Động tác của Diêu Nguyệt rất lưu loát và nhanh gọn, cô ấy ôm “hành lý” lên rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, “lướt” nhanh ra phía sau, rồi sau đó ngồi “bẹp” xuống chỗ ngồi mà ban nãy đại ca đã ngồi.
Cô ấy mở to mắt ra, cứ thế mà nhìn chằm chằm vào cái ót và bóng lưng của đại ca ở phía trước. Khi thấy anh đã ngồi xuống, nghiêng đầu nói gì đó với Thư Điềm, thì cô ấy hơi nhoẻn miệng cười.
Nói gì thế nhỉ?
… “Anh đến rồi” à?
… “Anh đổi chỗ với cô ấy rồi, em thấy anh rồi thì em có vui không” hả?
Hu hu, ngọt ngào quá đi mất.
Diêu Nguyệt muốn nhìn nhưng rồi lại thấy, nhìn người ta chằm chằm như thế mãi cũng không hay cho lắm. Thế là cô ấy chỉ đành nhịn “nỗi đau” này xuống, thu tầm mắt lại, rồi nhìn sang bên cạnh theo quán tính…
Văn Nhân Nhất đang dựa vào cửa sổ mà mỉm cười với cô ấy.
Bình thường, nếu có nói chuyện thì cũng là nói qua Wechat, thế nên, ngoại trừ cái lần trong tiết Thể dục đó ra, thì Diêu Nguyệt chưa bao giờ cách Văn Nhân Nhất gần đến mức này cả.
Lúc chàng trai nở nụ cười thì nhướng mày, trông chẳng có gì là tốt lành cả. Ngón tay cậu ta đang nghịch sợi dây trên áo khoác liền mũ của mình, hết kéo tới rồi lại kéo lui, giọng nói vừa lười nhác vừa chậm rãi, cà lơ phất phơ: “Nấm lùn.”
“…”
Sao người này cứ tùy tiện đặt biệt danh cho người khác như thế chứ nhỉ?
Diêu Nguyệt cắn môi, cô ấy muốn đánh người lắm rồi. Nhưng, hình như là hai người không thân thiết đến mức ấy, thế là cô ấy đành nhịn, nhịn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng: “Anh gọi ai là Nấm? Anh mới là Nấm đó nhé?!”
Hình như là Văn Nhân Nhất không thấy cô ấy đang tức giận, mà cậu ta lại càng cười rạng rỡ hơn: “Gọi cô đó chứ ai.”
“…”
“Nấm đáng yêu biết bao nhiêu, thế mà còn không cho người ta gọi hả?”
“…”
Nấm đáng yêu chỗ nào cơ chứ?
Diêu Nguyệt không muốn quan tâm đ ến cậu ta nữa, thế là cô ấy bắt đầu lục tìm trong ba-lô, đã tìm khắp nơi rồi mà vẫn không thấy tai nghe của mình đang nằm ở đâu.
… Không lẽ là quên mang rồi?
Diêu Nguyệt thấy tuyệt vọng lắm.
Nếu đã quên mang theo tai nghe, mà còn gặp phải một người ngồi cạnh như thế này nữa, thì cô ấy biết phải làm thế nào trong suốt chặng đường này đây…
“Tìm gì thế? Tai nghe à?” Giọng nói nghe có vẻ rất ngứa đòn vang lên ngay bên cạnh, Diêu Nguyệt ngoảnh sang nhìn khuôn mặt phóng đại vì đang tiến lại gần của chàng trai, cậu ta nói: “Tôi có này, nghe của tôi đi.”
“Ai nói là tôi đang tìm tai nghe?” Diêu Nguyệt hất cằm, cô ấy tự thấy rằng bản thân mình có khí thế lắm, cô ấy trả lời: “Tôi còn lâu mới nghe nhạc đó, ha ha.”
…
Đến giờ xuất phát, khi tất cả mọi người đã lên xe thì vẫn còn trống vài chỗ, một chiếc xe buýt có thể chứa được bốn mươi mấy người, lớp 10/7 tham gia hết thì vừa đủ bốn mươi người, coi như là đã nhiều lắm rồi. Có một số lớp chỉ có hai mươi mấy người, có một số lớp đến cơ hội đi mà cũng không có.
Thư Điềm thấy có rất nhiều người oán trách trên diễn đàn, nói giáo viên chủ nhiệm của mình không đi được, vô cùng ngưỡng mộ những lớp được đi kia.
