Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du

Chương 1015




CHƯƠNG 1015

Như lúc nãy, Sở Vĩnh Du lại vung một cái tát ra, mười mấy tên vệ sĩ đều bị đánh bay ra ngoài, lại biến thành những hạt các vụn.

Những người nhìn thấy cảnh tượng này đều há to miệng đến cực hạn, rốt cuộc bọn họ cũng đã hiểu rõ người ta đến đây không phải là tự chuốt lấy khổ, mà là thật sự có thực lực.

Một người khiêu chiến Huyền Hoàng Môn là bang phái đứng đầu truyền nhân của rồng, không nói trước kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, chỉ là quyết đoán như thế này liền để cho người khác kính nể không thôi.

“Kéo còi cảnh báo.”

Có thành viên của Huyền Hoàng Môn lên tiếng, bị một thanh niên ngăn cản.

“Kéo còi cảnh báo cái quỷ ấy! Chỉ là có một người, nếu như kéo còi cảnh báo thì mặt mũi Huyền Hoàng Môn chúng ta phải đặt ở đâu?”

Nói xong, người này lấy điện thoại ra bấm một số điện thoại.

“Thưa ngài, ở cổng có một người đến đây gây chuyện, có vẻ như là võ giả do nước R sắp xếp, có lẽ là Võ Vương cấp chín, mong cấp trên điều động người đến.”

“Biết rồi.”

Lúc này, những người đang vây xem cũng đồng loạt lấy điện thoại ra bắt đầu thông báo cho bạn tốt.

“Hoan tử, con mẹ nó cậu còn đang ở thành phố Tây Khúc hả, mau đến đại bản doanh Huyền Hoàng Môn đi, có trò hay để xem nè, một người đấu với toàn bộ Huyền Hoàng Môn luôn đó.”

“Má ơi, con mẹ nó cậu còn đánh quái cái gì nữa, mau đến đây đi, nếu không thì không xem được kịch hay đâu.”

“Tin tức quan trọng nha, một mình đấu với toàn bộ Huyền Hoàng Môn, nếu như đến chậm thì vị trí phía trước không còn nữa đâu.”

Lúc này, Sở Vĩnh Du đã dừng bước, kình khí bên tay phải bộc phát ra, bảng hiệu với ba chữ Huyền Hoàng Môn màu vàng to lớn ở phía trên liền nằm dưới chân anh, sau đó anh liền đạp lên nó.

“Ngày hôm nay tôi muốn để cho Huyền Hoàng Môn các người biết rằng người nước R không hiền, linh hồn nước R không thể bị tiêu diệt, ai muốn chết thì lăn ra đây.”

Lúc này, mấy tên bảo vệ còn sót lại ở cổng cũng không dám bước lên, bởi vì đi lên thì cũng chỉ là chịu chết, nhưng mà phách lối mấy tiếng vẫn không có bất cứ vấn đề gì, nhất là Sở Vĩnh Du lại dẫm chân trên bảng hiệu của bọn họ, càng làm cho bọn họ phẫn nộ đến cực điểm.

“Mày… mày nhất định phải chết, không chỉ là ở truyền nhân của rồng, mày trong hiện thực cũng tuyệt đối tiêu đời.”

Sở Vĩnh Du cười lạnh.

“Hiện thực hả? Chỉ là trò chơi, động một chút lại muốn nhắc tới hiện thực, Huyền Hoàng Môn bọn mày đúng là khẩu khí lớn quá nhỉ, có thể chi phối cả quyền sinh tử. Ngày hôm nay, tao để cho bọn mày biết đến nơi đất khách quê người thì phải thành thành thật thật sống cho tao.”

Chuyện mà làm Sở Vĩnh Du tức giận đó chính là Huyền Hoàng Môn lại ngăn cản anh dạy bảo người khác, có thể ngăn cản anh thì đương nhiên sẽ ngăn cản tất cả những người làm như anh, trước đó Mê Vụ các cũng chỉ muốn mời chào anh, mà cách này của Huyền Hoàng Môn tuyệt đối nằm ở phạm vi không thể chịu đựng được.

Lúc này, cánh cửa mở ra, có mấy chục người đánh thẳng tới, quần áo mặc ở trên người làm cho người khác không khỏi kinh ngạc kêu lên.

“Trời ơi, Tiên Phong Đường của Huyền Hoàng Môn, nghe nói mấy người bọn họ đều là cách đấu sư cấp chín, chỉ sợ là người này xong đời rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.