Cái ngày định mệnh đó cuối cùng cũng đến. Gia đình bề thế nhưng chỉ là tiệc chia tay độc thân của con gái. Nên toàn quyền do Hạ Băng quyết định. Cô là người vốn không thích khoe mẻ, nên hôm nay chỉ là 1 bữa tiệc nhỏ cùng một số người thân thiết.
Khắp nơi bày biện nào là đèn, nhạc ở hồ bơi lớn của biệt thự Lâm gia. Hạ Băng ăn mặc một chiếc váy xanh rất thoải mái nhưng không kém phần xinh sắn đứng nói chuyện vui vẻ với bạn bè và đồng nghiệp.
Đương Nhiên Như Minh, đứa em út thân thiết trong nhà không thể vắng mặt được. Hân Vy cũng được mời đến buổi tiệc. Ai nấy cũng tập trung ở hồ bơi nhảy nhót vui vẻ chia sẽ niềm vui với Hạ Băng.
Ai cũng tề tụ ở trung tâm bữa tiệc nhưng đứa em gái yêu thương của Hạ Băng lại chẳng thấy tâm hơi đâu cả. Nhạc Y đứng trên lầu trong phòng mình nhìn xuống. Người bên dưới ai cũng mang tâm trạng vui vẻ còn riêng nó thì mặt vô cảm lòng đầy nặng trĩu. Nó không hứng thú với mấy thứ tiệc tùng này. Càng không hứng thú những ông thầy bà cô hay bạn bè của chị mình. Điều nó hứng thú là 1 thứ khác,đặc biệt hơn nhiều.
Đang đăm chiêu chợt mắt Nhạc Y mở to hơn, ánh mắt sáng trưng. Nơi khóe môi cũng chợt cong lên, một nụ cười liền xuất hiện.
-Cuối cùng cũng đến rồi.
Ánh mắt Nhạc Y chợt sáng khi thấy hình ảnh Thuần Chân đang ung dung bước từ ngoài cửa tiến về phía mọi người.
Thuần Chân vừa bước vào liền thu hút hết ánh mắt của mọi người. Ai cũng ngưng ngay mọi hành dông hoặc lời nói của mình đế quay sang nhìn cô. Đặc biệt ánh mắt của các cánh đàn ông, như sắp nổ ra khi nhìn thấy Thuần Chân. Cái cảm giác cứ như các ông chưa bao giờ nhìn thấy phụ nữ vậy.
Thuần Chân vừa vào là tiến thẳng tới chỗ Hạ Băng. Hôm nay cô khoát lên người chiếc vái hai dây màu đỏ đầy gợi cảm. Và đây cũng được xem là lần đầu tiên cô ăn mặc như thế.
-Chúc mừng em.
Thuần Chân cầm lấy ngay một ly rượu vang trắng đưa tới chạm vào ly Hạ Băng rồi một hơi uống hết chúng.
-Đi theo em...
Không thèm uống mừng, Hạ Băng bỏ ngay ly rượu xuống bàn. Nắm lấy tay người kia, cô lôi sồng sộc Thuần Chân vào trong nhà.
Những người còn lại ai cũng nhíu mài nhăn nhó vì khó hiểu.
Hạ Băng nắm cổ tay của Thuần Chân rõ chặt khiến cho Thuần Chân cũng phải nhăn nhó vì cơn đau từ cổ tay truyền tới.
Hạ Băng lôi thẳng Thuần Chân một mạch vào trong phòng mình. Vừa vào cô đã lấy ngay cái áo của mình vắt trên ghế khoát lên vai Thuần Chân.
-Chị ăn mặc cái kiểu gì vậy hả?Vừa mỏng vừa thiếu như thế này. Chị có biết khó coi lắm không hả?
Hạ Băng vẻ mặt giận dữ hai tay vẫn không thôi siếc chặc hai vạt áo được khoát trên vai Thuần Chân kéo sát vào nhau. Có lẽ cô muốn siết lấy để che đi tấm vai trần , xương quai xanh quyến rũ lộ liễu như vậy.
