“Nhà họ Lưu yêu cầu tập hợp? Anh Báo Đốm, có cần nói một tiếng cho anh Sở biết không?”
Trần Hạo Hiên nói xong, cũng cảm thấy như vậy không hay cho lắm, có điều Báo Đốm lại lắc lắc đầu.
“Thôi đừng, nếu đã yêu cầu tất cả các thủ lĩnh tập hợp, thì chắc là không có nguy hiểm gì đâu, loại chuyện này cũng chạy tới nói với anh Sở, có khi lại bị ăn mắng ấy chứ, cậu quên trận đánh lần trước rồi à, cho dù Phàm Trần đã chỉ đích danh, anh Sở vẫn chẳng có chút hứng thù nào không phải à? Nếu không phải có sự xuất hiện của cái người tên Tỉnh Vu Dịch kia, anh Sở chắc chắn sẽ không tới đâu.”
Nghe xong phân tích của Báo Đốm, Trần Hạo Hiên cũng cảm thấy nói không sai, chuyện to chuyện nhỏ gì cũng phải tìm Sở Vĩnh Du, vậy thì bọn họ cũng đừng lăn lộn nữa làm gì, huống chi, bây giờ bản thân đã chẳng có bao nhiêu dây mơ rễ má với Sở Vĩnh Du rồi, chẳng lẽ thật sự muốn dựa vào chút xíu quan hệ này của mình mà ném mặt mũi đi cầu xin hay sao?
“Có điều, thông báo gấp gáp như vậy, yêu cầu đúng bảy giờ phải có mặt, không biết là vì sao nữa, chẳng hiểu sao em vẫn cứ có dự cảm không lành ấy.”
Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong thành phố Ninh, Sở Vĩnh Du, Mã Trạch đang kiểm tra camera an ninh của tiểu khu cùng mấy con đường xung quanh.
“Thưa ngài, đám người kia rõ ràng đã có chuẩn bị mà đến, mấy camera giám sát quanh đây đều bị phá hỏng hết rồi.”
Mã Trạch nói xong, điện thoại rung lên, nhấc máy sau khi nghe được một câu, sắc mặt càng thêm khó coi, cúp máy, vội vàng nói.
“Thưa ngài, tên duy nhất ảnh vệ để cho còn sống đã khai nhận rồi, là tổ chức Yêu Tà!”
Yêu Tà!
Sở Vĩnh Du mặt không cảm xúc, nhưng trong đôi mắt là tự trách thật sâu, chính là bởi vì mình, trước đó đã khiến vợ mình là Đồng Ý Yên phải chịu liên lụy rồi, bây giờ, vậy mà đến cả Hữu Hữu cũng bị bắt đi, chưa rõ sống chết.
“Thông báo cho Huyết Cốt, kêu cậu ta từ bây giờ bỏ hết các nhiệm vụ trong tay xuống, chỉ tập trung điều tra tổ chức Yêu Tà thôi, tra được một người thì diệt một người, tra được một ổ thì diệt một ổ.”
“Vâng.”
Tổ chức Yêu Tà, thế mà lại điên rồ đến mức ra tay với cả con gái của anh, đây là chuyện anh hoàn toàn không ngờ đến.
Lúc này, di động của Sở Vĩnh Du đổ chuông, lấy ra nhìn một cái, là một số điện thoại lạ.
Anh lập tức không chút do dự nhấc máy.
“Sở Vĩnh Du, tôi họ Lư, không biết cậu còn chút ấn tượng nào không?”
“Nói đi.”
Giọng nói kia bật cười.
“Kiêu ngạo thật đấy, kiêu ngạo y như cái ngày cậu giết chết em trai thứ ba cùng cháu gái tôi vậy, mùi vị người thân lìa đời chắc cậu còn chưa được trải nghiệm nhỉ, có điều, hẳn là cũng sắp rồi đấy.”
Câu này vừa nói ra, con ngươi Sở Vĩnh Du đã co rút lại, anh lạnh giọng nói.
“Con gái tôi Hữu Hữu, đang ở trong tay ông à?”
