Bạn Gì Ơi!!! Yêu Nha

Chương 42




Thuần Chân mang tâm trạng rối như tơ vò đến trường. Chuyện tình cảm bản thân còn chưa nhen nhóm, giờ người ta sắp trở thành vợ người khác rồi. Đúng là bi ai.

Trường đã vô học lâu rồi, nên cô lang thang một mình tới văn phòng thì cũng chẳng ai để ý tới.

Rảo bước trên hành lang vắng lặng chỉ nghe vang vọng tiếng giảng bài và cười khúc khích của đám học trò. Cô cứ đi, đi mãi một lúc rồi đôi chân chợt ngừng lại đưa ánh mắt buồn nhìn vào 1 lớp.

Người con gái xinh đẹp, người mà Thuần Chân không thể nào quên nhưng nhất định phải buông đang giải bài cho học trò. Mái tóc dài buộc cao cùng đôi mắt biết cười kia khiến cho người ta say mê đến lạc lối.

Hạ Băng vừa quay lại thì ánh mắt chợt xao động khi nhìn thấy bóng dáng kia đang đứng bên ngoài nhìn mình mà ngây ra.

Bắt gặp ánh mắt người kia phát hiện mình đang nhìn, Thuần Chân có chút ngượng cô nhanh bước vội đi.

-( Thuần Chân...Chúng ta của sau này, liệu có nhìn nhau nở một nụ cười như trước đây. Hay là...lặng lẽ rơi nước mắt. Mỗi khi nhớ về khoảng thời gian vui vẻ bên nhau.)

Hạ Băng cũng chợt buồn đi, lời giảng cũng không ngọt ngào trong trẻo nữa.

***

-TỤI MÀY ƠI....TIN KHẨN CẤP...TIN KHẨN CẤP.

Một cô bạn hấp ta hấp tấp từ ngoài chạy ngay vào lớp Như Minh vừa thở vừa la to. Nhìn điệu bộ cô ấy cứ như sắp có bão đổ bộ vào đất liền vậy.

-Tin gì? Mày chả bao giờ đưa tin chính xác á?

-Không...Lần này là chính xác 100% luôn. Tao lấy danh dự cả dòng họ nhà tao ra cá luôn á?

Bị sỉ nhục ấm ức, nhưng với tin tức trong tai mình, cô bạn nhỏ nắm chắc mà đem danh dự ra mà thề.

-Chuyện gì? mày nói mau đi.

Cô bạn kia vẻ mặt nghiêm chỉnh hít lấy thật nhiều oxi vào khoang bụng rồi gồng người hét to.

-....CÔ THUẦN CHÂN VỪA THÔI DẠY RỒI.

-CÁI GÌ? 

Bình thường người kia toàn đưa ba cái tin gởm, không biết bao nhiêu lần hố rồi. Nhưng hôm nay cái tin này thật kinh khủng, cũng không thể không tin. Vì tin này là liên quan giáo viên không thể nào đem ra nói bừa được.

-Thật không vậy? Mày lấy tin này từ đâu ra đó.

-Chính tai tao nghe thầy Nhật nói chuyện với mấy cô khác. Tao cũng thấy cô Chân đang thu dọn ở văn phòng kia kìa.

-Chết tiệt....

Như Minh không nén chửi tục rồi toan chạy bỏ khỏi lớp.

-Cái quái gì vầy nè. Hai đứa thì bỏ học 1 đứa thì bỏ dạy. Mấy người này chơi trò gì vậy chứ.?

Anh cố hết  sức chạy cứ như mình đang tham gia một cuộc thi chạy vậy. 

Như Minh chạy một mạch xuống canteen. Đưa mắt lo lắng nhanh chóng lia qua tứng ngóc ngách tìm ai đó.

-Giờ mà còn ăn được sao?

Nhìn thấy Hạ Băng ngồi ăn cơm trưa mà Như Minh vừa tức vừa khó hiểu. Không biết người kia không biết chuyện hay là không quan tâm đây.

-Cô,,,mau đi thôi cô...

-Đi đâu...này này..

Hạ Băng một phen bất ngờ, đang ngồi ăn chợt bị Như Minh lôi sồng sộc đi. Miệng vẫn còn bận nhay chưa kịp nuốt thì người đã phải rời khỏi bàn.

-Mau đi cô...Không kịp bây giờ. 

Như Minh cứ lôi, tay nắm không buông Hạ Băng. 

-THÔI ĐI...Em nói rõ ra xem nào? Cái gì mà không kip?

Hạ Băng bụng đói lòng khó chịu khi bị lôi xồng sộc, chân mang giày cao gót chạy như vậy chân bé nhỏ của cô không tài nào chịu nổi. Cô vung tay kéo Như Minh đứng lại tra hỏi.

-haiz....Cô Chân thôi dạy rồi. Cô ấy đang thu dọn  đồ kìa. Cô ở đó mà còn ăn.

