Bạn Học Alpha Của Tôi - Xuyên Dữ Sơn

Chương 39: PN1




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quý Thời Dữ bày tỏ tình cảm quá vội vàng, mặc cho Tất Vọng nói rằng mọi thứ đều hoàn hảo, tốt đẹp và cậu thích như thế nào, nhưng không thể ngừng nói. Anh lặp đi lặp lại những lời đó khi rời khỏi nhà ăn, khi về nhà, trên đường về, và cả lúc đi ngủ. Mãi đến khi Tất Vọng kéo chăn lên, ấn eo anh xuống, thì anh mới chịu im lặng.

Trước kia, trong tủ đầu giường của Quý Thời Dữ chỉ toàn là cáp sạc, khăn giấy, bút, vở và những đồ vật linh tinh. Sau khi Tất Vọng đến sống cùng, bên trong tủ dần dần được họ lấp đầy bởi các loại dụng cụ, cũng như những món đồ tăng cường sự thú vị và kích thích trong cuộc sống của họ.

Quý Thời Dữ nhìn người đang cưỡi trên người mình.

Ánh mắt Tất Vọng hơi rũ xuống, đầy sự trêu đùa. Ngón tay thon dài, trắng nõn của cậu nhẹ nhàng xuyên qua lớp tơ lụa của áo ngủ, chậm rải cởi từng cúc áo, lộ ra đường cong quyến rũ ở nửa thân trên, nhất cử nhất động đều tràn đầy mị hoặc.

Cảm nhận được sự chuyển động ở đùi, Tất Vọng nhướng mày đầy đắc ý. Sau khi cởi xong quần áo của mình, cậu tiến lại gần Quý Thời Dữ.

Áo ngủ của Quý Thời Dữ giống như một chiếc sơ mi, phía trước có một hàng cúc áo. Tất Vọng bắt đầu mở từ dưới lên, hai tay chống lên ngực Quý Thời Dữ, nghiêng đầu cười nhẹ với anh.

Quý Thời Dữ ho nhẹ, tay đưa về phía tủ đầu giường mà không cần nhìn, sờ thấy ngay chiếc chai quen thuộc. Anh ấn nó, chất lỏng lạnh lẽo lập tức ấm lên. Một tay anh lột bỏ phần vải mỏng còn lại trên người Tất Vọng, tay kia thì đầy chất lỏng, tiến lại gần cậu.

Tất Vọng hơi cong eo, thở hổn hển.

"Không cần bôi trơn đâu."

Quý Thời Dữ chăm chú nhìn Tất Vọng, đôi tay nắm chặt eo cậu nâng lên rồi lại chậm rãi áp xuống.

"Lần sau có thể thử xem." Tất Vọng cắn môi dưới, hơi thở hỗn loạn nói với Qúy Thời Dữ.

Lúc đầu, cả hai khá dè dặt và kiềm chế, sau một thời gian cả hai hiểu nhau và ăn ý hơn, đối với thân thể lẫn nhau từng bước thăm dò.

Tất Vọng có sức chịu đựng tốt và thích khiêu khích. Quý Thời Dữ mỗi tuần đều kiên trì tập thể hình, trong phòng có máy chạy bộ, anh thường chạy hai, ba tiếng mỗi lần. Thể lực của anh rất mạnh, cơ thể săn chắc. Mỗi lần lên giường, anh đều muốn có một cuộc giao hoan hoàn mỹ, và tốc độ sử dụng đồ vật trên giường cũng ngày càng tăng.

Tất Vọng rất thích nhìn bộ dáng vì cậu mà si mê của anh, cũng rất thích bộ dáng nhiễm màu tình dục của anh, mỗi lần bắt đầu, cậu đều thích ngồi ở trên, khi mệt mỏi, cậu sẽ nằm bò trên giường, đem thân thể giao cho Quý Thời Dữ, tùy anh thích làm thế nào thì làm, sau khi nghỉ ngơi, cậu quay lại, ôm lấy cổ Quý Thời Dữ, nhìn những chuyển động nhẹ nhàng của mí mắt anh, và ngắm nhìn những giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt anh.

Mỗi khi chứng kiến cảnh tượng ấy, cơ thể Tất Vọng trở nên nhạy cảm hơn. Quý Thời Dữ dễ dàng tiến vào, không gặp phải sự đau đớn như Hứa Nguyên đã từng nói.

**

"Ngoan, thả lỏng một chút, để anh ra trước."

Quý Thời Dữ hôn lên cằm đầy mồ hôi của Tất Vọng. Cậu không có phản ứng gì, nhưng bên trong cậu dần dần thả lỏng. Quý Thời Dữ ra ngoài, chất lỏng cũng theo đó chảy ra, chiếc ga giường đã ướt sũng càng thêm vết nước lan rộng.

