Sau khi nghe tin “ mật báo “ của Tống Duật Phong, Trác Đình và Đường Tâm yên tâm ngoan ngoãn sắm vai tiểu thư con nhà gia giáo ngồi dùng bữa trưa một cách đúng tiêu chuẩn. Hai cô tuyệt nhiên không thèm quan tâm liếc nhìn diện mạo của Kỷ Đằng. Trong số dàn nam thần hậu cung của vị nữ hoàng cao quý kia, hai nhân vật làm cho Trác Đình và Đường Tâm căm phẫn nhất, một người là Kỷ Đằng còn người kia là Lăng Tuấn. Kỷ Đằng có mối huyết hải thâm thù với la sát nữ phụ còn Lăng Tuấn có món nợ máu với ly miêu nữ phụ; một người chiếm đoạt gia sản Trác gia còn một người ra lệnh cho đàn em của mình bắt cóc sau đó cưỡng hiếp ly miêu nữ phụ rồi chính tay hắn tiêm ma túy liều lượng cao vào người cô làm cho cô sa vào con đường nghiện ngập đến chết. Một người là luật sư danh tiếng còn người kia là đại ca hắc đạo hào hoa. Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong trong truyện một người là vầng thái dương rực sáng, một người là vầng trăng dịu dàng sáng soi đêm tối. Hai người họ từ đầu đến cuối chỉ lo nâng niu chăm sóc cùng bảo bọc giữ gìn vị nữ hoàng kia. Vương triều hoàng kim của nữ hoàng cũng do hai người họ hợp sức xây dựng, có thể nói hai vị đại boss kia chỉ nhúng tay vào kinh tế và chính trị mà không hề nhúng tay vào việc xử lý những cái lá xanh dám bon chen lấn át nữ hoàng. Chính vì điều đó nên Đường Tâm cùng Trác Đình đối với hai vị đại thần quyền lực kia sợ thì có sợ, né thì có né nhưng không đến nỗi có một loại ác cảm từ trong sâu thẳm tâm hồn giống như Kỷ Đằng và Lăng Tuấn.
Dùng cơm xong, Trác Đình và Đường Tâm xin phép ba Tần mẹ Tuệ cùng ba vị khách quý về phòng của mình. Khi trở về lãnh thổ của mình, Trác Đình như cá trở về với nước, hổ trở về với sơn lâm.
“ Đường Tâm, chúc mừng mình đi! Mình đã thoát được cái hôn ước khốn kiếp đó rồi! “ – Hai mắt Trác Đình lấp lánh, cô cười rạng rỡ như vừa trúng số độc đắc.
“ Cậu đừng mừng vội! Hôm nay cậu thoát nhưng chưa chắc sau này sẽ thoát! Mình nghĩ cậu nên tìm cách nói chuyện với ba mẹ việc cậu không thích Kỷ Đằng và không muốn làm con dâu Kỷ gia càng sớm càng tốt! “ – Đường Tâm nhìn Trác Đình nghiêm túc nói.
“ Nhắc đến ba mẹ mới nhớ, cậu có nhận thấy trong bữa cơm, thái độ của ba và mẹ đối với gia đình tên sao chổi kia có gì khác không? “ – Trác Đình nhíu mày nhìn Đường Tâm lên tiếng hỏi.
“ Thái độ của ba có vẻ đúng chuẩn mực chứ không phải thái độ vui vẻ như sáng nay lúc ba thông báo việc họ đến nhà dùng cơm … nhưng ánh mắt của ba khi nhìn mình và cậu lại là lạ … “ – Đường Tâm im lặng suy nghĩ một lát mới lên tiếng trả lời.
“ Không biết có phải mình nhạy cảm hay không, nhưng trong bữa ăn ánh mắt của mẹ nhìn bọn mình cũng kỳ lạ lắm… giống như kiểu vừa vui mừng vừa xót xa… bọn mình đâu có theo chồng bỏ mẹ đâu mà mẹ lại có ánh mắt khi nhìn con gái chuẩn bị về nhà chồng giống như mấy bộ phim chiếu trên TV vậy chứ??? “
“ Uhm, mình cũng cảm nhận được, ba không nhắc đến hôn ước giữa cậu và Kỷ gia, nhưng thái độ của ba và mẹ với bọn mình lại rất kỳ lạ! Vậy nên mình mới nói cậu nên gặp ba mẹ giải quyết dứt điểm vấn đề đi! “
“ Haizzz! Sao giới quý tộc ở thế giới này lại có hứng thú chơi trò chỉ phúc vi hôn không có nhân quyền như vậy chứ??? “ – Trác Đình tức giận càm ràm.
