Bạn Học, Ăn Bánh Nếp Không

Chương 41




Lúc Tiêu Lăng đến là buổi chiều, sau khi thu dọn xong thì đã sắp đến giờ cơm, cũng không được đi chơi quá xa, hai người bàn bạc rồi quyết định trước tiên lấp đầy cái bụng đã, sau đó bàn bạc lại.

Trước đó Lục Ngô đã chuẩn bị một chút, lại được Triệu Thiến Thiến tích cực đề cử, bèn dẫn Tiêu Lăng đi ăn buffet ở trung tâm thành phố.

Người ta thường nói người có duyên sẽ gặp nhau, nhưng thỉnh thoảng cũng gặp phải người mà mình không muốn gặp.

Hai người còn chưa vào cửa hàng, ánh mắt Lục Ngô liếc qua một cái thì thấy mấy bóng dáng quen thuộc, bước chân của cô hơi dừng lại một chút.

Tiêu Lăng đương nhiên cũng thấy, nắm tay của cô: “Chúng ta đi chỗ khác nhé?”

Lục Ngô gật đầu, muốn kéo cậu đi.

“Lục Ngô!”

Lục Ngô buồn bực ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng, điều chỉnh lại biểu cảm, quay đầu nhìn sang: “Chào đàn chị.”

Người đến chính là đàn chị lúc trước đã vô tình nhìn thấy màn hình khóa trên điện thoại di động của cô, phía sau cô ấy còn có mấy người, đều là thành viên câu lạc bộ văn học, trong đó có Trương Lịch.

Đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

Lời nói trước kia, Lục Ngô không biết cậu ta nghe lọt được bao nhiêu, nhưng nhìn ánh mắt trực tiếp không hề che giấu của cậu ta, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn hết hy vọng.

Lục Ngô nghĩ mãi không ra, trên người cô rốt cuộc có điểm nào có lực hấp dẫn lớn như vậy, khiến cho người mới gặp qua vài lần là Trương Lịch kiên trì không ngừng như vậy.

Cô khẽ đảo mắt, tránh ánh mắt của Trương Lịch.

Ánh mắt Tiêu Lăng lạnh nhạt lướt qua trên người cậu chàng tình địch chẳng hề có khí thế gì kia, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa trên mu bàn tay Lục Ngô.

“Lục Ngô, em cũng tới đây ăn cơm sao?” Đàn chị cười nói: “Đúng lúc bọn chị cũng hẹn nhau ra đây tụ họp, hay là ngồi cùng nhau đi?” Ánh mắt tò mò của cô ấy dừng lại một giây trên người Tiêu Lăng.

Ngồi chung?

E là sẽ biến thành chiến trường bi thảm mất.

Lục Ngô áy náy cười: “Không tiện đâu chị, bọn em… có lẽ không tiện cho lắm.”

“Ngại hả? Không sao, em còn không yên tâm về anh chị sao?”

“Không phải…”

“Cơ hội hiếm có, cũng giới thiệu bạn trai em cho mọi người biết một chút?”

“…”

Đàn chị lại gần, nhỏ giọng nói: “Vừa lúc mượn cơ hội này, dứt khoát làm cho Trương Lịch hoàn toàn hết hy vọng.”

Nói rất có lý.

Nhưng đối với Lục Ngô mà nói thì lại không khả thi cho lắm.

Cô luôn cảm thấy một khi qua đó, Tiêu Lăng sẽ giống như con khỉ trong vườn bách thú, phải chịu sự theo dõi của bọn họ. Huống chi ngay cả cô cũng không thân thiết với mấy anh chị này, tới đó chỉ càng thêm lúng túng.

Bữa cơm này cũng đừng hòng ăn ngon.

Bên kia dường như chờ đến sốt ruột, gọi đàn chị một tiếng, đàn chị đáp “tới ngay đây”, rồi lại quay lại nhìn Lục Ngô: “Thế nào? Tới đó không?”

Không đợi Lục Ngô mở miệng, Tiêu Lăng đã nắm lấy tay cô.

“Có làm phiền anh chị không?” Cậu khẽ cười hỏi.

Lục Ngô kinh ngạc nhìn cậu.