-Sao chứ? Tôi thấy đẹp mà.
Thuần Chân vẻ mặt vô cảm vẫn đơ ra trước sự kích động của Hạ Băng.
-Nhưng em không thích....Em không muốn chị ăn mặc thế này. Em không thích nhìn ánh mắt thèm thuồng của những người đàn ông kia. em không thích chị l...
Những khó chịu trong lòng chưa nói ra hất thì bờ môi của cô đã nhanh chóng bị chặn lại bằng một nụ hôn ngọt ngào của Thuần Chân.Hai tay ghì chặt mặt Hạ Băng lại gần sát mặt mình.
-Nói cho tôi biết....Em có từng run cảm vì tôi không?
Thuần Chân ánh mắt kiên định tràn đầy bi thương nhìn Hạ Băng. Ngày mai người kia đã là vợ người ta, đã trở thành người của người ta. Liệu câu hỏi đó, đáp án có còn ý nghĩ gì không. Biết để bớt đau lòng hay là...biết rồi lại càng đau lòng hơn.
Trước câu hỏi này một lần nữa Hạ Băng trở nên khó xử. Cô phải nói thế nào đây. Khi ngày mai cô kết hôn rồi, cô trở thành vợ của người con trai khác rồi. Lòng cô từ lâu đã có người kia rồi, từ lâu vị trí người kia đã không còn là 1 người đồng nghiệp bình thường rồi. Không ngọt ngào, không e ấp. Những cái sự quan tâm, cái sự chân thành của người kia đã chạm trái tim cô từ điều nhỏ nhặt nhất Không biết người kia có yêu cô nhiều không. Vì những thứ cả 2 trải qua chưa nói lên được gì cả. Nhưng cô thì đã run động, đã yêu người kia rồi.
Nhưng....Đến cuối cùng trái tim cũng không thắng nổi lí trí. Cô vẫn chọn người con trai bên cô 7 năm. Vẫn chọn nghĩ chứ không chọn tình. Vẫn chọn dù trái tim cô đã có thêm 1 người con gái khác.
-Chị....đừng như vậy nữa. Chúng ta...chúng ta không thể mà. Ngày mai em kết hôn rồi. Người em chọn...là Minh Khôi. Em xin lỗi....
Hạ Băng đẩy Thuần Chân ra ánh mắt không dám nhìn thẳng người trước mắt. Vì cô sợ. Cô sợ cô sẽ bậc khóc, cô sợ mình sẽ yếu lòng. Cô sợ nhìn thấy vẻ mặt đau thương của người con gái mình yêu.
Cái đẩy ra của Hạ Băng như phụ họa rõ hơn cho lời nói của cô. Cái đẩy ra như dứt khoát tình cảm, cái đẩy ra dán một đòn hục hẫng đến đau lòng cho Thuần Chân.
Nhưng Thuần Chân không còn khóc, không còn khóc như cái ngày mới vừa xa nhau, cái ngày mà cô chấp nhận rời xa người kia. Bây giờ cô lại nở cười. Một nụ cười chua chát, nụ cười mang sự bi thương . Thuần Chân vội cởϊ áσ khoát, khoát trả lại lên vai Hạ Băng.
-Cám ơn em. Cám ơn em vì cuối cùng cũng cho tôi một câu trả lời chính xác.
Có lẽ Thuần Chân cũng quá mệt mỏi với sự mập mờ của Hạ Băng. Và sự trả lời dứt khoát, rõ ràng như thế này có lẽ làm cho cô bớt đau lòng hơn là cứ hi vọng trong sự mập mờ của người kia.
-Thuần Chân à...Em...
Không để Hạ Băng nói hết lòi, Thuần Chân liền cướp lấy lời chen ngang:
-Bạn trai tôi đang đợi ở ngoài. Tôi xin phép.