“ Uhm! “ – Đường Tâm đáp rồi ngồi vào bàn học.
“ Cậu tính làm bài sao? Ngủ trưa đi, chiều dậy làm! “
“ Mình xem lại bài tập này một chút, hình như mình làm sai rồi. Cậu ngủ trước đi! “ – Đường Tâm xoay người nhìn Trác Đình mỉm cười nói.
“ Không có cậu mình ngủ không được! ... Tên bạo chúa kia hôm nay đã nói gì với cậu??? … Ngoan, đến đây khai báo với chị! “ – Trác Đình vừa cười vừa học theo mấy con mèo chiêu tài mà người ta hay trưng ngoài cửa hiệu vẫy gọi Đường Tâm.
“ Dẹp ngay cái mặt mèo đó cho mình! “ – Đường Tâm bật cười rồi đứng lên đi đến bên cạnh Trác Đình. Cô ngồi trên giường ôm gối kể cho Trác Đình nghe những gì sáng nay cô và bạo chúa bàn bạc.
“ Như vậy là cậu quyết định đầu quân dưới lá cờ của tên bạo chúa!? “ – Trác Đình sau khi nghe xong đưa mắt nhìn Đường Tâm lên tiếng nói.
“ Uhm! Chỉ cần mình không gây cản trở đến chuyện tình của anh ta và nữ hoàng thì cái mạng nhỏ của mình sẽ an toàn! “
“ Cậu nói cũng đúng! Với tình hình bây giờ chúng ta không thể tránh mặt bọn họ, dù sao hai tên đại thần kia cũng không phải là kẻ tử thù của mình và cậu. Thiết lập mối quan hệ với bọn họ không chừng chúng ta sẽ tránh được những nguy cơ sau này, chỉ cần không phải là tình yêu thì chúng ta sẽ không đâm đầu vào chỗ chết! “ - Trác Đình vừa nhíu mày suy nghĩ vừa gật gù nói.
“ Mình cũng nghĩ như vậy! “ – Đường Tâm gật đầu đồng ý.
Hai cô nằm trò chuyện với nhau một lúc lại ngồi dậy lấy bài ra tiếp tục sự nghiệp ôn thi vĩ đại mà không biết hai vị phụ huynh nào đó sau khi tiễn khách ra về liền vào phòng đóng cửa, vui mừng bàn bạc với nhau về lễ đính hôn của hai cô con gái cưng nhà mình. Trưa nay, khi nghe Tống Duật Phong vào thưa chuyện sau đó xin phép ông bà cho anh và Đình Đình được tìm hiểu nhau đồng thời cũng xin ông bà cho phép anh được hứa hôn cùng cô, ông bà đã rất kinh ngạc. Nhìn thái độ vô cùng nghiêm túc và trang trọng của anh, ông bà chỉ biết vui mừng cùng cảm động mà gật đầu đồng ý giao cô công chúa nhỏ nhà mình cho anh. Tống Duật Phong và Tô Cẩn Hiên không chỉ lẫy lừng về danh tiếng trên thương trường mà còn nổi tiếng vì có đời tư vô cùng sạch sẽ. Hai người họ được ví như hai viên kim cương hoàn mỹ vô khuyết mà bất cứ gia tộc thượng lưu nào cũng muốn sở hữu. Vậy mà hai viên kim cương đó, một người xin được hứa hôn với Đình Đình, một người lại lên tiếng khẳng định anh sẽ không hủy bỏ hôn ước với Tâm Tâm nhưng sắp tới anh sẽ hủy hôn ước giữa hai nhà Tô – Đường. Khi nghe hai anh thưa chuyện xong, cả hai ông bà suýt ngất xỉu trong sự kinh ngạc cùng sung sướng. Tâm Tâm có Tô Cẩn Hiên bên cạnh, Đình Đình lại được Tống Duật Phong bảo bọc, hai ông bà cảm thấy ông trời đang vô cùng ưu ái gia đình nhỏ của mình. Thể theo lời yêu cầu của hai anh, ông bà sẽ không đề cập việc này với hai cô để hai cô chuyên tâm học hành thi cử. Con gái xinh đẹp thông minh lại ngoan ngoãn chịu khó học hành, con rể lại tài hoa hơn người, cái phúc này làm cho ông bà cảm thấy cho dù có đánh đổi bằng mạng sống hai ông bà cũng vui lòng chấp nhận.
