Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du

Bản Lĩnh Ngông Thần - Chương 251: Kẻ cầm đầu




Trên chuyến bay trở về thành phố Ninh, Hà Tiểu Mông và Sở Vĩnh Du ngồi cùng một chỗ.

“Tiểu Mông, nếu như cậu và Thượng Quan Yến Nhi không có cản trở, dự định lúc nào sẽ kết hôn?”

Hỏi câu này ra, Hà Tiểu Mông có chút thẹn thùng gãi đầu một cái, dù sao thì thực lực của anh rể kinh khủng như thế để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng của anh ta, thậm chí nói theo một nghĩa nào đó, hiện tại ở trước mặt của Sở Vĩnh Du anh ta còn trong khẩn trương hơn nhiều so với việc nhìn thấy ông cụ.

“Thật ra thì bọn em cũng định kết hôn sớm, nhưng mà anh rể cũng biết là gia tộc Yến Nhi không hề đơn giản chút nào hết, dựa theo cách nói của cô ấy là một trong mười gia tộc lớn nhất ở nước R, hiện tại em... haha, căn bản không có tư cách để kết hôn với Yến Nhi.”

Sở Vĩnh Du gật đầu, lên tiếng nói một lần nữa.

“Như vậy đi, cậu đi hỏi Thượng Quan Yến Nhi thử xem kêu cô ấy lựa chọn thời cơ thích hợp, đến lúc đó tôi sẽ đích thân dẫn cậu đến gia tộc Thượng Quan giải quyết vấn đề lớn nhất.”

Sở Vĩnh Du cũng không cho rằng gia tộc Thượng Quan làm như vậy là có lỗi gì, xã hội hiện thực chính là như vậy đó, cho dù gia tộc Thượng Quan người ta có cho cậu bước vào cửa nhưng mà chờ đến đó cách sống, địa vị xã hội và những thứ khác, những vật hữu hình vô hình như thế này đều để cho người ta không tự chủ được mà nghẹt thở, cho nên cuối cùng vẫn nên rèn sắt khi bản thân còn cứng.

“Tiểu Mông, cậu phải nhớ kỹ, tôi có thể đưa cậu vào đó để gia tộc Thượng Quan sẽ không dùng ánh mắt khinh thường mà đối xử với cậu, nhưng mà cuối cùng muốn nhận được sự tôn trọng, sự thật lòng của người khác thì vẫn phải dựa vào bản thân cậu. Thủ hạ của tôi là Mã Trạch, từ hôm nay trở đi anh ta sẽ dạy võ học cho cậu ở thành phố Ninh, ít nhất để cậu đạt đến võ giả cửu phẩm, anh ta đủ sức.”

Vội vàng gật đầu, sao Hà Tiểu Mông lại không biết đạo lý này, nếu như mình không có khả năng, không có lòng cầu tiến, Thượng Quan Yến Nhi cũng sẽ không coi trọng anh ta, ở cùng một chỗ với anh ta.

Cùng lúc đó, trong một câu lạc bộ tư nhân nào đó ở Vân Kinh, Bạch Khảm đi qua đi lại chờ đợi trong lo lắng.

Lúc này cửa phòng mở ra, sau khi nhìn thấy Nam Cung Lâm đi vào trong, vội vàng chào đón.

“Anh Lâm.”

Nam Cung Lâm gật đầu xem như chào hỏi, sau đó ngồi xuống mở miệng nói.

“Có chuyện gì, thời gian của tôi rất quan trọng.”

Bạch Khảm cười ha hả nói.

“Anh Lâm, còn không phải là chuyện xảy ra ở thành phố Ninh đó à. Em chính là muốn hỏi một câu, Sở Vĩnh Du, anh rể của Hà Tiểu Mông rốt cuộc là có mối quan hệ như thế nào với gia đình của anh vậy?”

