Bạn Học, Cậu Còn Nhớ Rõ Tớ Không?

Chương 7




Một tuần trôi qua rất nhanh, thật mau đã đến ngày đón tiếp đoàn sinh viên trường K. Tạ Tư Dĩnh vẫn còn nhớ, hôm đó thứ hai. Khoảng gần chín giờ sáng, một đoàn gồm hai mươi người đi đến. Khi Tạ Tư Dĩnh nhìn thấy đội trưởng của đoàn sinh viên trường K bước từ trên xe xuống, cô liền ngây người.

Mái tóc của cậu ta hơi dài, nhưng cũng chỉ dài ra hơn một chút so với kiểu tóc đầu đinh, nhìn trông có vẻ cá tính. Trên gương mặt tuấn tú của cậu ta lộ ra sự lạnh lùng, thoạt nhìn cảm giác có chút xa cách, nhưng lại không làm người ta cảm thấy chán ghét sự xa cách này. Trên sống mũi gần khóe mắt của cậu ta có một nốt ruồi nhỏ, nó không hề làm xấu đi gương mặt. Ngược lại, cô cảm thấy nốt ruồi này làm cho cả khuôn mặt càng trở nên rạng rỡ hơn. Gương mặt này cùng với gương mặt trong trí nhớ của cô thật sự giống nhau, có nét tuấn tú, làm cô đột nhiên có chút hoảng hốt.

Cậu ta bước xuống xe liền đi tới thẳng đến trước mặt Tạ Tư Dĩnh, giới thiệu chính mình: “Xin chào, tớ tên là Lâm Chính. Tớ là đội trưởng đội giao lưu đại học K lần này.” Cậu giơ tay ra, muốn bắt tay Tạ Tư Dĩnh.

Từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, vì không muốn bắt tay nên cô chỉ khẽ gật đầu chào. Lâm Chính cũng không cảm thấy xấu hổ gì, thong dong thu tay lại, hướng Tạ Tư Dĩnh gật đầu chào.

Lúc này, tất cả mọi người trên xe đều đã xuống dưới tập hợp lại. Lâm Chính thấy mọi người đã ổn định, xoay người lại nói với Tạ Tư Dĩnh: “Bạn học, làm phiền cậu dẫn chúng tớ đến ký túc xá nhé.” Tạ Tư Dĩnh đồng ý,  đi lên phía trước dẫn đường cho bọn họ. La Bình thì đi song song với nhóm sinh viên nam mới tới này. Với tính cách rộng rãi của mình, La Bình vừa gặp mặt đã cùng đám sinh viên nói chuyện “hợp rơ”, chém gió tới trên trời dưới đất. Dọc đường đi đều là âm thanh nói cười của cô và nhóm sinh viên mới đến.

Ngược lại, Tạ Tư Dĩnh cùng Lâm Chính đi ở phía trước, bước đi đều nhanh hơn so với mọi người. Trong suốt quãng đường, hai người đều chẳng nói với nhau câu gì. Tạ Tư  Dĩnh đi ở phía trước Lâm Chính, cậu liền vội vàng đi sát theo sau. Vừa nhìn có chút kỳ quái, nhưng nhìn thế nào lại có cảm giác hài hòa đến lạ kỳ.

Sau khi Tạ Tư Dĩnh và La Bình đưa mọi người đến ký túc xá, để có thời gian cho mọi người thu xếp hành lý và nghỉ ngơi. Cả hai hẹn mọi người khoảng mười một rưỡi sẽ dẫn mọi người đi thăm quan khuôn viên trường. Sau đó, sẽ cùng đến nhà ăn ăn trưa. Dặn dò mọi người xong, hai người liền rời đi. Lúc cả hai mới vừa xuống dưới sảnh ký túc xá, Lâm Chính đã vội đuổi theo sau. Cậu hỏi: “Bạn học, tớ có thể thêm WeChat của cậu không? Nếu có chuyện gì cũng dễ dàng liên lạc hơn.” Nói là nói như vậy, nhưng cậu ta đã trực tiếp đưa điện thoại tới trước mặt Tạ Tư Dĩnh. Mặc dù, La Bình có chút hiếu kỳ với hành động này của Lâm Chính. Nhưng cô nàng vẫn không quên khẽ kéo nhẹ góc áo Tạ Tư Dĩnh, nhắc nhở cô nàng. Tạ Tư Dĩnh có hơi ngẩn người, không hiểu vì sao, cô thế nhưng lại lấy điện thoại ra thêm vào WeChat của cậu ta. Nhìn thấy cảnh này, La Bình cảm thấy có chút vi diệu. Phải biết rằng, Tạ Tư Dĩnh rất ít khi thêm WeChat của người khác, ngoại trừ WeChat của giảng viên cùng một ít WeChat của các khóa học. Còn lại, không thêm bất cứ ai. Ở khoa văn học, Tạ Tư Dĩnh nổi danh vừa xinh đẹp vừa tài năng. Nhưng đã học với nhau một thời gian dài như vậy, cũng không có bạn học nào xin được WeChat của cô nàng, chưa từng có ai ngoại lệ.