***
Sáng thứ hai đầu tuần Trác Đình và Đường Tâm sau ăn sáng xong liền ra vườn chọn vị trí mà mình thích kê bàn ghế rồi lôi sách vở ra dự tính vừa học vừa phơi nắng. Nhưng khi nhìn thấy mấy gốc hoa đang nở rộ, tâm hồn yêu cái đẹp của Trác Đình và Đường Tâm lại ngoi lên, hai cô lại hì hục lấy vòi nước, cuốc xẻng, dao kéo làm hai nông dân tâm huyết với hoa cỏ.
“ Em ở ngoài đây làm nông dân sao? “ – Tống Duật Phong mỉm cười thân thiết nhìn Trác Đình rồi lên tiếng hỏi.
“ Ơ! … Sáng nay anh không đi làm sao? “ – Trác Đình vẻ mặt như con mèo nhỏ ngơ ngác nhìn anh hỏi.
“ Sáng nay thì không, nhưng tối nay thì có! “ – Tống Duật Phong ôn hòa trả lời
“ Anh đợi tôi một chút được không? Tôi sang gốc hoa này qua cái chậu mới xong sẽ rửa tay rồi vào học. “ – Trác Đình ngước mắt nhìn anh mỉm cười nói.
“ Uhm! Để tôi giúp em! “ – nói xong anh tay xăn tay áo lên giúp Trác Đình làm việc.
***
Đường Tâm đang cầm kéo cắt tỉa mấy đóa hồng vừa nở cho vào một cái giỏ nhỏ, do hoa hồng mọc thành bụi nên dù cô có cẩn thận đến đâu cũng không tránh khỏi tai nạn lao động trong một lúc sơ ý.
“ Ui da! “ – Đường Tâm khẽ kêu lên rồi đưa ngón tay lên miệng mút máu theo thói quen.
Tô Cẩn Hiên lái xe đến Trác gia, vừa đỗ xe xong đã nghe quản gia nói cô cùng Trác Đình đang ở ngoài vườn, nên anh ra đây tìm cô. Khi nhìn thấy cô mặc áo thun trắng quần jean xanh đang ngồi xổm bên những bụi hồng chăm chú chọn lựa rồi cắt những cành hồng cho vào một cái giỏ mây bên cạnh, khuôn mặt cô rạng rỡ tươi tắn dưới ánh mặt trời, cô không hề biết rằng cô còn đẹp hơn cả những đoá hồng kia nữa. Tên hồ ly nào đó không để lãng phí một khung cảnh đẹp như tranh vẽ như vậy được nên lập tức đưa tay vào túi áo lấy điện thoại của mình chụp mấy tấm hình. Xem như lần này anh chịu khổ dang nắng ra đây tìm cô cũng có thu hoạch. Khi nghe tiếng kêu khẽ của cô cùng hành động đưa ngón tay lên cái miệng nhỏ đỏ tươi mà mút mút anh liền biết cô đã bị thương.
“ Em đưa tay cho tôi! “ – Tô Cẩn Hiên chìa bàn tay của mình về phía cô nhẹ giọng nói.
“ Ơ … Anh đến lúc nào vậy? … Không sao đâu, mút một chút sẽ hết chảy máu thôi! “ – Đường Tâm nhìn anh, nhoẻn miệng cười rồi nói.
“ Em còn dám nói! Em thi vào ngành y ít ra cũng phải tìm hiểu một số kiến thức sơ cứu cơ bản chứ? Nói như em người ta sản xuất băng keo cá nhân làm gì? “ – Anh vừa cười vừa lên giọng trêu đùa. Nói xong anh đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy ngón tay đang chảy máu của cô rồi lấy miếng băng keo cá nhân cẩn thận băng lại.
“ Anh luôn mang theo băng keo cá nhân trong túi sao? “ – Đường Tâm nở nụ cười rồi lên tiếng hỏi.
“ Không!... Sáng nay tôi vô tình nhìn thấy nó ở trong xe nên sẵn tiện cho vào túi! “
“ À, thì ra là như vậy! … Cám ơn anh! “
“ Em xong việc chưa? Bắt đầu học thôi! Buổi trưa tôi phải vào bệnh viện! “
“ Tôi làm xong rồi, chúng ta đi thôi! "
Đường Tâm cầm giỏ hoa hồng lên rồi sánh bước cùng Tô Cẩn Hiên đi đến chỗ kê chiếc bàn để sẵn sách vở của mình.
“ Em thích hoa hồng sao? “ – Tô Cẩn Hiên vừa đi vừa nhìn Đường Tâm hỏi.
“ Không! Chỉ cần là hoa tôi sẽ thích hết! Hoa nào cũng đẹp mà! “
“ Nếu như vậy lần sau em đừng hái hoa hồng nữa, hoa hồng đối với em có vẻ nguy hiểm! “ – Tô Cẩn Hiên nghiêm túc nhìn Đường Tâm nói.
