Đã ra Tết vài ngày nhưng thời tiết vẫn không ấm lên là mấy, canteen chỉ còn lác đác vài người vì khoảng thời gian sát giờ học sẽ rất ít người ngồi ăn ở đây. Vương Nhậm và Hàn Diệp rời đi trước vì có chút chuyện riêng tư cần xử lí, Yến Hoa bận lên thư viện để trao đổi về giáo viên một số chuyện. Lục Hữu Diên cũng không ngu ngốc làm bóng đèn, kiếm cớ rời đi.
Cuối cùng, chỉ còn lại Yến Huân và Viên Tịch.
Vừa vui vẻ ra khỏi nhà ăn, trước mặt là bóng dáng của một cô gái quen thuộc khiến cả hai ngỡ ngàng.
- Cô giáo.
Viên Tịch nói nhỏ trong miệng nhưng Yến Huân đứng bên cạnh vẫn nghe thấy, hiện tại Viên Tịch vẫn chưa biết anh và Ladonna có quen nhau, giờ phút này không thể trốn tránh cũng không thể tìm lý do.
Dù sao Yến Huân và cô ta cũng đâu có ngoại tình, đâu đến mức sợ hãi lén la lén lút. Cô ta đã có bạn trai, anh đã có bạn gái, trước kia Ladonna có theo đuổi anh nhưng đó đã là quá khứ. Vốn dĩ Yến Huân không quan tâm, anh chỉ sợ Viên Tịch vì chuyện này mà suy nghĩ. Đam Mỹ Hiện Đại
- Yến Huân? Viên Tịch?
Cô ta đang vui vẻ nói chuyện với Trần Mạc Nhu ở bên kia thì đảo mắt vô tình nhìn thấy hai người bọn họ, trên khuôn mặt không giấu nổi sự tò mò. Ladonna ngay lập tức bỏ lại Trần Mạc Nhu rồi đi đến trước mặt cả hai.
- Lâu rồi không gặp Yến Huân.
Cô ta cười nói vui vẻ với Yến Huân, xem Viên Tịch như không khí, nụ cười mang theo ngọn gió xuân bay đến khiến người đối diện mê mẩn không thôi.
Yến Huân vẫn một nét mặt như cũ, không vui không buồn, ngay cả chuyên gia tâm lý chắc cũng sẽ không đoán được anh đang có ý định gì trong đầu.
- Lâu rồi không gặp.
Giọng anh lạnh lẽo khiến Ladonna đơ ra vài giây, cuối cùng vẫn lấy lại dáng vẻ thanh thuần tao nhã đó.
- Đúng vậy, cậu quen biết Viên Tịch sao? Bạn bè à? Nếu đã là bạn bè vậy thì cậu nên khuyên em ấy tham gia câu lạc bộ văn nghệ của nhà trường đi, em ấy rất có năng khiếu. Hơn nữa đãi ngộ rất hậu hĩnh.
- Cô ấy là bạn gái tôi... và tôi không muốn cô ấy tham gia văn nghệ mà nhà trường tổ chức. Cô nghe rõ chứ?
Nói xong Yến Huân nắm tay Viên Tịch rời đi, cô nhìn rõ trong ánh mắt anh là sự chán ghét ghê tởm không thể nói thành lời. Nói đúng ra là không muốn có mối liên hệ gì với Ladonna.
Cô ta đứng đó tức giận nhưng không biết xả vào đâu, khi ngoái đầu lại nhìn, Viên Tịch chỉ nhìn thấy luồng khí lạnh trong đáy mắt, sợ hãi và ghê rợn đến nỗi tê cả da đầu.
- Cô ấy là ai? Anh quen à?
- Người từng theo đuổi anh, không phải loại tốt lành gì.
- Chẳng phải là bạn gái của Lục Hữu Diên sao? Sao lại theo đuổi anh.
- Trước đó có theo đuổi.
Lần đầu gặp Ladonna lại có cảm giác quen thuộc, Viên Tịch biết đó là bạn gái Lục Hữu Diên nên mới có cảm giác quen thuộc đến thế. Không ngờ cô ta còn quen biết cả Yến Huân, còn từng theo đuổi anh, mà tấm hình Thẩm Hy đưa cho Viên Tịch đã điều tra ra rõ.
Người trong tấm ảnh là Yến Huân không sai nhưng cô gái lạ mặt đó chính là Ladonna, đêm hôm qua Viên Tịch vừa mới tìm hiểu được, quả là một sự thật chấn động.
Hiện tại cô vẫn ngầm tìm hiểu xem Ladonna và Yến Huân có mối quan hệ gì, không ngờ lại là mối quan hệ này, qua những gì Viên Tịch biết, tấm hình Thẩm Hy đưa chỉ là ảnh ghép.
Vậy những gì Thẩm Hy nói là thật hay là giả, cũng có thể cô ấy bị người nào đó lừa gạt nên mới thế, cũng có thể cô ta đang có mục đích khác.
Trường học giống như một xã hội bị thu nhỏ, có nhiều loại người, có nhiều chuyện, có vô vàn drama khác nhau. Một cô gái nhỏ bé như Viên Tịch muốn tồn tại phải cố gắng hơn nữa, dùng mưu trí nhiều hơn là dựa dẫm vào người khác.
...
- Ladonna tới đây sao? Cậu biết cô ấy là ai không? Tôi thấy quen lắm.
- Là cô gái trong tấm hình, đúng không?
Nghe Thẩm Hy hỏi mình, Viên Tịch không ngần ngại mà trả lời thẳng thắn.
- Đúng là mắt cậu tinh thật, tôi nhìn mãi mới ra. Bây giờ tiểu trà xanh và tra nam đã có mặt, cậu muốn xử lý thế nào.
- Chờ thời cơ chín muồi.
- Được đấy, cần tôi giúp không?
Lúc này Viên Tịch đảo mắt nhìn Thẩm Hy với vẻ thâm sâu.
- Khi nào tôi lên sẵn kế hoạch, đến lúc đó cậu đi xem kịch hay là được.
- Được, tôi chờ.