Sự lạnh lùng chưa bao giờ có,Thuần Chân mặt vô cảm liền buông nhẹ lời rồi xoay lưng đi. Mạnh mẽ, tỏ vẽ bình tĩnh nhưng cô vẫn là 1 cô gái. Mạnh mẽ thế nào cũng sẽ có lúc yếu đuối. Và yếu đuối thì sẽ rơi lệ. Xoay lưng đi, để nước mắt rơi người không thấy. Xoay lưng đi, cho đau lòng cũng chỉ có cô biết, không để người kia mà thương hại mình.
Nhưng đi được vài bước thì Thuần Chân chợt dừng lại. Không dám xoay lưng lại nhìn Hạ Băng. Nuốt nước mắt vào trong Thuần Chân nghẹn ngào.
-À.....Chúc mừng em nha....Ngày mai...tôi nhất định sẽ đến. Sẽ đến...để...để xem em làm cô đâu mới.
Cố nhịn, nhưng lời buông ra, càng thốt lên càng đau lòng. Ai lại không đau khi chúc phúc người mình yêu trở thành người của người khác. Cố cắn chặt môi cho tiếng khóc không thành lời. Thuần Chân cố bình tĩnh gồng mình nhanh bước rời khỏi đó.
Đôi chân như không còn vững, Thuần Chân ngã ngồi bịt xuống sàn phòng mà ôm ngực trái khóc lóc. Trái tim trong lồng ngực cô đang nhói lên, nhói đến khó thở. Đau, rất đau,cô chỉ muốn xé tan lòng ngực mình mà moi tim ra để không còn đau nữa.
Thuần Chân rời đi, thì Nhạc Y cũng đi xuống nhà. Không chút biểu cảm cô tìm một góc cầm lấy 1 ly rượu mà uống.
-( Chẳng lẻ nào thương tổn xảy ra rồi không còn cách nào bù đắp sao? Rõ ràng cậu cũng còn tình cảm với tớ mà, tại sao lại không cho tớ một cơ hội chứ?)
Hân Vy đứng một góc cùng Như Minh cũng không rời mắt khỏi người Nhạc Y. Trong mắt cô ẩn hiện sự buồn bã.
-( Cuộc đời này, ai cũng muốn đạt được thứ mình muốn. Gặp được người mình yêu, gặp được người yêu mình. Nhưng cuối cùng người ở bên mình chưa chắc...đã là người yêu mình. Càng chứ chắc đã yêu mình. Cuộc đời này, đặc sắc thật.)
Nhạc Y ngồi buồn bã một mình mặc kệ sự nhộn nhịp xung quanh. Cô tự suy nghĩ rồi tự cười như kẻ điên. Suy tư rồi lài uống rượu một mình.
-Gặp đúng người, đúng thời điểm...Là hạnh phúc. Gặp đúng người, sai thời điểm..Là bị thương.
Một ly rượu nữa lại được Nhạc Y uống cạn. Rượu thấm vào ấm nồng từ cổ họng từ từ xuống lồng ngực rồi xuống bụng. Nhưng sau rượu chẳng thể nào làm ấm được lòng nó ngay lúc này. Đôi mắt hai mí to tròn của Nhạc Y từ từ cũng dần đỏ lên.
-Không muốn qua à?
Như Minh đứng cạnh Hân Vy nhìn ánh mắt nguồi bên cạnh buồn bã, tâm đã muốn nháo nhào lên vì kẻ say đằng xa rồi.
-Không cần. Tôi nghĩ, cậu ấy đang muốn một mình.
Lòng xót xa, cô muốn chạy ngay lại người kia nhưng mà tâm trí đủ vững để xuy sét mọi thứ.
-Hoan hô....Ai lên hát nữa đi.
Bên trên những bạn bè của Hạ Băng thì vui vẻ ca hát. Hạ Băng sau khi bình tĩnh cũng đã trở xuống cùng mọi người. Nhưng nụ cười lúc này của cô lại trở nên gượng gạo mang chút buồn bã.
Hân Vy đột nhiên buông ly nước đi một mạch lên chỗ anh bạn cầm mic.