Thật ra thì Nam Cung Lâm đã dự liệu từ trước, hơn nữa cũng đã sớm bịa ra lý do để thoái thoát, cái ông ba Nam Cung Vô Phong này quá mức kinh khủng, không chính thức cho phép đấu cùng với Sở Vĩnh Du, anh ta cũng không tiện ra tay, mặc kệ lén lút hay là ở bên ngoài, như thế sẽ chỉ gia tăng ấn tượng xấu của Nam Cung Vô Phong đối với anh ta.

Cho nên Bạch Khảm là một người chấp hành, mặc dù đặt vào trong một gia tộc lớn nhất ở nước R, nhưng mà đối phó với Sở Vĩnh Du, cho dù là Sở Vĩnh Du có được thân phận Chiến Thần Địa Ngục chắc là cũng đầy đủ.

“Bạch Khảm, chúng ta đều là người đã trưởng thành, tôi cũng sẽ không lừa gạt cậu. Sở Vĩnh Du hư hư thực thực là huyết mạch của gia tộc Nam Cung chúng tôi, hiện tại ba tôi muốn triệu anh ta về gia tộc, nhưng mà một ngày nào đó còn chưa bước vào gia tộc Nam Cung, anh ta tuyệt đối không có chút quan hệ nào với gia tộc Nam Cung, hiểu ý của tôi không?”

Bạch Khảm cười, tín hiệu này truyền đi quá đúng chỗ, đều là chuyện của những gia tộc lớn với nhau, sao anh ta lại không biết được chứ.

“Em đã hiểu rồi, anh Lâm, những chuyện còn lại em sẽ biết chừng mực.”

Không nói gì nữa, Nam Cung Lâm trực tiếp đi, về phần Bạch Khảm thì sắc mặt trở nên âm trầm.

“Người có lực chiến đấu đứng đầu trong võ giả cửu phẩm làm hộ vệ của anh ta bị thương, còn muốn ra mặt thay cho Hà Tiểu Mông để giải quyết chuyện của Thượng Quan Yến Nhi, Sở Vĩnh Du, anh đúng là không biết trời cao đất rộng là gì mà!”

Ở thành phố Ninh, vừa mới bước vào cửa sân, Sở Vĩnh Du nhận được điện thoại của Bạch Ông.

“Vĩnh Du, mấy ngày nay cậu có thời gian không vậy? Tôi bởi vì có chuyện cho nên đúng lúc muốn đến Hải Môn một chuyến, nếu như cậu đã là Tiên Thiên võ giả, nếu như không có việc gì thì đi với tôi một chuyến đi, sau đó chữa trị bệnh cho ông cụ Phùng.”

Đương nhiên Sở Vĩnh Du sẽ không quên mất lời hứa hẹn lúc đó với Phùng Đóa, lúc này mới mở miệng nói.

“Được, tôi có thời gian, ông định xuất phát khi nào, nói cho tôi biết đi.”

Bước vào cửa nhà, người một nhà đầu đang ở đây, Hữu Hữu đang chơi với người máy Tiểu Bạch ở trong nhà, nhìn thấy Sở Vĩnh Du xuất hiện thì trực tiếp nhào tới.

“Ba ơi, con nhớ ba quá, ba có mang quà gì về cho con không ạ?”

Lời này vừa mới nói ra, Sở Vĩnh Du cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

“Hữu Hữu, ba ở trong mắt của con không bằng một món quà nữa hả?”

Cô nhóc bĩu môi, hôn một cái ở trên mặt của Sở Vĩnh Du.

“Không phải đâu ạ, đương nhiên là ba quan trọng hơn rồi, nhưng mà Hữu Hữu cũng thích quà mà.”

“Con đi xuống chơi với Tiểu Bạch đi, trước khi đi ba cũng đâu có hứa mua quà cho con đâu, cho nên con không thể như thế này được, con có biết chưa?”

Cuối cùng Đồng Ý Yên mở miệng nói, dường như Hữu Hữu đã hiểu rõ, sau đó lại đi chơi với Tiểu Bạch một lần nữa.