Chắc là vì xe buýt này thuộc kiểu xe chuyên dùng để đi du lịch, thế nên, từ micro cho đến loa, thứ gì cũng có đầy đủ hết. Xe từ từ lăn bánh, Mã Đông Lập đứng ở phía trên – ngay bên cạnh chỗ tài xế, tay thầy ấy cầm micro, trên mái đầu hói có đội một chiếc mũ vàng nổi bật. Thầy ấy thử micro trước, sau đó cười híp mắt nói: “Chào buổi sáng nhé các em.”
Các học sinh: “Chào… đạo… diễn… Mã… ạ!”
“Ừ.” Mã Đông Lập chống tay trên lưng ghế bên cạnh, đứng không vững cho lắm: “Có phải các em đang cảm thấy là thầy sẽ nói suốt cả quãng đường hay không? Hôm nay thầy không nói nữa, thầy đã in bốn mươi bộ tài liệu liên quan đến ngọn núi mà lát nữa các em phải đi rồi đó. Một lát nữa, à, lớp trưởng Tống Lâm sẽ phát xuống cho các em. Tất cả những điều liên quan cần phải lưu ý đều nằm trong thư mục mà thầy đã gửi vào trong nhóm Wechat rồi, lịch trình cũng ở trong đó, các em hãy xem kỹ hết một lượt đi…”
Khi thầy Mã Đông Lập sắp nói xong, bỗng Thư Điềm nghe thấy một giọng nam cắt ngang lời thầy, giọng nói này vang lên từ phía đằng sau: “Đạo diễn Mã à, bọn em muốn nghe thầy nói ạ! Thầy nói cho bọn em nghe đi mà!”
Có người đã bật cười, liên tục phụ họa theo: “Đúng đó ạ, thầy ơi, thầy nói đi ạ, bọn em muốn nghe thầy nói cơ!”
Trong xe ồn ào, Mã Đông Lập thở dài: “Haiz, đạo diễn Mã đã già rồi. Không phải là thầy không muốn nói cho mấy em nghe đâu, haiz, là do thầy bị say xe đó.”
Cả xe im lặng mất ba giây.
Ngay giây sau, tất cả mọi người đều không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Bọn em xin lỗi đạo diễn Mã ạ! Vậy thầy mau ngồi xuống đi!”
“Ha ha ha, sao thầy Mã lại thành thật như thế cơ chứ. Buồn cười chết mất.”
Thư Điềm cũng thấy tích cách của thầy Mã Đông Lập thật sự rất tốt, chắc là, sau ngần ấy năm làm giáo viên, thầy ấy chưa gặp phải quá nhiều học sinh không thích mình đâu nhỉ?
Thư Điềm cười xong thì nhìn sang bên trái một cái, vừa hay đối diện với ánh mắt cũng đang nhìn sang phía cô của Giang Dịch.
Anh cầm áo khoác màu đen trong tay, đang nhìn quần đen thể thao cùng bộ, đầu đội mũ bóng chày có màu giống với áo thun, không có hình vẽ gì khác cả. Trên vành mũ có một cái lỗ, sợi dây được luồn qua đó để trang trí, trông rất đẹp mắt.
Ừm… lại ngồi cùng nhau nữa rồi.
Lúc Giang Dịch mới ngồi xuống, anh có nói là anh đã đổi chỗ với Diêu Nguyệt, sau đó thì anh không nói gì thêm nữa. Lúc đầu cô muốn hỏi anh rằng, “Tại sao anh lại muốn ngồi chung một chỗ với em?”, nhưng cuối cùng, cô cũng chỉ “Ừ” một tiếng rồi lại thôi.
Cô không biết tại sao nữa, mà khi nhìn thấy anh đổi chỗ, lòng cô bỗng thấy vui đến lạ.
Là kiểu trái tim đập rất mạnh, rất rất vui mừng ấy.
… Bỗng nhiên cô cảm thấy hơi có lỗi với Diêu Tiểu Nguyệt.
Tham gia vào chuyến đi này thì không cần phải quản lý kỷ luật trên xe làm gì cả, sau khi Mã Đông Lập ngồi xuống thì mọi người đều không kìm nén được sự hưng phấn nữa, trong xe chỉ toàn tiếng nói chuyện rôm rả.
“Này.” Thư Điềm quan sát trạng thái của anh một chút và hỏi: “Anh Giang Dịch, hôm qua mấy giờ anh mới đi ngủ thế?”
Rõ ràng là màu sắc dưới mắt rất nhạt, không có quầng thâm mắt gì cả mà.
“…”
Giang Dịch suy nghĩ một lát: “Khoảng mười giờ gì đó.”
“… Ồ.” Thư Điềm lặng lẽ nuốt nước bọt: “Vậy tại sao trông anh giống như là sắp buồn ngủ đến chết rồi thế?”
