Trần Triệu Dương đợi trong phòng quan hệ xã hội cả một buổi sáng, ngoại trừ Hồ Tiểu Nhạc nói với anh mấy câu, rồi làm hộ cô ấy mấy việc đơn giản, những người khác ngay cả nhìn Trần Triệu Dương cũng không thèm nhìn.
Họ nghĩ mình là thành phần tri thức còn Trần Triệu Dương chỉ là một tên bảo vệ quèn, không thể nào hoà hợp với bọn họ được.
Thậm chí vì Hồ Tiểu Nhạc thân thiết với Trần Triệu Dương mà họ còn có cả suy nghĩ muốn tẩy chay cô.
Cuối cùng cũng đến được đến giờ nghỉ buổi trưa. Trần Triệu Dương duỗi cái eo mỏi nhừ vừa cười vừa nói
với Hồ Tiểu Nhạc: “Tiểu Nhạc, chúng ta đi ăn cơm thôi, trưa nay để tôi mời, ăn gì cũng được”.
“Anh Trần, em mang theo cơm hộp rồi, anh tự đi ăn đi. Hơn nữa em vẫn chưa làm xong việc”, Hồ Tiểu Nhạc nói với Trần Triệu Dương.
“Vậy được, thế tôi không lo cho cô nữa, tôi đi ăn trước đây".
Trần Triệu Dương nhìn thấy Hồ Tiểu Nhạc còn bận thì một mình rời khỏi phòng làm việc đi về phía nhà ăn.
Sau khi Trần Triệu Dương rời đi thì đám người trong phòng làm việc liền thảo luận sôi nổi.
“Tên bảo vệ quèn này sao lại vào làm trong phòng quan hệ xã hội của chúng ta thế này”.
“Anh ta không phải chính là người đánh cậu chủ Tất sao? Tôi nghĩ chủ tịch thực sự coi trọng và muốn bồi dưỡng anh ta đấy".
“Tôi nghĩ không phải là muốn bồi dưỡng đâu. Chủ tịch chỉ muốn cử người xuống giám sát trưởng phòng La”.
“Thảo nào trưởng phòng La không ưa anh ta”.
“Tiểu Nhạc, cô nhớ để ý một chút đấy, đừng thân thiết với Trần Triệu Dương quá nếu không sau này cô cũng bị liên lụy đấy”.
Đám đồng nghiệp nói nhỏ.
Hồ Tiểu Nhạc cười nhạt: “Tôi biết rồi, nhưng mà anh Trần là người tốt”.
Đám người ở đây trông thấy dáng vẻ như vậy của Hồ Tiểu Nhạc thì đều không nói thêm nữa mà lập tức lũ lượt rời khỏi phòng làm việc đi ăn cơm.
Hồ Tiểu Nhạc đợi đến khi họ đi cả rồi thì lại vùi đầu cặm cụi làm việc.
“Hồ Tiểu Nhạc, cô vào văn phòng tôi một chút”.
Đúng lúc này La Lương Bình mở cửa phòng làm việc ra và gọi to.
“Được”, Hồ Tiểu Nhạc ngẩng đầu lên đáp.
Trần Triệu Dương đến căn tin ăn cơm xong rồi lại quay lại thăm phòng bảo vệ.
Đến phòng bảo vệ, Trần Triệu Dương vẫn cảm thấy ở đây thoải mái hơn. Anh tìm lại ví trí cũ của mình rồi năm ở đó hút một điếu thuốc, chợp mắt ngủ một giấc.
Khi Trần Triệu Dương đang chìm trong giấc ngủ thì cửa phòng bảo vệ bị người ta mở ra.
Ngay sau đó, Trần Triệu Dương nghe được một giọng nói gấp gáp.
“Anh Trần Triệu Dương, giúp tôi với, Đại Quân sắp giết người đến nơi rồi, anh mau giúp tôi ngăn anh ta lại.
Một người bảo vệ vội vã nói với Trần Triệu Dương.
“Đại Quân muốn giết người?”
Trần Triệu Dương bật dậy luôn: “Tại sao lại muốn giết người?”
Theo hiểu biết của Trần Triệu Dương với Hồ Đại Quân, anh ta bình thường là dạng người chỉ sợ phiền phức, kể cả có lúc bị người khác mắng cũng sẽ cố gắng bấm bụng chịu đựng.
Anh thật không ngờ tới, Hồ Đại Quân sẽ giết người.
“Hình như là sau khi anh ta nghe được em gái anh ta bị cấp trên quấy rối liền lập tức xông thẳng lên phòng quan hệ xã hội nói muốn liều mạng với người ta, các anh em khác đã lên theo rồi, họ bảo tôi quay lại báo với anh”, người bảo vệ này nói với Trân Triệu Dương.
Sau khi Trần Triệu Dương nghe được lời này thì trong đầu ngay lập tức nghĩ đến La Lương Bình, chính cái tên đầu hói đấy đã ra tay với Hồ Tiểu Nhạc.
Hơn nữa Trần Triệu Dương cũng biết rằng, chỉ cần Hồ Tiểu Nhạc xảy ra chuyện gì thì Hồ Đại Quân chắc chắn sẽ xúc động gây ra án mạng.
“Chúng ta mau đi xem sao”. Trần Triệu Dương nói một cách gấp gáp. Nói xong anh liền dẫn đầu chạy thẳng lên tầng.
Phòng quan hệ xã hội ở tầng 8, Trần Triệu Dương không muốn phí thời gian chờ đợi thang máy nên trực tiếp leo thang bộ lên.
Trần Triệu Dương đi thẳng lên đến trước cửa phòng quan hệ xã hội, ngay lập tức đã nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Hồ Đại Quân vọng ra từ bên trong: “La Lương Bình, ông đây muốn g iết chết mày, mày dám động tay động chân vào em gái tao, tao muốn g iết chết này”.
