Giờ phút này, trong gian phòng chỉ có tiếng TV, không, còn có tiếng Tường Vi cầm lấy một quả táo trên bàn trà cắn một miếng, không còn gì khác.
Báo Đốm và Trần Hạo Hiên còn tốt, bọn họ biết Sở Vĩnh Du kinh khủng, nhưng Vương Hổ đại sư này thì hoàn toàn ngây ngốc.
Võ giả tứ phẩm, liền... Cứ như vậy bị chế ngự rồi sao? Dù thế nào vẫn cứ có cảm giác như đang nằm mơ.
"Này! Tìm người khiêng đi đi, còn thất thần!”
Tường Vi bất mãn nói một câu, Báo Đốm mới phản ứng được, vội vàng khoát tay, hai người thủ hạ liền chạy qua, còn cúi đầu chào Sở Vĩnh Du trước, lúc này mới đem sát thủ đang bất động trên ghế salon nhấc lên, đi ra phía ngoài biệt thự.
Lúc đi ngang qua, đột nhiên Vương Hổ cảm nhận được gì đó, vội vàng tiến lên đem hai ngón tay phải đặt trước mũi của người kia, một giây sau, ông ta gần như phát điên.
Người này, vậy mà đã chết, làm sao có thể! Chỉ là ấn vào bả vai một cái, vì sao lại chết?
Chậm rãi quay đầu nhìn về phía Sở Vĩnh Du đang ngồi trên ghế salon xem TV, Vương Hổ không nhịn nổi nuốt một ngụm nước bọt xuống, vội vàng hướng Báo Đốm nói.
"Cái đó... Cậu cứ ở lại đây tiếp đón khách quý đi, tôi không quan trọng, cứ như vậy đi!”
Báo Đốm cũng không kịp nói bất cứ điều gì, liền lấy Vương Hổ giống như chạy trốn ra ngoài, trong lòng có chút bất đắc dĩ, đồng thời cũng mừng thầm, mẹ nó, thấy anh Sở trâu bò, xem ông còn dám ở trước mặt tôi đây đắc chí không, còn muốn thêm ba tỉ? Nằm mơ đi.
Dường như có sự tồn tại của Tường Vi ở đây nên Trần Hạo Hiên cũng đi theo Báo Đốm đến một biệt thự khác nơi Vương Hổ đang ở để đợi, từ đó trong phòng khách đương nhiên chỉ còn lại Tường Vi và Sở Vĩnh Du.
"Hôm nay thật sự là thấy một trò cười lớn, lại có võ giả tứ phẩm đến ám sát đường đường chiến thần địa ngục Bắc Vực, thật sự là buồn cười nha.”
Sở Vĩnh Du lơ đễnh.
"Tôi bị ám sát còn ít sao?"
Nghe nói như vậy, nụ cười của Tường Vi thu lại, hoàn toàn chính xác, mỗi một người đứng ở độ cao như Sở Vĩnh Du, mỗi giờ mỗi phút đều phải đối mặt với đủ loại ám sát của kẻ địch, độc dược, bom các loại, dùng bất cứ thủ đoạn nào, có thể sống sót, thật xứng đáng với danh hiệu chiến thần.
Cùng lúc này, ở lầu hai của căn biệt thự đối diện có một thanh niên đặt ống nhòm xuống.
Thanh niên có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, khá đẹp trai, ánh mắt vô cùng dịu dàng, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp.
"Chủ nhân, Tiểu Tam chết rồi sao?”
Người trẻ tuổi ở bên cạnh nói, trong ánh mắt đều là sự sùng bái.
Bởi vì người này chính là đại đồ đệ Phàm Trần của tông sư Văn Đào Tử, tuổi còn trẻ đã trở thành thiên tài siêu cấp bước vào võ giả lục phẩm, rất nhiều người muốn đi theo hầu hạ, mà anh ta chính là có được vinh hạnh đặc biệt này.
"Ừm, chết rồi, nhất kích tất sát, lời đồn không sai, Tử An có lẽ cũng bị một kích giết chết.”
Người trẻ tuổi kinh hãi.
"Như vậy, Sở Vĩnh Du này chẳng phải cũng là võ giả lục phẩm sao?”
Gật đầu, Phàm Trần hơi nhếch khóe môi lên lên.
"Không tệ, nhưng giết sư đệ của ta, hắn ta chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội, sở dĩ để tiểu tam đi dò xét một phen, chính là để xem ta có cần phải dùng đến sự giúp đỡ của sư phụ hay không.”
Người trẻ tuổi do dự một chút, hỏi.
"Chủ nhân, vậy ngài nghĩ thế nào?"
Nụ cười của Phàm Trần dần dần khuếch tán.
"Cậu cứ nói đi? Sư phụ muốn thu thập những vật đó, có rất nhiều người ở trong bóng tối, chính là công cụ thích hợp nhất, lần này Tỉnh Hương Đường Chiến, chính là cơ hội tốt nhất, nếu như không lấy thế sét đánh lôi đình giết chết Sở Vĩnh Du, sao có thể chấn át những người kia, sao có thể để cho hai võ giả lục phẩm bên người Lư Văn Diệu xuống ngựa? Ha ha, thật sự càng ngày càng thú vị."
