Bản Lĩnh Ngông Thần - Sở Vĩnh Du

Bản Lĩnh Ngông Thần - Chương 199: Tự mình chọn cái mình cần




“Sáu mươi nghìn tỷ lần thứ nhất.”

Mãi đến giọng nói của Tiểu Tề lần nữa vang lên, tinh thần của mọi người ở đây mới được kéo trở lại trong đại sảnh, cho dù như thế, trong ánh mắt của người nào người nấy vẫn tràn ngập vẻ khác thường.

sáu mươi nghìn tỷ khủng bố cỡ nào, rất nhiều nơi, đủ để xây dựng một gia tộc hào môn chân chính rồi, cho dù là một số hào môn hiện nay, đừng nói lấy ra sáu mươi nghìn tỷ tiền mặt, cho dù bán tất cả tư cản thành tiền, sợ rằng đều không đủ sáu mươi nghìn tỷ.”

Nhìn vẻ mặt Lý Uy người của đệ nhất hào môn ở Lưu Thị thì biết, đã bắt đầu không ngừng nuốt nước bọt, sợ Sở Vĩnh Du trả thù lời nói vô lý trước đó của anh ta.

Người ta có thể tùy tiện lấy ra sáu mươi nghìn tỷ, gia tộc hoặc thế lực sau lưng phải cường đại cỡ nào, dùng mũi cũng có thể tưởng tượng được.

Người duy nhất có sắc mặt chỉ hơi ngưng trọng, chính là cô Phùng, càng không thiếu tiền, tính khả năng cô ta có thể từ trong tay Sở Vĩnh Du mua được mười hạt Long Mễ càng thấp.

“Sáu mươi nghìn tỷ lần thứ ba, thành giao.”

Một câu cuối cùng nói ra, cả cơ thể của người bán đấu giá Tiểu Tề đều suýt mềm oặt ra, một món thương phẩm đấu giá tới sáu mươi nghìn tỷ, cho dù đặt trong tay của người bán đấu giá có lý lịch và kinh nghiệm nhất ở trên thế giới, cũng tuyệt đối đều sẽ căng thẳng vạn phần, phản ứng của cô ta, cũng là điều hợp lý.

Cuộc bán đấu giá kết thúc, mọi người nhỏ tiếng bàn luận rồi đi ra ngoài, hôm nay, thật sự khiến bọn họ mở rộng tầm mắt rồi.

Sở Vĩnh Du cũng đứng dậy, Lục Côn cẩn thận đi theo đằng sau, bây giờ xem ra, Sở Vĩnh Du không những có võ lực cá nhân vô địch, điều càng thêm khủng bố là lượng tài sản cũng tuyệt đối không phải là cái ông ta có thể tưởng tượng, từ lúc anh Sở trịnh trọng đối với Long Mễ như thế thì thấy, chỗ dựa mà bản thân tìm được này, chắc là vững chắc rồi.

Nơi lần này tới là một phòng tiếp khách VIP cực kỳ xa hoa, ở cửa có bốn thủ vệ mặc đồ đen đứng canh, điều càng thêm đáng sợ là trong tay bọn họ, vậy mà cầm AK47, một điểm này đến Sở Vĩnh Du cũng có chút bất ngờ.

Cho dù là nhà họ Ngụy hào môn của Tỉnh Thành, đều không có loại súng tân tiến như này, điểm bán đấu giá này của Lang Côn vậy mà có thể làm được, đủ để nói rõ rất nhiều vấn đề rồi.

Sau khi Sở Vĩnh Du thanh toán thành công, một tiếng cười lớn truyền tới.

“Ha ha! Lục Côn, bạn tốt của tôi, anh lúc nào cũng mang tới bất ngờ cho tôi.”

Một người đàn ông khoảng 40 tuổi tết đuôi sam đi vào, nhìn gương mặt, còn có loại cảm giác của con lai, nhất là cách ăn mặc như này của người đàn ông 40 tuổi, không tránh khỏi sẽ khiến người ta sẽ cảm thấy kỳ quái.

Cộng thêm người tới mặc một bộ vest thuần vàng, tỷ lệ hút ánh mắt càng rõ.

Lục Côn đứng dậy ôm lấy người tới một chút, sau đó cười nói.

“Lang Côn, giới thiệu với anh, vị này là anh Sở, Sở Vĩnh Dĩnh, anh Sở, anh ta chính là bạn của tôi Lang Côn.”

Chỉ thấy nụ cười khoa trương của Lang Côn nhanh chóng thu liễm lại tới một mức độ thích hợp, sau đó hai tay đồng thời chìa ra, hơi khom người bắt tay với Sở Vĩnh Du.

“Lục Côn và tôi là bạn, vậy Lang Côn tôi chắc chắn cũng phải gọi cậu một tiếng anh Sở, cảm ơn anh Sở có thể ưu ái điểm bán đấu giá Càn Khôn của Lang Côn tôi, thật sự là cảm ơn.”

“Tự mình chọn cái mình cần.”

Sở Vĩnh Du có thái độ không mặn không nhạt, biểu tình của Lang Côn không có bất kỳ sự thay đổi nào, người có thể ép Khô Mộc lão nhân đi, lấy ra sáu mươi nghìn tỷ mà mặt không đổi sắc, đáng để ông ta dùng bất cứ thái độ hèn mọn nào để đối đãi.

“Anh Sở cậu sau này chính là khách VIP cao cấp nhất của điểm bán đấu giá Càn Khôn tôi, không cần bất cứ thẻ và điện thoại gì cả, cậu chỉ cần tới, thì nhận được sự tiếp đón quy cách cao nhất.”