“Thông minh! Bảy rưỡi sáng ngày mai hãy đến sơn trang Địch Long trên núi đá nhỏ của Tỉnh Thành, tới lúc đó, chỉ cần làm theo sắp xếp của chúng tôi, thì con gái của cậu sẽ không sao hết. Nhớ đấy, chỉ cần đúng bảy rưỡi có mặt là được, sớm hơn hay muộn hơn con gái cậu đều không còn mạng đâu.”
Nói đến đây, bên kia đã cúp máy, một bàn tay của Sở Vĩnh Du siết chặt thành quyền, đồng thời, trong lòng cũng thoáng thở ra một hơi.
Kêu anh bảy rưỡi đến đó, như vậy nghĩa là, trước lúc đó con gái mình sẽ không gặp phải nguy hiểm tính mạng, ít nhất, cũng có thể miễn cưỡng xem như một tin tức tốt.
Cùng lúc đó, Sở Vĩnh Du cũng đã đoán được, người ra tay chính là Yêu Tà, có điều không biết vì sao mà lại bị nhà họ Lư nẫng mất tay trên, có điều việc nẫng tay trên này, thực sự đã giúp anh một đại ân.
Nhà họ Lư có yêu cầu, nhưng tổ chức Yêu Tà thì chưa chắc, nếu như Hữu Hữu rơi vào tay một tổ chức đối xử tàn nhẫn với trẻ em đã thành thói quen như Yêu Tà, chắc chắn sẽ mất mạng.
Đương nhiên anh muôn lập tức đi cứu Hữu Hữu, nhưng mà nhà họ Lư chắc chắn sẽ không để anh dễ dàng cứu người đi đâu, ngược lại còn dễ dàng đánh rắn động cỏ, khiến Hữu Hữu rơi vào nguy hiểm nữa.
Thế nên, Sở Vĩnh Du chỉ có thể kiên nhẫn đợi đến bảy rưỡi sáng mai thôi, đến lúc đó, nhất định sẽ khiến máu nhuộm đỏ một nửa góc trời.
Sơn trang Địch Long, Lư Thiên Khôn cúp máy, nhìn về phía một cụ già ngồi cách đó không xa.
“Ba, ba rốt cuộc tính dùng đám thủ lĩnh hắc đạo kia làm gì vậy? Bây giờ vẫn chưa thể tiết lộ cho con biết được à?”
Cụ già hơi hơi mỉm cười.
“Thời cơ còn chưa chín muồi, đến lúc đó con tự nhiên sẽ biết.”
Không dám truy hỏi thêm nữa, do dự chốc lát, sau đó Lưu Thiên Khôn lại nói.
“Những người đi vây bắt Tỉnh Vu Dịch toàn bộ đều đã bị tiêu diệt, xem ra những gì Lương Chuẩn nói là sự thật, không chỉ bên cạnh con gái của Sở Vĩnh Du có cao thủ bảo vệ, mà thậm chí đến cả người bạn Tỉnh Vu Dịch này cũng có, ba, có lẽ trước đây chúng ta đã đánh giá thấp thân phận cùng năng lực của cái tên Sở Vĩnh Du kia rồi.”
Xua xua tay, cụ già có vẻ không chút coi trọng.
“Chẳng có gì đâu, người từng nhập ngũ, đều coi trọng tình đồng chí như vậy ấy mà, không có gì phải sợ hết, huống chi, chúng ta nắm trong tay con gái của cậu ta mà, từ thông tin điều tra được, dựa vào tình cảm của Sở Vĩnh Du với đứa con gái bốn năm không gặp mà cậu ta cảm thấy thiếu nợ rất nhiều ấy, chúng ta kêu cậu ta làm gì, con cho rằng cậu ta dám từ chối sao?”
Lư Thiên Khôn gật gật đầu, về phần thủ đoạn như vậy có tàn nhẫn quá không ấy hả? Ông ta không cảm thấy vậy chút nào, người muốn thành được việc lớn, thì không thể quá để ý tiểu tiết được, mà phải không từ thủ đoạn, xã hội bây giờ, chỉ cần là việc liên quan đến lợi ích, thì chính là nếu không phải tôi chết thì là anh chết thôi.
