“Ha ha, sếp Giang, ông không sai. Nhà họ Giang các ông làm to, kiêu ngạo là đúng rồi”, Trần Triệu Dương thản nhiên nói: “Tôi chỉ là một bảo vệ quèn mà thôi, các ông không coi ra gì cũng là điều bình thường”.
Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Giang Sơn biết anh vẫn chưa nguôi giận.
Nhưng Giang Sơn ngẫm lại, người ta tốt bụng tới chữa bệnh, người nhà của ông ta lại coi anh là kẻ lừa đảo, coi anh là thầy bói rởm, mỉa mai châm chọc rồi đuổi đi, dù là ai thì cũng sẽ nổi giận.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là Trần Triệu Dương không cần bợ đỡ nhà họ Giang, vậy nên anh hoàn toàn có thể phớt lờ bọn họ.
Nếu là bình thường, Giang Sơn tuyệt đối sẽ không để ý tới kiểu người như vậy.
Nhưng giờ đây Trần Triệu Dương là hi vọng duy nhất để cứu con gái mình, ông ta vẫn nhớ như in câu nói đau đớn của con gái trước khi ngất xỉu.
“Bác sĩ Trần, dù thế nào thì cậu cũng phải cứu con gái tôi”.
Giang Sơn thành khẩn nói: “Chỉ cần cậu chịu giúp, bất cứ điều kiện gì cũng được”.
“Tôi không rảnh!” Trần Triệu Dương từ chối thẳng thừng.
Thấy Trần Triệu Dương từ chối lời nhờ vả của Giang Sơn, mọi người lại cảm thấy ngạc nhiên.
Bọn họ không ngờ Trần Triệu Dương lại có gan từ chối lời nhờ vả của Giang Sơn, hơn nữa Giang Sơn còn hạ mình như thế.
Bọn họ cảm thấy mình chẳng có lá gan để từ chối, nhưng dường như Trần Triệu Dương chẳng hề coi Giang Sơn ra gì.
“Bác sĩ Trần, không biết cậu bận chuyện gì”, Giang Sơn hỏi: “Có lẽ tôi có thể giúp được cậu”.
“Tôi bận lắm. Công ty tôi sắp bị niêm phong rồi, tôi phải đi kiếm việc khác”, Trần Triệu Dương nói.
Nghe câu này của Trần Triệu Dương, sắc mặt của Chu Minh Chí biến đổi.
Ông ta biết Trần Triệu Dương nhắc tới vụ này là bởi vì muốn dồn ông ta vào chỗ chết.
“Bác sĩ Trần, cậu cứ yên, công ty cậu sẽ không sao đâu”, Giang Sơn trầm giọng nói: “Còn về Chu Minh Chí, tôi sẽ sai người điều tra cho ra lẽ, tuyệt đối không để ông ta cậy thế hiếp người nữa”.
“Ha, sao tôi phải tin ông? Nhỡ đám quan chức các ông bao che cho nhau thì sao?”
Trần Triệu Dương khẽ cười nói. Những người bên cạnh nghe vậy đều toát mồ hôi lạnh.
Bọn họ không ngờ Trần Triệu Dương lại dám chất vấn Giang Sơn.
Nhóm người Hồ Đại Quân đứng xem mà chỉ muốn quỳ xuống cúng bái Trần Triệu Dương.
Đỉnh thấy mẹ luôn! Trần Triệu Dương vừa dứt lời, một đội cảnh sát bước vào.
Cảnh sát vào trong, một người có cấp bậc không thấp tới chào Giang Sơn: “Sếp Giang, Tiền Trung Hoa có mặt”.
“Sai người bắt Chu Minh Chí và người đàn bà này lại, dẫn về thẩm vấn kỹ càng cho tôi, sau đó bàn giao cho Ban kỷ luật”.
Giang Sơn cần răng nói.
“Rõ!", Tiền Trung Hoa đáp lời rồi lập tức ra lệnh cho cấp dưới.
Chẳng bao lâu sau, Chu Minh Chí và Vạn Quế Chỉ đã bị tóm gọn.
“Sếp Giang, tôi chỉ nhất thời hồ đồ thôi, xin hãy tha cho. tôi”.
“Cậu Trần, cậu nói đỡ cho tôi đi, thả tôi ra... Đừng bắt tôi, cậu Trần, tôi xin cậu”.
Khi đã bị khống chế, Chu Minh Chí mới hoàn hồn lại, ông †a lập tức ra sức cầu xin Trần Triệu Dương.
“Cậu Trần, tôi biết sai rồi. Xin cậu hãy tha cho tôi, tôi không dám nữa. Cậu Trần...”
Vạn Quế Chi cũng gào thét.
Bọn họ hối hận lảm rồi.
Thế nhưng Trần Triệu Dương chẳng nói một câu nào cả. “Đưa đi!”
Giang Sơn nói.
Tiền Trung Hoa lập tức sai người đưa Chu Minh Chí và Vạn Quế Chỉ đi.
Nhìn thấy dáng vẻ này của bọn họ, chẳng ai cảm thấy đáng thương, ngược lại còn thấy đáng đời.
Vừa rồi đám Chu Minh Chí vênh váo hếch mặt lên trời, mọi người đều nghĩ bao giờ bọn họ sẽ bị báo ứng, chỉ có điều không ai có thể ngờ rằng báo ứng lại tới nhanh như thế.
“Bác sĩ Trần, bây giờ cậu hài lòng rồi chứ?”
Giang Sơn nhìn Trần Triệu Dương hỏi.
Trần Triệu Dương vẫn läc đầu nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không quay lại đó đâu”.
Nhìn thấy Trần Triệu Dương như vậy, sắc mặt của Giang Sơn hơi trầm xuống, ông ta chưa cầu xin ai như thế bao giờ.
“Tử Phong...”
Giang Sơn quay sang cầu cứu Giang Tử Phong.
“Anh Dương, anh đừng giận nữa, nể mặt em đi mà. Em đi về với anh, đánh cho tên họ Chu đó một trận, đảm bảo anh sẽ hài lòng. Anh Dương, anh hãy cứu em họ của em đi”.
Giang Tử Phong cũng giúp Giang Sơn van nài.
“Sếp Giang, tôi bận thật mà, tôi còn phải đi làm nữa”.
Nói kiểu gì Trần Triệu Dương cũng không chịu đồng ý.