Bốn giờ bốn mươi phút, Sở Vĩnh Du lên xe đi về phía võ trường do Lư Văn Diệu tài trợ đặc biệt ở Nam Trấn, loại hình võ trường này ở toàn bộ Tỉnh Hương tất cả có ba khu, mỗi lần Đường Chiến đều tổ chức ở một nơi khác nhau, chỉ có điều lần này đến lượt Nam Trấn ở thành phố Ninh mà thôi.
Võ trường không lớn, nhỏ hơn so với nhà thi đấu một chút, chỗ ngồi được xếp giống như rạp chiếu phim, theo hình bậc thang.
Ở hàng ghế đầu, đều là các thủ lĩnh ở nhiều nơi khác nhau của Tỉnh Hương, chỉ cần nhìn vào những chiếc ghế bành uy vũ kia là biết.
Mà ở chính giữa, là một tòa đá xanh đắp lên thành võ đài, cao khoảng hai mét, diện tích rất lớn, đủ để võ giả ở trên đó phát huy.
"Anh Sở, mời ngồi."
Đến phụ cận, Báo Đốm nào dám ngồi xuống ghế bành, để Sở Vĩnh Du ngồi ở ghế bình thường bên cạnh.
"Cậu ngồi là được rồi, tôi tới đây không phải để xem Đường Chiến!”
Sau khi từ chối, Sở Vĩnh Du ngồi xuống, Tường Vi và Trần Hạo Hiên cũng ngồi trái phải hai bên ngồi xuống theo, về phần những thủ hạ của Báo Đốm và những người khác, tất cả đều ở phía sau.
Chưa kể, những người này tụ tập lại, số lượng người thật sự rất nhiều, thời gian trôi qua, đã có hàng trăm người ngồi.
"Anh Sở, có nhìn thấy chiếc ghế vàng ở phía bắc kia không? Đó là chiếc ghế độc quyền của Lư Văn Diệu, bên ngoài được mạ vàng, vô cùng xa hoa.”
Nghe thấy lời nói của Báo Đốm, Sở Vĩnh Du nhìn sang, ở đó không có một ai, rõ ràng là kẻ thống trị toàn bộ thể giới ngầm của Tỉnh Hương vẫn còn chưa xuất hiện.
"Báo Đốm, ha ha, không ngờ thể loại cà chớn như anh mà cũng có thể thay thế Điêu gia leo lên nơi thanh nhã này, chỉ có thể nói Điêu gia quá phế vật, nếu như ở địa bàn của tôi xảy ra loại chuyện như vậy, ông đây sẽ lột một lớp da của người đó!”
Giọng nói đột ngột vang lên, phía bên phải cách đó không xa, trên một chiếc ghế bành, người đàn ông mập mạp cười lạnh nhìn Báo Đốm, thật sự có một chút lo lắng, chiếc ghế bành liệu có thể chịu được sức nặng kinh khủng đó hay không.
"Béo Đống, quản tốt địa bàn của mình, bình thường đánh răng nhiều một chút, miệng rất thúi."
Nụ cười của Béo Đống càng sâu, vỗ vỗ người đàn ông trung niên da ngăm đen đang ngồi bên cạnh, sau đó chỉ vào Vương Hổ đang ngồi bên cạnh Báo Đốm nói.
"Tiếp cận ông ta, nếu như đụng tới thì ra tay đánh tàn phế cho tôi, tôi cho ông thêm sáu tỷ.”
"Không vấn đề."
Giờ phút này, Vương Hổ cúi đầu, thật sự có chút khẩn trương, nguyên nhân là vì Sở Vĩnh Du, ông ta vẫn còn đang lo lắng, trước đó mình vô lý, có thể bị Sở Vĩnh Du ghi hận không.
Giới võ giả nước R, từ khi nào lại xuất hiện một nhân vật kinh khủng và trẻ tuổi như vậy, thật sự chưa bao giờ nghe nói đến.
Thời gian đến bốn giờ năm mươi tám phút chiều, cuối cùng, ở một thông đạo, có người đi đến.
Từ bên kia, tất cả mọi người đứng thẳng nhìn, tám mươi phần trăm là Lư Văn Diệu ra sân.
Sau một giây, mấy người Báo Đốm cũng đứng lên, dù là quá xa không có cách nào để chào hỏi, nhưng loại lễ nghi nào cũng không thể miễn trừ, nếu không rất dễ dàng trở thành cái đinh trong mắt Lư Văn Diệu, người này, tâm nhãn nhỏ như châm.
Sở Vĩnh Du ngồi trên ghế, ánh mắt cũng bắn ra hướng về phía bên kia.
Dẫn đầu xuất hiện ở trong tầm mắt chính là một người đàn ông trung niên cao gầy, mái tóc ngắn già dặn, trong miệng ngậm một cây xì gà, khuôn mặt cực kỳ phổ thông.
Đi bên cạnh phía sau người nửa bước, là hai lão nhân đi lại, có lẽ là hai cận vệ võ giả lục phẩm của Lư Văn Diệu.
Ánh mắt lui về phía sau, khóe miệng Sở Vĩnh Du hơi giương lên.
Đi theo phía sau người phụ nữ không có cách nào để tìm từ ngữ để hình dung, không phải người anh em Tỉnh Vu Dịch của anh thì còn có thể là ai.