Nên ngay khi Lâm Chính vừa rời đi. La Bình đã gấp chờ không nỗi mà hỏi: “Cậu như thế nào mà lại thêm WeChat của cậu ta? Cậu có phải hay không đã biết cậu ta từ trước rồi?”

“Không biết, tớ nghĩ thêm thì thêm thôi. Tớ không quen biết cậu ta.” Nói xong, Tạ Tư Dĩnh cười khổ lắc đầu. Như thế nào sẽ là cậu ấy được chứ? Khả năng chỉ là trùng tên, trùng họ thôi. Sao có thể là cậu ấy được?

“Đi nhanh về ký túc xá thôi.” Tạ Tư Dĩnh nói xong liền đi trước. La Bình còn ngây người tại chỗ, lẩm bẩm “Không quen biết nhau sao? Nhìn kiểu gì cũng không giống là không quen biết. Suốt quãng đường vừa rồi, cậu ta rõ ràng đều nhìn cậu chăm chú mà.”

Giọng La Bình cũng không lớn, cũng không biết Tạ Tư Dĩnh có nghe thấy được hay không. Nhìn thấy Tạ Tự Dĩnh đã đi rồi, La Bình vội đuổi theo “Chờ tớ với.”

Mặc dù La Bình đối với chuyện của Tạ Tư Dĩnh có chút tò mò, nhưng cô cũng không phải là kiểu thích dò hỏi tới cùng, nên cũng không nhắc  lại chuyện này nữa.

Mười một giờ hai mươi, Tạ Tư Dĩnh cùng với La Bình đi đến dưới sảnh ký túc xá của trường. Dưới sảnh đã có vài người đang chờ, hai người cùng bước tới chào hỏi. Đương nhiên, việc chào hỏi bắt chuyện này khẳng định là La Bình làm, Tạ Tư Dĩnh chỉ đứng bên gật đầu chào. Nhân lúc mọi người còn chưa tập trung đầy đủ, La Bình cười nói, hỏi mấy bạn sinh viên nam: “Các cậu có tới hai mươi người nhưng sao không thấy một bóng hồng nào vậy?”

Mấy bạn sinh viên nam đều bật cười khi nghe câu hỏi. Một bạn nam vừa cười vừa nói: “Không phải do chuyên ngành của chúng tớ không có sinh viên nữ theo học, việc này đều do đội trưởng của chúng tớ gây ra.”

La Bình càng nghe càng tò mò, liền truy hỏi. Một bạn nam nói: “Đội trưởng của chúng tớ ở khoa máy tính nổi danh là học bá, liên tiếp tham gia nhiều giải đấu lớn cấp quốc gia. Lần hoạt động giao lưu này, chủ nhiệm khoa chúng tớ đem việc chọn người tham gia giao cho đội trưởng. Cậu ấy ra cho chúng tớ một bộ đề để làm, kết quả tất cả các bạn nữ đều bị loại.”

La Bình vẫn còn muốn tiếp tục truy hỏi về bộ đề thì Tạ Tư Dĩnh vội kéo cô nàng đi. Cô vừa quay đầu lại nhìn thì phát hiện Lâm Chính đã xuống dưới sảnh ký túc xá, đang đi về hướng bọn họ. La Bình sờ mũi ngại ngùng, đi theo Tạ Tư Dĩnh.

Lâm Chính lại một lần nữa đi thẳng đến bên cạnh Tạ Tư Dĩnh, cùng cô đứng chung một chỗ. Tạ Tư Dĩnh và La Bình đều cảm thấy có chút không quá thích hợp. Lần đầu tiên, có thể nói là tình cờ; lần thứ hai thì không phải vậy. Tạ Tư Dĩnh nhích người qua một bên, cùng Lâm Chính đứng xa một chút. Nhìn thấy động tác nhỏ này, ánh mắt Lâm Chính tối sầm xuống. Mọi người xung quanh đều cảm giác được tâm tình của cậu ta thay đổi.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng La Bình suy đoán: “Có thể là Lâm Chính biết Tạ Tư Dĩnh, nhưng Tạ Tư Dĩnh lại không quen biết cậu ta.”

La Bình vội chuyển đề tài, nói: “Chúng ta đi thăm khuôn viên trường nhé.”

Một đoàn người bắt đầu di chuyển, việc giới thiệu về trường học đương nhiên rơi vào tay La Bình. Là đội trưởng, nên Lâm Chính cũng phải đi trước dẫn đoàn. Nhưng hiện tại, Tạ Tư Dĩnh lại cố ý né tránh cậu, nên cậu cũng không đi lên phía trước đội ngũ nữa. Thay vào đó, cậu ta chầm chậm đi ở cuối đoàn. Trong lúc vô tình quay đầu về phía đoàn người, hành động này của cậu đều bị Tạ Tư Dĩnh và La Bình bắt gặp được.

Dạo xong một vòng khuôn viên trường, Tạ Tư Dĩnh liền lấy cớ rời đi, từ chối lời mời cùng ăn cơm trưa với đoàn, cô còn đem tài khoản WeChat của Lâm Chính đưa cho La Bình. Các hoạt động giao lưu tiếp theo đều giao cho La Bình và Lâm Chính làm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.