Trần Triệu Dương cũng biết rằng thường thì bệnh nhân sẽ có tình trạng ỷ lại vào bác sĩ. Nhưng anh không ngờ rằng Giang Uyển Quân lại phụ thuộc vào mình nhiều như vậy.
Ngay cả khi Giang Uyển Quân ngủ, cô ấy cũng phải nắm lấy tay anh mới ngủ được.
Cuối cùng thì anh cũng dỗ được Giang Uyển Quân ngủ và bước ra khỏi phòng.
Lúc này, Giang Sơn và những người khác đã đợi sẵn ở ngoài rồi.
“Bác sĩ Trần, sức khỏe của con gái tôi đã ổn rồi chứ?”, Giang Sơn hỏi.
“Không sao rồi, chỉ là cơ thể cô ấy có chút suy nhược, tôi sẽ kê toa thuốc, uống trong vòng một tuần là khỏi thôi”, Trần Triệu Dương nói.
“Vậy làm phiền cậu rồi”, Giang Sơn nói.
“Bác sĩ Trần, con gái tôi làm gì cũng bám theo cậu như thế thì phải giải quyết như thế nào đây?”
Hà Minh Anh lại hỏi Trần Triệu Dương. Dù cho Trần Triệu Dương có tài y thuật giỏi và đã chữa khỏi cho con gái mình. Nhưng trong mắt của bà ta, anh cũng chỉ là một tên bảo vệ quèn mà thôi, còn lâu mới xứng với con gái của mình.
“Chuyện này bà cứ yên tâm đi. Sau này, tôi sẽ cố gắng không chạm mặt cô ấy, lâu ngày không gặp thì tự nhiên cô ấy sẽ quên thôi”.
Trần Triệu Dương cũng hiểu Hà Minh Anh đang nghĩ gì.
“Vậy thì tốt rồi”, Hà Minh Anh nói: “Sau này, nếu có việc gì thì cứ liên lạc với chúng tôi là được rồi. Đừng có tiếp xúc quá gần với Uyển Quân”.
“Ừm", Trần Triệu Dương gật đầu.
Sau khi Trần Triệu Dương kê đơn xong thì Giang Sơn và những người khác tiễn anh ra ngoài cửa.
“Bác sĩ Trần, hãy nhớ những gì cậu đã nói. Giữ khoảng cách với Uyển Quân và đừng có bất kỳ ý nghĩ nào với con gái nhà chúng tôi”.
Khi Trần Triệu Dương lên xe, Hà Minh Anh vẫn không ngừng dặn dò anh.
Trần Triệu Dương nhìn thấy biểu hiện của Hà Mai Anh như vậy thì liền ni à Hà, tôi biết rồi! Bà cứ yên tâm đi”.
“Cậu biết thì tốt rồi”, Hà Mai Anh lạnh nhạt nói: “Cậu chỉ là một nhân viên bảo vệ, không xứng với con gái tôi”.
Trần Triệu Dương không nói gì thêm chỉ gật đầu rồi lên xe.
Giang Tử Phong lái xe đưa Trần Triệu Dương đi.
Giang Sơn nhìn Trần Triệu Dương rời đi rồi mới thôi không nhìn theo nữa.
“Bà xã, tôi nghĩ bà không cần thiết phải làm như vậy đâu”, Giang Sơn nói.
Hà Mai Anh biết Giang Sơn đang nói về chuyện gì, liền quả quyết nói: “Tôi nghĩ điều đó là cần thiết. Cậu ta chỉ là một tên bảo vệ quèn, không thể để cậu ta đến gần con gái mình được. Lỡ như Uyển Quân thực sự thích cậu ta, như vậy chẳng phải chúng ta sẽ bị thiệt thòi lớn sao?”
Giang Sơn trầm giọng nói: “Tôi thì cảm thấy cậu ta không hề tầm thường. Nhất định là người có chí lớn”.
“Vậy thì đã sao? Cậu ta có giỏi thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một tên bảo vệ. Hoàn toàn không xứng với Uyển Quân nhà chúng ta”, Hà Mai Anh nói chắc như đỉnh đóng cột: “Nếu cậu †a muốn nhân cơ hội này mà tiếp cận con gái chúng ta, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qual”
Giang Sơn nhìn thấy dáng vẻ quả quyết của Hà Mai Anh thì đành lắc đầu bất lực.
“Anh Dương, những lời bác cả em nói anh không cần phải để bụng làm gì. Bác ấy là vậy, thường không xem ai ra gì”.
Giang Tử Phong ở trong xe nói với Trần Triệu Dương.
Trần Triệu Dương thì ngược lại vô cùng điềm tĩnh, anh cười nói: “Haha, tôi vốn không hề để bụng. Còn bà ta cũng là vì nghĩ cho con gái mình mà thôi, không có gì to tát cả”.
“Anh Dương, vẫn là anh nghĩ thoáng”, Giang Tử Phong cười: “Nhưng anh đừng lo, thù lao tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng. Em sẽ đích thân lấy cho anh”.