-Cái gì? CÔ ấy đâu rồi?

-Sao em biết?.

Như Minh đưa mắt nhìn dáo dát khắp khuôn viên trường tìm bóng dáng cô giáo mình, Và rất may cũng thấy được người kia đang ôm 1 hộp to đi hướng ra nhà xe

-Kìa...Cô Chân kìa cô.

Chẳng đợi Như Minh nói thêm gì Hạ Băng toan chạy đi về hướng người kia. Nhưng với khoảng cách xa như này cộng thêm mang cao gót thì e là Hạ Băng chưa tới thì Thuần Chân đã lái xe đi mất.

Chẳng còn nghĩ tới hình tượng một giáo viên chuẩn mực HẠ Băng cởi nhanh đôi giày cao gót quăng ngay sang một bên không thèm ngó đó là đâu rồi toan chạy chân trần.

Thuần Chân vốn không biết  Hạ Băng chạy tới chỗ mình. Tâm lí không vui, cô đặt nhanh hộp đồ của mình vào ghế sau rồi nhanh chóng vào xe lái đi.

-Thuần Chân !!!

Hạ Băng đứng cố gọi tên người kia, nhưng dường như người chẳng nghe. Chiếc xe cứ thế lao ra khỏi trường trong ánh mắt tuyệt vọng của Hạ Băng.

Hạ Băng ngồi rục xuống đất mà khóc, cô không ngớt. Cả trường nhìn thấy cảnh một giáo viên chạy chân trần đã là chú ý lắm rồi, vậy mà bây giờ còn khóc lóc công khai như thế.

Thuần Chân chạy đi không phải cô không nghe tiếng gọi kia, không phải cô không thấy hình dáng người con gái cô yêu bậc khóc kêu tên mình. Mà chỉ là cô không có dũng khí ngừng xe lại, cô không có dũng khí đối mặt. 

Người khơi lên mọi thứ là cô, người mê mụi cũng là cô, người bước vào và chẳng bứớc ra được cũng là cô. Nên bây giờ chính cô sẽ tự bắt mình chấp nhận và rời xa người kia.

-Chúng ta rồi sẽ ổn thôi, đúng không?

Thuần Chân nhìn vào kính chiếu hậu xe mình mà nước mắt lăn dài, hai bàn tay siếc lấy vô lăn xe mà lái đi.

Vừa lái xe mà mắt cô ướt nhòe, nước mắt không ngừng rơi.

Người ta nói chẳng ai sống thiếu ai mà chết cả. Chỉ là khi không còn người kia ta sẽ như một cái xác không có hồn. Ta cứ sống không phương hướng, mọi thứ xung quanh cũng trở nên vô vị. Đôi lúc ta lướt qua những nơi quen thuộc thì ta chợt nhớ về ai đó. Đôi lúc ta nghe một chút tin tức gì về người đó ta lại cuốn lên. Và điều đó bây giờ chính 4 người Thuần Chân, Hạ Băng, Nhạc Y và cả Hân Vy đang phải trải qua.

Cuộc sống thường nhật của Hân Vy vẫn thế trôi qua cho tới khi có một người chịu không nổi sự im lặng của cô nữa.

Như Minh nhìn cảnh bạn thân của mình thì đùng một cái bỏ học ngang sương, còn con nhỏ người yêu kia thì cũng như biến thành một người khác. Không cười cũng không nói chuyện với ai nhìn không khác gì một con robot đi học vậy. Ai yêu mà anh phải đau đầu. Sau bao ngày khó chịu cuối cùng anh quyết định nắm đầu đứa trong cuộc ra hỏi chuyện.

Anh đưa ngay Hân Vy tới một quán ăn. Và ngay khi đứng trước cửa quán ánh mắt Hân Vy đã dao động không ngừng. Đó là nơi mà trước đây cô cùng Nhạc Y đã đến.

-Tôi thật sự sắp phát khùng với cô rồi đó. Rốt cuộc cô với Nhạc Y bị điên sao?...Nhạc Y nó điên tôi cũng không nói, nhưng mà cô còn điên theo nó là sao?

Như Minh ngồi đối diện mặt nhăn mày nhó ra sức nói chuyện với Hân Vy. Nếu Hân Vy không phải con gái, anh đã cặp cổ đánh mông cho cô một trận rồi. Ai đời Nhạc Y bỏ học cô không hề có phản ứng gì cả.

Nhưng dường như Hân vy bỏ ngoài tai những lời anh nói. Ánh mắt và nét mặt cô đã nói lên điều đó. Khi mắt cô cứ nhìn chăm chăm vào những món ăn được bày biện trên bàn, vẻ mặt cô thì buồn khỏi nói. 

Tất cả những món đó trước đây khi Nhạc Y cùng cô đến đều gọi ra hết. Thế là một kí ức lại ùa về trong tâm trí cô.

***

-Vy Vy à....chúng ta..chỉ có 2 người thôi mà. Cậu kêu nhiều như thế. Có ăn hết không?

