“Anh Dương, em không nghĩ chuyện này hôm nay lại thành ra thế này, anh đừng để bụng”.
Trên đường trở về, Trần Triệu Dương chẳng nói chẳng rằng, cứ thế cho đến công ty. Lúc xuống xe, Giang Tử Phong mới không nhịn được nói: “Nhưng chuyện mà anh nói lì kì quá”.
Trần Triệu Dương nhìn Giang Tử Phong một cái, anh thản nhiên nói: “Cậu không biết nên tôi không trách cậu, nhưng sau này có những chuyện như vậy thì đừng tìm tôi nữa. Tôi tuyệt đối sẽ không giúp đâu!”
Rầm!
Dứt lời, Trần Triệu Dương đóng cửa lại cái rầm, sau đó đi vào trong công ty. Tâm trạng của anh không được tốt cho läm, tốt bụng giúp đỡ mà lại phải hứng chịu cục tức này. Nếu không nể mặt Giang Tử Phong thì anh đã dóc xương tên quản gia Chu đó ra rồi.
Giang Tử Phong chỉ biết lắc đầu nhìn Trần Triệu Dương đi xa. Cậu ấy vẫn cảm thấy Trần Triệu Dương nói lung tung, cho dù không chữa được thì cũng đâu thể nói là trúng tà gì đó được? Nhỡ đâu có người trách tội thì cậu ấy muốn nói đỡ cho anh cũng khó.
Reng!
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Giang Tử Phong vang lên.
Cậu ấy cầm điện thoại lên nhìn vào màn hình, sau đó lập tức sửng sốt.
Người gọi là Giang Sơn.
Chẳng lẽ bác trai biết chuyện này nên gọi điện tới trách mảng cậu ấy?
Trong lòng Giang Tử Phong hơi căng thẳng, nhưng cậu ấy vẫn dè dặt bắt máy rồi nói: “Bác trai...”
“Tử Phong, bác hỏi cháu, cậu bảo vệ kia có còn bên cạnh cháu không?”
Giang Sơn vào thẳng vấn đề.
“Bác đang nói tới anh Dương ạ?”, Giang Tử Phong vội vàng nói: “Bác à, là thế này, có thể anh ấy nói lung tung thôi, bác tuyệt đối đừng để bụng. Lần này cháu lỗ mãng quá, chưa suy xét kĩ càng mà đã dẫn anh ấy tới rồi”.
Giang Tử Phong còn giải vây cho Trần Triệu Dương.
“Tử Phong, bác hỏi cháu, bây giờ cậu ta có còn bên cạnh cháu không?”
Giang Sơn lặp lại.
“Không ạ”, Giang Tử Phong đá
: “Anh ấy đi rồi”.
“Tử Phong, bây giờ dù thế nào cháu cũng phải dẫn cậu ấy tới đây khám bệnh cho Uyển Quân, ngay lập tức!”, Giang Sơn nói bằng giọng kiên quyết.
Nghe thấy câu này của Giang Sơn, trong lòng Giang Tử Phong không khỏi giật mình. Cậu ấy lập tức hỏi ông ta: “Bác à, chẳng lẽ chuyện anh Dương nói là thật sao?”
“Ừm”, Giang Sơn nói: “Bây giờ cháu dẫn cậu ấy tới đây ngay, điều kiện gì cũng được”.
Nghe thấy Giang Sơn nói vậy, Giang Tử Phong nói nhỏ giọng: “Cháu không mời được anh ấy đâu bác, e là điều kiện gì cũng không mời được”.
“Vì sao?”, Giang Sơn cảm thấy khó hiểu.
“Khó khăn lắm cháu mới mời được anh ấy tới giúp, nhưng vừa tới nơi thì đã bị quản gia Chu và những người khác trào phúng khinh thường. Bác nói xem, người bình thường có ai chịu nổi không?”, nghĩ tới thái độ của quản gia Chu, trong lòng Giang Tử Phong cảm thấy khó chịu. Nếu không có ông ta thì có khi Trần Triệu Dương đã chữa khỏi bệnh cho Uyển Quân rồi.
Nghe vậy, Giang Sơn trầm giọng nói: “Thể diện của nhà họ Giang không đủ để mời cậu ấy tới sao?”
“E là không được đâu. Bác à, cháu nói luôn với bác vậy, anh Dương quen biết với ông cụ Cố, chính anh ấy đã chữa khỏi bệnh cho ông cụ Cố. Cháu nào dám ép buộc người như vậy”, Giang Tử Phong nói chắc nịch: “Nếu bác muốn mời anh ấy thì đưa ra chút thành ý đi, cháu chẳng còn mặt mũi nào mời anh ấy nữa. Cháu có thể nói cho bác biết anh ấy đang ở đâu, sau đó mọi người tự quyết định xem phải làm thế nào”.
“Tử Phong, cháu không giúp bác chuyện này sao?”, Giang Sơn nói.
“Cháu không giúp được thật mà bác. Khó khăn lắm cháu mới mời được anh ấy tới thì người nhà các bác lại mắng anh ấy là thầy bói rởm, còn lấy tiền ra nhục mạ anh ấy, khiến anh ấy nổi giận bỏ đi. Cháu cũng hết cách rồi, chỉ có thể cho bác địa chỉ công ty anh ấy thôi”.