“ Hôm nay nhìn thấy em bị đổ máu vì hoa hồng nên tôi sẽ liệt hoa hồng vào danh sách những loài hoa có tính nguy hiểm! “ – Tô Cẩn Hiên nửa đùa nửa thật nói tiếp.
“ Tôi nghĩ anh nên nói như vậy mới đúng: vì hôm nay nhìn thấy em bị đổ máu vì hoa hồng nên những lần sau khi gặp em, tôi sẽ chuẩn bị sẵn băng keo cá nhân! “ – Đường Tâm nháy mắt tinh nghịch.
“ Cũng được! Tiền mua băng keo cá nhân cho em, tôi sẽ liệt kê vào khoản tiền học phí sẽ tài trợ của em! “ – Tô Cẩn Hiên gật gù nói.
“ … “
***
Sau khi rửa tay sạch sẽ, Trác Đình cùng Tống Duật Phong đi đến chỗ ngồi học ngoài vườn của mình.
“ Em dự tính thi vào trường đại học nào? “ – Tống Duật Phong nhìn Trác Đình ôn hòa lên tiếng.
“ Đại học thiết kế Caroni! “ – Trác Đình vui vẻ đáp.
“ Là trường đại học quốc gia sao? Tại sao em không chọn thi vào những trường danh tiếng như Design And Crafts ở University of Gothenburg Thụy Điển? “ – Tống Duật Phong nhíu mày hỏi.
“ Thụy Điển là nơi có các trường đại học nổi tiếng về các nghành thiết kế sáng tạo, các nhãn hiệu thời trang nổi tiếng như H&M, BACK, Carin Wester đều ở Thụy Điển. Nếu em muốn có một nền móng vững chắc cho sự nghiệp của mình tôi nghĩ em nên chọn những trường có danh tiếng và chất lượng! “ – Tô Cẩn Hiên chậm rãi phân tích.
“ Hơn nữa Tập Đoàn của tôi lại đang liên kết với những trường này, nếu em có hứng thú chúng ta có thể xem xét lên kế hoạch ôn thi để lấy học bổng do các trường này và phía tập đoàn của tôi đồng tài trợ… “
“ … Có thể nhận được học bổng sao? “ – Trác Đình vội vàng nhìn Tống Duật Phong lên tiếng hỏi.
“ Uhm, tuy số lượng học bổng rất giới hạn! … Nhưng với năng lực của em, nếu em cố gắng hết sức tôi nghĩ em có thể thực hiện được nguyện vọng! “
Trác Đình im lặng suy nghĩ: Những điều nam thần ánh trăng vừa nói rất đáng để xem xét nha!… Không phải cô không biết, muốn có một sự nghiệp vững chắc thì phải học ở những trường tốt … Học ở trường tốt thì phải tốn nhiều tiền, nhất là trong ngành thiết kế thời trang … Ngày trước để vượt qua được bốn năm đại học đầy chông gai đó cô đã phải tìm công việc làm thêm từ sáng đến tận khuya nhưng khi ra trường cô lại phải gom góp tiền bạc đăng ký học thêm những khóa học thiết kế ngắn hạn do các trường danh tiếng của nước ngoài cấp giấy chứng nhận mới có đủ kiến thức và khả năng cùng những bằng cấp được công nhận để bước chân vào ngành thiết kế thời trang … Nếu nhận được học bổng thì những chi phí trong quá trình học của cô sẽ giảm xuống đáng kể, cô có thể làm thêm kiếm tiền xoay sở những chi phí phát sinh khác mà không phải xin ba mẹ trợ cấp … Nếu Đường Tâm đã đầu quân cho tên bạo chúa kia thì cô gia nhập vào thế lực của nam thần ánh trăng cũng không có vấn đề gì! Sự nghiệp tương lai của cô mới là điều quan trọng! “
Sau một hồi cân nhắc lợi ích và thiệt hại, Trác Đình hít sâu một hơi rồi nhìn Tống Duật Phong mạnh dạn lên tiếng:
“ Tôi sẽ quyết tâm thi vào trường Design And Crafts! Mong anh giúp sức để tôi có thể lấy được học bổng! “
“ Tốt! “ – Tống Duật Phong mỉm cười hài lòng rồi gật đầu nói.
“ Chúng ta sẽ hợp tác học tập vui vẻ nha! “ – Trác Đình đưa cặp mắt sáng của mình nhìn Tống Duật Phong, nở nụ cười thật tươi rồi lên tiếng nói.
“ Tất nhiên! “ – Tống Duật Phong nhìn cô rồi mỉm cười đáp.