Nói xong, Lang Côn nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức cười nói.

“Anh Sở, chủ của Long Mễ đến rồi, thứ nhất là ông ta muốn tận tay giao Long Mễ cho cậu, ngoài ra, ông ta muốn thương lượng ít chuyện với cậu.”

Gật đầu, Lang Côn mở cửa phòng ra, đồng thời cho Lục Côn một ánh mắt, hai người lập tức rời khỏi phòng tiếp khách.

Khi cửa phòng đóng lại, một ông lão bước vào đã ngồi ở đối diện Sở Vĩnh Du.

Người tới một tay không ngừng chỉnh mấy sợi tóc vốn đã xuề xòa trên đầu, đi dép lê và áo ba lỗ, nghiễm nhiên tạo cho Sở Vĩnh Du một loại hình ảnh của Tà Thần Hỏa Thân trong phim truyền hình, thật sự rất giống.

Mà sau khi ông ta bước vào cửa, thuận tay để Long Mễ trước đó bán đấu giá ở trên bàn, vẫn dùng hộp thủy tinh trong suốt kia đựng như cũ.

“Cậu thanh niên, kiểm hàng trước.”

Ông lão nói xong, Sở Vĩnh Du cầm hộp thủy tinh lên, sau đó mở ra, căn bản không cần cầm trong tay, Sở Vĩnh Du đã từng ăn một hạt Long Mễ thì lập tức hiểu, đây là thật, mắt hơi động, số lượng cũng là một trăm hạt, không thiếu một hạt.

“Không có vấn đề.”

Một tia kinh ngạc vụt qua, ông lão khẽ mỉm cười.

“Ha ha, cái tên Khô Mộc đó phá đám, lão già tôi vốn tưởng thật sự phải thành giao với giá mấy chục triệu chứ, cậu ngược lại đã cho tôi một bất ngờ.”

Sở Vĩnh Du không có chút biểu cảm gì nói.

“Sợ rằng, tiền bối trước giờ cũng chưa từng để tâm Long Mễ có thể bán đấu giá được bao nhiêu tiền.”

“Không sai, thật là một cậu nhóc thông minh, trước lúc này, tôi phải nghiệm chứng trước một chút, chiến lực đỉnh tiêm trong võ giả cửu phẩm, là cậu sao? Hay là người khác trong gia tộc của cậu? Nếu như có, vậy còn phải theo cậy đi kiểm chứng một chút, Long Mễ mới coi như thuộc về cậu.”

Nhìn thấy sau khi Sở Vĩnh Du chỉ vào mình, trên mặt ông lão nở nụ cười, nhưng một cỗ khí thế cuồn cuộn lại bỗng dưng từ trong cơ thể phát ra, trực tiếp đè về phía Sở Vĩnh Du.

Thời gian thu phát cũng không quá hai ba giây, nụ cười trên mặt ông lão càng thêm sâu.

“Ha ha, thật là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, trẻ như này đã đạt tới võ giả cửu phẩm, còn là chiến lực đỉnh tiêm, thiếu một bước thì có thể trở thành người của Tiên Thiên võ giả, thật là hiếm thấy.”

“Lão phu Phá Thiên, cậu thì sao?”

Sở Vĩnh Du vẫn rất đúng mực.

“Sở Vĩnh Du.”

Vắt chéo hai chân, Phá Thiên vừa gảy chân vừa nói tiếp.

“Sở Vĩnh Du, cậu nghe kỹ đây, Long Mễ bây giờ thuộc về cậu, không có gì bất ngờ, cậu chắc sẽ đi hấp thụ một trăm hạt Long Mễ này, từ đó thành công đạt tới cảnh giới Tiên Thiên võ giả. Một tháng sau, lão già tôi sẽ lại đi tìm cậu, lúc đó, tôi sẽ nói cho cậu biết một vài bí mật, còn đến lúc đó cậu có muốn hợp tác với lão già tôi không, vậy thì là chuyện của cậu rồi.”

Sở Vĩnh Du khẽ gật đầu, anh biết, cái gọi là bí mật, hợp tác sau đó, mới là mục đích thật sự khi Phá Thiên bán đấu giá một trăm hạt Long Mễ, người như này mà nói, ý nghĩa của tiền bạc chắc đã không lớn rồi.

Lời nói vừa dứt, Phá Thiên liền rời đi, không có nói nhiều thêm một câu.

Sở Vĩnh Du vừa thu lại Long Mễ, Lang Côn và Lục Côn đã tiến vào lần nữa.

“Chúc mừng cậu Sở giao dịch thành công.”

Lang Côn hai tay ôm quyền, ý cười trên mặt càng sâu, lần bán đấu giá này, số tiền kiếm được bằng ông ta mở bán đấu giá rất nhiều lần mới kiếm được, sao có thể không vui.

“Cậu Sở, điểm bán đấu giá Càn Khôn của chúng tôi có một con đường bí mật, trực tiếp nối tới một khu đồng ruộng cách đây một km, cậu từ đây đi ra, bảo đảm sẽ không có bất kỳ ai có thể biết.”

Tuy nhiên, Sở Vĩnh Du lại xua xua tay, nhìn thẳng Lang Côn, từ từ mở miệng nói.

“Con đường bí mật thì không cần, nể mặt của Lục Côn, tôi cho ông một cơ hội nói thật.”

“Thu thập tin tức và đưa tin tức.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.