“Vĩnh Du, có một lá thư của anh.”

Nhìn phong thư Đồng Ý Yên đưa qua, Sở Vĩnh Du không hiểu ra làm sao, hiện tại thời đại này rồi có rất ít người sẽ gửi thư.

Sau khi nhận lấy, ngồi ở trên ghế sofa từ từ mở ra xem, một hồi liền đặt ở trên bàn, nói với Đồng Ý Yên ở bên cạnh.

“Vợ, em đem cho ba mẹ xem một chút đi, là của Đồng Quyên Quyên gửi tới đó, nói toàn là chuyện của ông cụ.”

Hả? Đồng Ý Yên một mặt cổ quái, sau khi cầm lấy bức thư, chẳng những Tư Phu đã lại gần, ngay cả Đồng Thế Tân cũng đi đến gần.

Xem bức thư, sắc mặt của ba người đều thay đổi.

“Sở Vĩnh Du, anh đúng là phúc lớn mạng lớn, nhưng mà chuyện này căn bản vẫn còn chưa xong đâu. Em trai của tôi, bạn trai của tôi, hận của ba tôi, một ngày nào đó tôi sẽ cho các người phải thanh toán từ từ, trước lúc này, trước hết để cho các người thấy rõ sắc mặt của ông cụ Đồng An Thái đi.”

“ha ha, căn bản cũng không có thư của bà nội để lại đâu, số tiền tiết kiệm mà bà nội đã để lại cho Đồng Thế Tân cùng với lá thư này đều là do Đồng An Thái làm giả, nếu như không tin thì các người có thể cầm hai thứ này cho chuyên gia giám định. Lúc trước Hữu Hữu bị đấu giá, mặc dù là do em trai Đồng Tử Họa của tôi đã tự tác chủ trương đưa vào phòng đấu giá nhà họ Trần, nhưng mà cuối cùng nếu như không phải Đồng An Thái đã ra lệnh muốn đưa đứa con hoang Hữu Hữu này đến đó thì sẽ xảy ra loại chuyện này được? Cho nên kẻ cầm đầu căn bản chính là công cụ Đồng An Thái đó.”

“Lời nói nhiều như vậy rồi, Sở Vĩnh Du, anh ngàn vạn lần không thể chết ở trên tay của người khác, mạng của anh là do Đồng Quyên Quyên tôi quyết định.”

Đến đây là kết thúc thư, người một nhà trầm mặc thật lâu, không ai nói gì.

“Trời đánh! Đồng Thế Tân, ba của ông thế mà lại ngay cả việc lấy vợ đã mất của mình ra để bịa chuyện, thật là ghê tởm!”

Tư Phu tức giận, lúc mẹ chồng còn sống là một người thiện lương như thế, mất rồi mà lại còn bị Đồng An Thái lấy ra để nhận được sự đồng tình, đúng là cặn bã.

Cho dù là Đồng Thế Tân cũng đều tức giận đến nỗi cả người đều đang phát run, đột nhiên nhìn về phía Sở Vĩnh Du rồi nói.

“Vĩnh Du, con đẩy ba đi tìm Đồng An Thái, ba phải nói thẳng trước mặt, hỏi ông ấy cho rõ ràng rốt cuộc những thứ này có phải là giả không?”

Nói đến đây, hai tay của Đồng Thế Tân nắm lấy tay vịn của chiếc xe lăn, đủ để nhìn thấy được lúc này nỗi hận của ông ta mạnh mẽ đến cỡ nào, đây chính là người mẹ mà ông ta nhớ nhất, tại sao, dựa vào các gì mà Đồng An Thái lại có thể lấy tư cách ra để làm trò đùa.

Nhưng mà Sở Vĩnh Du lại khoát tay.

“Con không đi, đúng là Đồng An Thái làm sai không thể chối cãi, nhưng mà mọi người đi chất vấn, nếu như ông ta có thừa nhận, vậy có cho ông ta cơ hội nữa không, mọi người cứ quyết định đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.