"Đêm nay anh có vẻ hơi trả thù đấy." Tất Vọng lấy lại hơi, dùng mũi chân đá nhẹ vào bụng Quý Thời Dữ.

"Xin lỗi, anh có hơi kích động."

Quý Thời Dữ xoa lưng cho cậu, bình thường Tất Vọng chỉ có thể chịu đựng một lần, nhưng tối nay cậu đã cố gắng quá mức, suýt nữa thì ngất đi.

"Thôi, dù sao thì cũng đã sướng rồi, ôm em đi tắm đi." Tất Vọng nhắm mắt lại, thoải mái tha thứ cho Quý Thời Dữ.

...

Chuyến lưu diễn của Tất Vọng bắt đầu với sự chuẩn bị gấp rút.

Điểm dừng đầu tiên là Nam Thành, từ Nam ra Bắc, năm thành phố, giữa mỗi buổi biểu diễn cách nhau khoảng một tuần. Sau khi mỗi buổi biểu diễn kết thúc, cậu lại phải bay tới thành phố kế tiếp để chuẩn bị. Mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ càng từ trước, buổi biểu diễn ở Nam Thành kết thúc, những ai đã đi đều khen đáng giá, còn những ai không đi thì tiếc nuối.

Hai buổi đầu tiên trong chuyến lưu diễn, Quý Thời Dữ đều đi cùng Tất Vọng, theo sát suốt cả ngày. Sau đó, do phải đi dạy, Quý Thời Dữ phải quay lại trường, chỉ có thể xuất hiện vào đêm diễn.

Bốn buổi biểu diễn, Quý Thời Dữ không vắng mặt lần nào. Những bức ảnh của hai người bị chụp và lan truyền khắp mạng, nhưng họ vẫn cứ sống theo cách của mình, sau khi buổi biểu diễn kết thúc, lại cùng nhau đi khám phá các món ăn đặc trưng của địa phương.

Thời gian trôi qua, đã đến đầu tháng 11.

Buổi biểu diễn cuối cùng của Tất Vọng diễn ra ở Bắc Thành, tại Sân vận động Olympic.

Ngày hôm đó trùng vào cuối tuần, Quý Thời Dữ đeo thẻ công tác, ở hậu trường giúp cậu chuẩn bị trang phục.

"Uống chút nước nóng đi."

Số buổi biểu diễn của Tất Vọng không nhiều, mỗi buổi cậu đều chăm chút từng chi tiết, từ cách bài trí cảnh sân khấu, ánh sáng, vị trí nhạc cụ, dàn nhạc, mọi thứ đều được tinh chỉnh một cách hoàn hảo, đến cả giám đốc âm nhạc cũng phải ngả mũ khen ngợi.

Quý Thời Dữ không giúp được gì nhiều, chỉ ở bên cạnh làm nguồn động viên về tinh thần và cảm xúc cho cậu.

"Anh cũng uống chút đi."

Tất Vọng uống một ngụm nước, sau đó đưa ly nước đến miệng Quý Thời Dữ.

Quý Thời Dữ uống một ngụm nước theo tay Tất Vọng, rồi nhẹ nhàng chạm vào mi mắt cậu.

"Tiếp tục cố gắng nhé."

Hôm nay Tất Vọng trang điểm với màu hồng tím, khuôn mặt cậu ánh lên vẻ sáng mịn như ngọc trai, xung quanh mắt là những hạt kim tuyến tím nhỏ, tóc nhuộm màu hồng nhạt được cột lỏng ở phía sau, những sợi tóc vương vãi xuống, chiếc áo khoác lưới hồng tím lấp lánh dưới ánh đèn, chiếc quần jean rách nát tạo nên một vẻ ngoài vừa phong cách lại vừa đẹp trai.

Dù đã thấy cậu mặc hàng chục bộ trang phục khác nhau nhưng vẫn luôn đẹp, Quý Thời Dữ vẫn không thể ngừng si mê.

"Ừm, em đi nhé, yêu anh."

Tất Vọng cười một cái rồi cầm chiếc micro màu tím đậm do Quý Thời Dữ đặt làm cho cậu và bước lên sân khấu.

Quý Thời Dữ đi theo trợ lý đến chỗ ngồi của mình.

"Em cứ tưởng anh sẽ ở lại hậu trường mãi chứ."

Từ bên cạnh, Quý Tịch Thời quay sang, nói nhỏ với Quý Thời Dữ. Bên cạnh cô là Tiêu Lam, rồi đến Quý Nhuận, người vẫn đang chăm chú nhìn điện thoại. Vé của họ đều là do Tất Vọng tặng, ban đầu Quý Nhuận còn nói là tự mua, nhưng khi mở phần mềm mua vé lại ngớ người vì không thể nào mua được, cuối cùng, dưới ánh mắt nửa cười nửa không của Tiêu Lam, ông đành phải nhận vé.