-Cho cô bé một tràn pháo tay nào.
Tiếng vỗ tay bôm bốp vang lên như sự khích lệ tinh thần của Hân Vy.
-(Y Y....Tớ yêu cậu.)
Ánh mắt đỏ hoe Hân Vy hướng về chỗ Nhạc Y mà mỉm cười chua chát.
Nhạc Y ngước lại, lại muốn né tránh ánh mắt cô.
Tiếng nhạc du dương vang lên, khúc dạo đầu rõ ràng đó là 1 bài hát buồn.
-Liệu rằng tớ có thể, được gặp lại cậu một lần nữa không?
-Vì trong tớ, nổi nhớ yêu thương ấy vẫn chật chội trong lòng.
-Tim tớ giờ đây là một khoảng trống mênh mông cậu để lại.
-Đã có một lỗ hổng thật khó có ai để lắp đầy.
-Làm sao tớ có thể dễ dàng quên di như không có chuyện gì.
-Quên người từng gắn bó..như hình với bóng là tan nát lòng.
-Tim tớ còn rung từng nhịp dập thổn thức, nổi nhớ cậu chẳng thể ngừng.
-Tớ nhớ giọng nói ấy....nhiều đêm vang vọng thật gần bên tai.
-Liệu rằng mình có thể yêu nhau thêm một lần nữa không?
-Liệu quên đi người cũ... cậu có tìm thấy được hạnh phúc mới.
-Hay chỉ là 1 phút cảm xúc nhất thời khiến cậu chia tay vội.
- Những gì từng đã có thời gian chẳng thể xóa nhòa
Từng lời bài hát được Hân Vy ca lên. Từng chữ ...Từng chữ vang lên mà nước mắt Hân Vy lại âm thầm nuốt vào trong lòng. Lời bài hát cô hát cứ như nó được viết lên để dành cho co vậy.
Nhạc Y bên dưới hoàn toàn không ổn chút nào. Lời bài hát cứ như lời mà Hân Vy đang nói với nó. Nó không dám nhìn người kia, chỉ biết quay đi hướng khác né tránh. Nó không muốn người kia bất gặp gương mặt đôi mắt ngấn lệ của nó, không muốn người kia nhìn thấy gương mặt bi thương của nó lúc này.
Từng ly từng ly được Nhạc Y uống cạn, cứ như nó muốn dùng chất cồn có trong rượu vang làm tê đi cảm giác trong lòng nó. Giúp trái tim của nó bớt đau hơn, giúp tai nó ù đi để không nghe những lời kia mà đau lòng.
Nhưng rượu vang mà uống biết khi nào mới say với điệu bộ uống từng ly đây. Và cuối cùng Nhạc Y mặc kệ cầm cả chay rồi toan uống.
-Hai cái đứa này... Yêu sao khổ thế không biết.
Như Minh đứng nhìn 1 người hát trong nước mắt, 1 người thay phiên uống rượu mà cũng xót xa thay.
-Liệu rằng mình có thể yêu nhau thêm một lần thứ 2.
-Liệu sau khi đỗ vỡ có thể hàn gắn được như ban đầu.
-Tớ mong thời gian giận nhau sẽ qua mau.
-Để sau cơn mưa trời lại sáng....Mình có thể....yêu nhau lần nữa không?
Câu cuối Hân Vy hướng mắt nhìn về Nhạc Y mà cất lên. Cô thật muốn hỏi người kia liệu sao bao lỗi lầm của mình người kia có thể tha thứ để cả 2 bên nhau một lần nữa.
Không quay lại, không lên tiếng trả lời. Nhưng...ngay khi câu hỏi kia vang cũng là lúc dòng nước động nơi hàng mi của Nhạc Y được phép rơi xuống. Giọt nước mắt bi thương. Thương thay cho cuộc tình của nó. Yêu cớ sao lại. không thể bên nhau.
-Xin lỗi..
Biết rằng mình không thể ở đó nữa, Nhạc Y loạn choạng rồi bỏ đi vào trong nhà mình.