Đàn chị tươi cười rạng rỡ: “Không phiền! Qua đó đi.”

Cô ấy dẫn đầu đi phía trước, Lục Ngô miễn cưỡng bước chân đi đến, kéo kéo Tiêu Lăng, dùng ánh mắt dò hỏi cậu tại sao.

Tiêu Lăng đưa tay sờ tóc cô, chỉ cười chứ không trả lời.

Bầu không khí bữa cơm này tốt hơn nhiều so với sự tưởng tượng Lục Ngô.

Cô vốn cho là, tất cả mọi người chưa quen biết, giữa bạn trai cô và Trương Lịch lại có phần tế nhị, bầu không khí tất nhiên sẽ trở nên lúng túng lại ngột ngạt.

Ngoài dự đoán là còn rất vui vẻ.

Đàn chị và hai đàn anh khác nói chuyện với Tiêu Lăng rất nhiệt tình, khéo léo lảng tránh một số vấn đề riêng tư, không biết còn tưởng bọn họ là bạn cũ đã quen biết từ rất lâu.

Từ đầu đến cuối Tiêu Lăng đều ôn hòa lễ phép, mang theo chút lạnh nhạt xa cách, nhưng sẽ không làm cho người khác cảm thấy khó chịu.

Ngoại trừ một người.

Kể từ lúc hai người tới thì sắc mặt Trương Lịch rất khó coi, nhưng vì mọi người đang cùng nhau ăn cơm nên cậu ta không thể tỏ ra mất hứng, còn phải áp chế vẻ u ám trên mặt, thỉnh thoảng lộ ra khuôn mặt tươi cười đầy thiện ý, sau khi xong bữa cơm cũng chẳng ăn được bao nhiêu, nhưng ngược lại nỗi buồn bực và thức ăn cho chó đều bị nhét đầy bụng.

Cậu ta hơi thấy đau dạ dày.

Cũng không phải là Tiêu Lăng và Lục Ngô quá âu yếm, mọi người cùng nhau ăn cơm, lễ nghi cần có trên bàn ăn bọn hon vẫn có, nhưng từng độc tác của Tiêu Lăng đều vô tình lấy Lục Ngô làm trung tâm, lại chẳng khác gì kim châm chọc vào mắt cậu ta.

Cũng ví dụ như khi Lục Ngô hơi cúi đầu xuống ăn, tóc hai bên má rơi xuống bên miệng, Tiêu Lăng và bạn học đang nói chuyện nhưng trên tay lại như có con mắt, vươn ra giúp cô vén mái tóc về sau. Lại ví dụ như lúc Lục Ngô ra ngoài đi dạo một vòng, khi trở lại trong bát có mấy con tôm, Tiêu Lăng rất tự nhiên lột vỏ giúp cô.

Trương Lịch cảm thấy mình đã thua.

Không phải thua ở mọi điều kiện bên ngoài, mà con mẹ nó Tiêu Lăng chỉ lột vỏ tôm nhưng dáng vẻ lại tao nhã như đang ăn cơm tây ở khách sạn năm sao vậy.

Cậu ta hít một hơi thật sâu, nắm chặt đôi đũa đến mức sắp gãy.

Lại một lần, lúc Tiêu Lăng đứng dậy đi lấy đồ ăn, cậu ta ngồi không yên, cũng đứng dậy đi theo.

Dường như đối phương biết cậu ta muốn làm gì, cố ý đi tới chỗ khá xa khu đồ ăn, người ngồi ở bàn ăn bên kia không thể thấy được.

Trương Lịch không nhịn nổi: “Tiêu Lăng.”

Tiêu Lăng chậm rãi gắp thức ăn, tranh thủ nâng mí mắt lên liếc cậu ta một cái: “Muốn nói gì mau nói đi.”

“…” Thái độ hai người tạo thành chênh lệch rõ rệt, Trương Lịch cảm thấy mình lại thua.

Cậu ta khẽ cắn môi: “Cậu đối xử với Lục Ngô rất tốt, tôi cũng có thể làm được như vậy.”

“Cho nên?”

“Cậu cảm thấy hai người chia xa bốn năm như vậy, có người ở đây cũng đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ không rung động sao?”