Phía Quý Thời Dữ là những người bạn thân như Trương Dương, Tiêu Phóng, Lương Thanh, Triệu Hữu Lương, và một số người bạn thân thiết khác. Trong bốn buổi trước, mỗi người đều có việc riêng, rất khó để cùng nhau bay đến các thành phố khác, nhưng lần này ở Bắc Thành, họ đã "đồng lòng" cùng nhau, chiếm hầu hết một hàng ghế.

"Ở hậu trường chỉ nghe được âm thanh, mà anh cũng chẳng giúp được gì nhiều."

Buổi biểu diễn bắt đầu, hai người không nói gì thêm.

Tiêu Lam thấy Quý Nhuận vẫn đang nhắn tin, liền khều nhẹ ông một cái, nhắc nhở: "Bắt đầu rồi."

Quý Nhuận nhanh chóng gửi xong tin nhắn, thu điện thoại lại rồi nhìn lên.

Hơn hai mươi bài hát, Tất Vọng vừa hát vừa nhảy, tràn đầy sức sống. Dù cậu ít tương tác với khán giả, chỉ tranh thủ lúc chuẩn bị để nói vài câu, nhưng toàn bộ buổi biểu diễn vẫn rất sôi động. Cảm xúc của khán giả luôn ở đỉnh cao, cho đến khi bài hát cuối kết thúc, cậu vẫy tay chào khán giả, cúi đầu rồi rời sân khấu.

Quý Thời Dữ vào hậu trường tìm cậu, cậu đang chụp hình cùng mọi người, đợi đến khi mọi người ra hết, cậu mới thở dài mệt mỏi.

"Xong rồi."

Quý Thời Dữ tiến lại xoa bóp cho cậu, đưa nước cho cậu uống.

"Ừ, sắp tới có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi."

Tất Vọng có chút khàn giọng, cười nhẹ khi nói.

Trang điểm trong bài hát cuối cùng của cậu là màu đen vàng, khi hát thì thần thái lạnh lùng, đầy bí ẩn. Giờ cậu cười, Quý Thời Dữ ngẩn người một chút, Tất Vọng thấy vậy càng cười rạng rỡ hơn.

Sau khi tẩy trang, thay đồ diễn xong, cả hai đeo khẩu trang lén lút rời đi, đến chợ đêm ăn khuya.

Chuyến lưu diễn của Tất Vọng kết thúc, album cũng đã phát hành, cậu cho mình một kỳ nghỉ, ở nhà không làm gì, bắt đầu cùng Quý Thời Dữ lên lớp và đi làm.

Vào tuần thứ ba của tháng 11, vào chiều thứ Tư, Quý Nhuận nhắn tin cho Quý Thời Dữ, mời anh và Tất Vọng đến nhà ăn tối vào thứ Bảy.

Quý Thời Dữ hỏi Tất Vọng, cậu không có vấn đề gì, nên Quý Thời Dữ trả lời có thể đi.

Chiều thứ Bảy, lúc bốn giờ, Quý Thời Dữ và Tất Vọng xuất phát từ nhà.

"Nhìn bộ đồ này của anh, em thấy như quay lại mùa đông năm ngoái vậy." Trong thang máy, Tất Vọng nhìn bóng dáng hai người trong gương, cảm thán.

Quý Thời Dữ lại mặc áo len với áo khoác dài, bộ đồ và phong cách gần như giống hệt mùa đông năm ngoái, còn Tất Vọng thay đổi nhiều hơn, đầu mùa đông năm nay, Quý Thời Dữ đã mua cho cậu vài chiếc áo len và áo khoác da, mỗi ngày ra ngoài đều phải kiểm tra xem cậu mặc gì, nếu thấy không đủ ấm, lại bảo cậu về thay.

Hôm nay ra ngoài, Tất Vọng mặc áo len cao cổ, ngoài khoác một chiếc áo phao ngắn, rất ấm.

"Mùa đông năm ngoái, em đâu có mua cho anh đồ lót."

Quý Thời Dữ liếc Tất Vọng một cái, Tất Vọng vô tội nhìn lại anh.

"Anh không thấy rất sexy sao?"

"Với em mà mặc thì chắc chắn là sexy." Quý Thời Dữ nở một nụ cười nhẹ.

Tất Vọng cúi đầu không nói gì, vì Quý Thời Dữ thật sự có khả năng ép cậu mặc những chiếc đồ lót đó.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.