tán tràn ra, mọi người nhìn không thấy sờ không được, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng tinh thần của mình vừa mới bị chấn động.
Chỉ có Sở Vĩnh Du hiểu rằng trong phạm vi hai mươi mét trước người mình, đuôi của thần long nước R đã thành hình, bao trùm một nghìn người đang bước đến.
“Cách đấu kỹ long cấp? Cái này là cách đấu kỹ long cấp mà Vô Phong mới vừa nói hả, tôi không nghe lầm đó chứ.”
“Cái này, cái này… nói đùa đó à? Vô Phong lại là người đạt được cách đấu kỹ long cấp, lần này có trò hay để xem rồi.”