Tiêu Lăng nhìn đồ ăn trong đĩa, đều là món Lục Ngô thích ăn, hài lòng buông cái kẹp xuống, cuối cùng bằng lòng bố thí cho cậu ta một cái nhìn chính diện.

Cậu mỉm cười, có chút ngạo mạn.

“Đáng tiếc, cô ấy chỉ chấp nhận lòng tốt từ tôi.”

Lúc đi vẫn là hai người, lúc quay lại chỉ còn một mình Tiêu Lăng. Trái tim của Lục Ngô luôn thấp thỏm không yên, sợ hai người đánh nhau—— chủ yếu là lo lắng Trương Lịch ra tay với Tiêu Lăng.

Bây giờ chỉ thấy một mình Tiêu Lăng trở về, cô kéo ống tay áo của cậu, ghé tai lại gần: “Anh làm gì Trương Lịch rồi?”

Tiêu Lăng nhíu mày.

“Cậu ta ra tay với anh, bị anh đánh bầm dập rồi hả?”

“…”

Cậu cong khóe môi: “Không đánh nhau. Chỉ dùng lời nói đánh cậu ta một trận.”

Trương Lịch thật đáng thương. Buổi chiều bị nhục nhã một lần, đến tối còn muốn tự rước lấy nhục lần nữa.

Lục Ngô có chút đồng cảm với cậu ta.

Qua khoảng chừng mười phút, Trương Lịch mới quay trở lại bàn ăn. Thấy sắc mặt cậu ta, mấy anh chị âm thầm trao đổi ánh mắt, quyết định coi như không biết gì, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên nói chuyện thì nói chuyện.

Không bao lâu sau Lục Ngô và Tiêu Lăng ăn xong, sau đó đi trước.

Ra khỏi quán cơm, đối diện là gió đêm sảng khoái, Lục Ngô hơi nhắm mắt lại, lông mày giãn ra.

Tiêu Lăng nắm bàn tay nhỏ của cô chậm rãi đi dọc theo khu phố, chú ý tới sự thay đổi nhỏ trên biểu cảm của cô, hỏi: “Sao vậy? Không vui à?”

Lục Ngô không trả lời, chỉ nói: “Chúng ta cứ như vậy trở về trường học đi.”

Tiêu Lăng khẽ gật đầu.

Thế nhưng đi tới đi lui, hai người lại đi về hướng khách sạn.

Sau khi Lục Ngô phát hiện thì đứng yên không đi nữa.

“Đây là đường tới khách sạn.” Cô chỉ một bên khác: “Bên kia mới là đường đến trường học của em.”

“Anh biết.”

“?”

Tiêu Lăng nói: “Còn sớm, nếu như không muốn đi chơi thì khách sạn tương đối gần, ở cùng anh nhé? Tối nay anh lại đưa em về trường.”

Câu “ở cùng anh” phát ra từ trong miệng cậu không mang theo một chút sắc thái kiều diễm nào nhưng lại tựa như một tia sét, khiến Lục Ngô nhớ tới thứ đồ đầy sắc thái kiều diễm nào đó bị Nguyên Ngữ nhét vào túi mà cô quên chưa lấy ra.

Mặt cô lập tức đỏ lên.

“Không, không được…” Hơi nóng vọt thẳng lên đầu: “Em ăn no rồi, muốn đi bộ một chút, nhân tiện về trường học…”

Lòng bàn tay cô nhất định đổ mồ hôi, bằng không Tiêu Lăng sẽ không giống như phát hiện ra mà dừng lại, giọng nói trở nên hơi khàn khàn: “Cây Nhỏ, em nghĩ đến cái gì thế hả?”

“… Không có.”

“Vậy cùng anh đến khách sạn nhé?”

“…”

“Anh rất nhớ em, muốn bên em một lát nữa.”

Lục Ngô bị đánh bại: “Được rồi, em đi…” Cô không quên nhấn mạnh: “Một lát thôi đấy?”

Cậu bật cười: “Ừ, một lát thôi.”