“Anh, đừng làm bậy, anh,
Ngay tiếp đó là giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở của Hồ Tiểu Nhạc.
“Đại Quân, đừng kích động”.
“Có gì từ từ nói”.
Những người còn lại đều khuyên nhủ. “Tình hình bây giờ thế nào?”
Trần Triệu Dương gấp gáp hỏi.
“Anh Trần, anh đến thật đúng lúc. Anh mau giữ Đại Quân lại, tôi sợ chúng tôi không giữ nổi”.
“Lão già họ La kia đúng là không phải người, suýt chút nữa thôi là gây ra chuyện rồi, quần áo của Tiểu Nhạc đều bị lão ta xé rách cả rồi”.
“Loại cấp trên như thế này đúng là cầm thú”.
Đám bảo vệ bên ngoài đều nói một cách bất bình.
Trần Triệu Dương lập tức đi về phía đám đông.
Rất nhanh sau anh đã nhìn được tình hình bên trong.
Anh thấy Hồ Đại Quân đang cầm một con dao gọt hoa quả, khuôn mặt căm phẫn muốn liều mạng mà tiến về phía
trước.
Có người giữ chặt anh ta nhưng hình như không giữ chắc được.
Hồ Tiểu Nhạc thì bị xé nát quần áo, áo nịt ngực cũng lộ hết cả ra ngoài, hơn nữa trên má cô còn có dấu bàn tay rõ rệt, trên mặt thì nước mắt giàn giụa.
Còn La Lương Bình lúc này lại hét lên một cách tức giận: “Đám bảo vệ các người nhìn gì ở đây? Mau giữ chặt tên chó điên này lại, đừng để hắn căn loạn”.
“La Lương Bình, tên súc vật, tao muốn giế t chết mày”.
Hồ Đại Quân kích động mà hét rống lên.
“Anh..”, Hồ Tiểu Nhạc vừa khóc vừa nói: “Anh đừng kích động nếu không sẽ gây ra án mạng đó”.
Trần Triệu Dương bước nhanh về phía trước rồi cướp lấy con dao gọt hoa quả trong tay Hồ Đại Quân, sau đó giữ chặt lấy anh ta và nói: “Đại Quân, đừng kích động, giết tên súc vật này không đáng”.
“Anh Trần, lão ta muốn cưỡng hiếp em gái tôi”, Hồ Đại Quân đỏ mắt: “Mặc kệ thế nào tôi cũng phải g iết chết lão ta”.
“Tên bảo vệ quèn này, mau giữ chặt lấy hắn, đừng cho hắn làm loạn”, La Lương Bình hét lên.
Rồi hản lại lẩm bẩm: “Không phải là vẫn chưa làm được gì sao? Mày kích động cái gì?”
“Chó mái”
Hồ Đại Quân nghe được lời này thì lại càng phẫn nộ mà hét lên.
“Đại Quân..." Trần Triệu Dương cố gắng kìm chặt lấy Hồ Đại Quân.
“Cậu đừng kích động, cậu phải tin tôi, chuyện này tôi sẽ giải quyết giúp cậu”.
Trần Triệu Dương nói với Hồ Đại Quân.
“Đúng thế, Đại Quân, giao cho anh Trần xử lý đi”.
“Đại Quân, cậu không được kích động”.
Đám bảo vệ bên cạnh nhao nhao khuyên nhủ.
Hồ Tiểu Nhạc liên thanh hét: “Anh, anh không được giết người, giết người sẽ bị phán tử hình, sau này nhà chúng ta phải làm sao đây”.
Hồ Tiểu Nhạc vừa nói vừa khóc.
“Anh Trần, anh giúp tôi xử lý thật sao?”, Hồ Đại Quân hỏi.
“Đúng thế”.
Trần Triệu Dương nói chắc nịch.
“Tôi tin anh, anh nhất định phải lấy lại công băng cho em gái tôi. Tên súc vật này không những muốn cưỡng hiếp em gái tôi mà còn đánh nó”.
Hồ Đại Quân cắn chặt răng thốt ra.
Lúc anh ta nói thì Trần Triệu Dương đã quay sang nhìn vào khuôn mặt của Hồ Tiểu Nhạc rồi trầm giọng nói: “Ông ta đánh cô?”
“Vâng”, Hồ Tiểu Nhạc uất ức đến bật khóc: “Lão ta ép em nhưng em không đồng ý cho nên đã đánh em, may mà em vẫn còn sức thoát ra nếu không thì đã bị lão ta...”
“Đủ rồi, tên chó mái”
Hồ Đại Quân mắng.
“Chó má còn không bắng”.
“Súc vật cũng không bằng”.
Đám bảo vệ cũng tức giận mắng.
La Lương Bình thấy vậy thì khinh thường, trong mắt lão ta đám bảo vệ quèn này liệu làm gì được hắn?
Hơn nữa lão ta cũng thấy không có gì to tát cả, Hồ Tiểu Nhạc không muốn ngủ với lão ta thì vẫn còn rất nhiều người khác tình nguyện.
Lão ta nhìn trúng Hồ Tiểu Nhạc thì chính là vinh hạnh của cô ta ấy chứ.
Khi La Lương Bình đang nghĩ thì Trần Triệu Dương đã bước về phía hắn: “Là ông làm sao?”
“Tôi làm cái gì?”, La Lương Bình khinh thường: “Tôi không biết cậu đang nói gì, đám bảo vệ quèn các người lên chỗ tôi càn quấy, nếu không muốn bị đuổi thì mau cút đi”.
La Lương Bình phách lối như vậy khiến cho mọi người đều cảm thấy tức giận.