-Không hết thì tớ gấp mỗi thứ 1 đũa. Tớ phải ăn cho bằng hết những món mà cậu và thằng cha Như Minh đó đã từng ăn.hứ

-hihi. Cậu ghen?

Nhìn biểu hiện của Hân Vy vừa nhắt tới Như Minh mà đã lộ hết vẻ khó chịu thì lòng lại vui. Nhạc Y biết rõ Hân Vy luôn canh cánh chuyện Như Minh luôn bên mình như hình với bóng lại còn là thanh mai trúc mã nữa. Nên dần dần cũng trở nên không thích Như Minh.

-Làm....làm gì có?

Bị Nhạc Y nói trúng tim đen không khỏi khiến Hân Vy ngượng ngùng. Để né tránh đi ánh mắt dò sét của Nhạc Y, Hân Vy chỉ biết chóng tay xoa cổ nghiên đầu hướng mắt ra chỗ khác.

-alo...Như Minh hả? ừ...tao đang đi với Hân Vy. Sao? Mua được rồi á? Phim đó tao thích lắm luôn á. Ok..tối nay tao với mày đi.

Nhạc Y cầm điện thoại lên nghe, hình như là Như Minh gọi tới. Cô cũng vui vẻ trả lời cũng chả thèm để ý Hân Vy đang ngồi bên cạnh mình nữa.

Hân Vy vừa nghe cái tên Như Minh là đã phát khùng lên rồi. CÔ dựt ngay điện thoại từ tay Nhạc Y mà bắn cho 1 tràng không kiên nể.

-Này... định rủ rê người yêu của tôi đi đâu đó. Tôi nói nha...Tối nay Nhạc Y ở cùng tôi rồi, không có đi với cậu đâu. Mơi mốt cũng đừng rủ cậu ấy nữa nghe chưa? Nếu không tôi bầm cậu ra đó biết không? alo...alo....

Hân Vy thì cứ bắn cho 1 tràng không ngừng nghỉ, còn Nhạc Y 1 bên thì chống tó nhìn cô mà cứ tủm tỉm cười không ngớt. Hân Vy nhìn vẻ mặt Nhạc Y cứ nhìn mình cười mà lòng chợt thấy lạ. 3 giây cô tua chậm lại mới nhận ra nảy giờ mình nói mà bên kia không hề truyền tới chút âm thanh nào cả. Giờ nhìn lại Nhạc Y cứ cười lòng lại lo sợ hơn. Cô đưa điện thoại ra trước mặt mà xem thì chỉ biết cúi ghì đầu xuống bàn che đi sự xấu hổ.Thì ra nảy giờ cô đang chửi vào màn hình chính điện thoại như 1 đứa tự kỉ vậy.

-( Trời ơi...mình vừa làm gì vậy chứ? Xấu hổ chết đi được.)

-hihi...Này...ngước mặt lên xem nào? Như Minh nó còn đợi cậu mắng này.

-Tên đáng ghét..tớ gϊếŧ cậu chết..

Hân Vy bị chọc cho tức chết liền nhào qua đánh tới tấp Nhạc Y mà trả thù. Nhạc Y bị đánh mà miệng vẫn không ngớt cười được. Đúng lúc này chị phục vụ cũng mang thức ăn ra. Ngượng quá nên Hân Vy cũng ngừng tay.

Nhìn vẻ mặt ấm ức của Hân Vy lòng Nhạc Y vừa thấy buồn cười lại vừa thấy thương.Nhìn sang thức ăn thì liền nhíu mày lấy ngay đôi đũa liên tục gấp lia gắp lịa bỏ vào chén mình.

-(Tên ngốc này...)

Hân Vy nhìn Nhạc Y gắp lia gắp lịa những cọng hành trong mấy dĩa thức ăn mà đôi mắt rưng rưng. Bản thân cô không thích ăn hàng, bất cứ món nào có hành cô đều phải lấy ra hết mới ăn được. Nhưng hành động này của Nhạc Y khiến tim cô run động vì đây là lần đầu tiên đi ăn mà không ngờ Nhạc Y lại biết rõ thói quen ăn của mình như thế.

***

Kí ức ngọt ngào ùa về cô tự hỏi nếu không yêu tại sao lại ngọt ngào với cô như thế. Không yêu cô tại sao lại nhớ thói quen của cô như thế. Hai mắt Hân rưng rưng lên hết nhưng mặt cô vẫn một khuôn lạnh ngắt.

-Này...Có nghe tôi nó gì không đó?

Nhìn vẽ mặt bơ bơ ra của Hân Vy càng làm Như Minh khó chịu. Phải chăng bao nhiêu lời mình nói cả buổi trời người kia không thèm nghe lấy 1 chữ.

-Cậu từng cùng Nhạc Y đến đây lần nào chưa?

Hân Vy dời ánh mắt nhìn Như Minh với đầy sự buồn bã. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.