Ban đêm nhà cao tầng càng lạnh thêm, Lục Ngô vào cửa đã cởi túi nhỏ chạy tới cửa sổ, gió cuốn rèm cửa lên, bay vọt vào, thổi tan sự ngột ngạt bên trong căn phòng.

Chiếc váy liền màu trắng bằng lụa mỏng manh thoáng khí, cô mới hóng gió một chút đã cảm thấy hơi lạnh, trên cánh tay nổi lên một lớp da gà.

Lục Ngô sờ lên cánh tay, rời cửa sổ, đi vào trong phòng.

Xoay người lại thì thấy Tiêu Lăng ngồi bên giường, chân dài vắt chéo, lười biếng duỗi ra, một tay chống xuống giường, một tay cầm thứ gì đó vừa đi tới đi lui vừa ngắm nghía.

Món đồ kia sáng lên màu xanh lam dưới ánh đèn.

Lục Ngô chết đứng người, đứng yên tại chỗ.

Cú sốc quá lớn khiến cô nhất thời mất đi khả năng phản ứng.

“Lục Ngô.” Ánh mắt thật sâu của Tiêu Lăng chăm chú nhìn cô, giọng nói hơi khàn: “Ở lại với anh nhé?”

Lục Ngô không ở lại được.

Lục Ngô như nổ tung.

Cô giống như con tôm hùm bị nấu chín, tiến cũng không được lùi cũng không xong, đứng tại chỗ toát mồ hôi: “Anh lấy ở đâu đấy?”

Cậu hơi nghiêng đầu, nhìn về phía túi nhỏ đang mở bị cô để trên giường. Có lẽ cô quên đóng khóa, vừa vào cửa đã vội vã để túi lên giường, túi đổ xuống, điện thoại, ví tiền và mấy món đồ nhỏ khác trong đó đều rơi ra.

Chính từ trong đó cậu đã phát hiện ra hộp Durex hoàn toàn không thích hợp trong tay.

Lúc ấy Tiêu Lăng chỉ cảm thấy tim bỗng nhiên bị đụng mạnh đến nỗi loạn nhịp, yết hầu căng lên. Lập tức trong đầu tựa như lướt qua rất nhiều hình ảnh, không ngoại lệ tất cả đều là Lục Ngô—— là một số giấc mơ không thể nói mà cậu chôn vùi thật sâu trong tâm trí.

Đây được coi là… niềm vui bất ngờ không?

Vui hay không còn không biết, nhưng sợ thì có, cậu lại cảm thấy chân tay có chút luống cuống, may là cô chỉ mải hóng gió, không chú ý tới sự biến đổi của cậu.

Cho dù đã nhanh chóng điều chỉnh lại, nhưng sự khô nóng đang gãi vào tim vào phổi lại không nghe lời mà thấm ra bên ngoài.

Tiêu Lăng hắng giọng một cái, đè xuống sự run sợ đang xông lên: “Rơi ra từ trong túi của em.”

Hai tay Lục Ngô buông xuống, vân vê váy lụa trắng, ấp úng, không thể ghép thành một câu đầy đủ.

Tiêu Lăng hỏi: “Là… ai đưa cho em thế? ” Đương nhiên cậu có thể đoán ra được, với tính cách của cô thì không thể làm ra loại chuyện này.

“Bạn, bạn cùng phòng.”

“Về sau nếu cậu ấy lại đưa cho em thì nhớ đừng nhận, biết chưa?”

“Hả?”

Vẻ mặt của Lục Ngô có chút ngốc nghếch, hỏi được một giây thì lập tức muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, hỏi: “Vậy, vậy nếu sau này muốn dùng thì làm sao bây giờ?”

Trong nháy mắt lại yên lặng.

“Anh sẽ chuẩn bị.” Một lúc lâu sau, cậu nói một câu trầm thấp như vậy.

Cô trợn tròn mắt nhìn cậu nói, tiện tay ném hộp Durex lên giường, tiếp theo lấy khăn tắm từ chiếc vali đang mở rồi bước vào phòng tắm, bước chân rất nhanh.

Bên trong nhanh chóng truyền ra tiếng nước ào ào.

Lục Ngô chậm chạp đưa tay che mặt, tiếng thét vô thanh đều bị vùi vào trong lòng bàn tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.