Trong căn phòng tại tiểu khu nào đó của Tỉnh Thành, Lương Chuẩn cầm một quyển truyện lên, kể xong đoạn cuối cùng, Hữu Hữu nằm bên cạnh vỗ tay tán thưởng.
“Yeah! Chú kể hay quá đi, hay hơn ba con không biết bao nhiêu lần á, nhưng mà Hữu Hữu vẫn nhớ ba nhớ mẹ lắm í.”
Lương Chuẩn mềm giọng nói.
“Ba mẹ con ngày mai sẽ đến, Hữu Hữu ngủ một giấc, thời gian sẽ trôi qua cái vèo thôi à.”
“Ồ ồ, thôi được, vậy cháu ngủ liền đây, chú ngủ ngon nha.”
Đến tận khi Hữu Hữu phát ra từng tiếng hít thở đều đều, Lương Chuẩn mới thật cẩn thận đứng dậy, rời khỏi phòng, trên mặt vẫn mang vẻ trìu mến.
Ông ta cũng có con gái, có điều bây giờ đã lên cấp ba rồi, bây giờ nhìn thấy Hữu Hữu, khó tránh khỏi liên tưởng đến con gái mình hồi còn nhỏ, nói đến thì, cũng đã một thời gian không đến thăm con gái rồi nhỉ.
Mặt trời vừa nhú, ước chừng sáu giờ sáng, Lương Chuẩn tỉnh dậy, từ nơi này đến sơn trang Địch Long mất khoảng nửa giờ chạy xe, ông ta nên đưa Hữu Hữu tới đó rồi.
Ra khỏi phòng ngủ, lại phát hiện một thuộc hạ đang đứng trong phòng khách.
“Sao cậu lại tới đây?”
Thuộc hạ mở miệng nói.
“Anh Lương, chủ tịch sai người đến đón Hữu Hữu đi rồi, còn...... còn không cho phép em gọi anh dậy nữa.”
Cái gì!
Sắc mặt Lương Chuẩn trở nên khó coi, không màng đánh răng rửa mặt, thầm mắng một tiếng liền xông ra ngoài.
Sơn trang Địch Long, sáu giờ năm mươi phút, mặt trời vừa ló dạng không bao lâu, sân vườn phía sau sơn trang Địch Long đã cực kỳ náo nhiệt, thủ lĩnh từ các nơi đều lần lượt tề tựu, theo thứ tự ngồi xuống ghế có dán tên mình, trong số này đương nhiên có cả Báo Đốm và Béo Đống.
Béo Đống giờ phút này, ít nhiều gì cũng có chút căng thẳng, sau khi ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi.
“Anh Báo Đốm, anh nói xem...... sẽ không phải là mấy việc chúng ta lén lút làm bên dưới bị ông cụ Lư điều tra ra được, bây giờ muốn công khai hỏi tội, lấy chúng ta ra để giết gà dọa khỉ cho mấy thủ lĩnh khác xem đấy chứ?”
Báo Đốm lắc lắc đầu.
“Yên tâm đi, mấy việc chúng ta làm đều rất bí mật, không có bất kỳ người nào biết, huống chi, lần này trong hồ lô của ông cụ Lư bán thuốc gì còn chưa biết mà, theo lý thuyết thì, nhà họ Lư bọn họ căn bản chẳng để vào mắt chút buôn bán nhỏ của giới hắc đạo đâu.”
Nói xong, hai mắt Báo Đốm nhìn chằm chằm vào tấm vải màu đen phía trước kia, nhìn từ hình dáng, bên dưới tấm vải đen có lẽ là một thứ hình vuông, bên trên còn lộ ra một đầu dây thừng, được buộc vào cái cột kế bên.
Không chỉ mình anh ta, rất nhiều người cũng đang tò mò nhìn tấm vải đen kia, không biết bên trong nó là thứ đồ chơi gì.
Đúng vào lúc này, một người mặc bộ đồ đen bước lên, tay phải giật mạnh một cái, tấm vải đen liền bị kéo sang một bên.
Sau đó, Báo Đốm vụt một cái đứng bật dậy, cả người đều sững sờ tại chỗ.
Hữu Hữu?