Cô bắt đầu lướt tài liệu mà Mã Đông Lập đã gửi vào trong nhóm Wechat, tối qua cô đã xem qua hết một lượt rồi. Cô tùy tiện hỏi anh: “Anh đã xem chưa? Thứ mà đạo diễn Mã gửi trong nhóm đó?”
Vẻ mặt của Giang Dịch rất ngơ ngác và khó hiểu: “Cái gì…?”
“…”
Thư Điềm bắt đầu thấy hơi nghi ngờ: “Anh kết bạn Wechat chưa?”
Giang Dịch lắc đầu: “Không có.”
“… Hả?” Quả nhiên.
“Vậy em kéo anh vào trong nhóm nhé?”
“Ừ.”
Thư Điềm nhấn vào góc phải trong nhóm trò chuyện, rồi sau đó nhấn nút để mời anh vào. Giang Dịch cũng nhanh chóng bấm chọn vào nút “xác nhận tham gia vào nhóm”.
Có rất nhiều người đang trò chuyện trong nhóm trò chuyện của lớp, thảo luận về lịch trình, và cả gửi nhãn dán nữa.
Sau khi Thư Điềm gửi đường liên kết cho Giang Dịch, cô bắt đầu lạch cạch gõ chữ.
[Thư Điềm]: Mình kéo Giang Dịch vào nhóm rồi, mọi người chào mừng anh ấy đi nào.
Bấy giờ mọi người đang tiến hành “đấu tranh” bằng nhãn dán, thế nên, khi Thư Điềm gửi câu nói này vào nhóm, cô cũng không “khuấy động” được gì nhiều, phía bên dưới xuất hiện hai nhãn dán.
Tiếp sau đó, là dòng chữ đến từ hệ thống, nhắc nhở Giang Dịch đã vào nhóm.
Sau khi Giang Dịch sửa ghi chú trong nhóm, anh gửi một tin nhắn.
[Giang Dịch]:.
Cũng không biết là anh nhấn sai hay thế nào nữa, mà chỉ có một dấu chấm như thế thôi.
Khi ấy, tốc độ gửi nhãn dán của mọi người chậm xuống, nhưng vẫn còn gửi.
Nhưng, ngay sau cái khoảnh khắc mà Giang Dịch gửi xong dấu chấm kia…
[Quý Văn Bân]: [Để tôi xem thử xem, liệu cái người nói chuyện phía trên tôi là đứa con nít trẻ trâu nào. jpg]
…
Trong nhóm, bỗng chốc mọi người im lặng như tờ.
Thư Điềm: “…”
Thư Điềm nghe thấy tiếng “Mẹ kiếp” đầy quen thuộc của Quý Văn Bân ở cuối xe vang tới, còn có cả tiếng chửi “Cậu mù à, gửi nhãn dán cái gì?” của cậu bạn thân Lý Vệ của cậu ta.
Nghĩ đến dáng vẻ nhút nhát thường ngày của bọn họ, Thư Điềm vừa thấy cạn lời, vừa thấy buồn cười, cô không kìm được mà nhìn sang Giang Dịch để xem phản ứng của anh thế nào.
Giang đại ca dựa lưng vào ghế, nhìn nhãn dán trên màn hình điện thoại, sườn mặt của anh vẫn giống hệt như mọi ngày.
Chậc, đúng là phong thái của đại ca mà.
Sao đại ca lại tính toán với một nhãn dán cơ chứ! Bọn họ coi đại ca là cái gì thế!
Vả lại, chẳng phải đám Quý Văn Bân là bạn cùng phòng của anh à, chắc là không đến nỗi bây giờ vẫn còn sợ anh như thế đâu nhỉ…
Thư Điềm còn chưa cảm thán trong lòng xong, mà điện thoại đã rung lên.
“Quý Văn Bân” thu hồi một tin nhắn.
[Quý Văn Bân]: [Bố ơi, con sai rồi. jpg]
“…”
Hèn nhát quá rồi đấy.
Tin nhắn này vừa được gửi đi xong, trong nhóm như đã hồi phục lại sức sống, mấy nhãn dán có chữ “bố ơi”, “đại ca” được “ném ra” liên tục
[Nguyên Loan Loan]: [Đại ca uống trà. jpg]
[Diêu Nguyệt]: [Đại ca ăn bánh quy. jpg]
[Văn Nhân Nhất]: [Ha ha. jpg]
[Lưu Nhiên]: [Đại ca ăn lẩu. jpg]
Thư Điềm vừa đọc vừa cười, hai người ngồi gần nhau nên cô dùng tay trái đụng anh một cái: “Ha ha ha, bọn họ không sợ anh sẽ no đến chết à, sao toàn là đồ ăn không thế này!”
“…”
Giang Dịch cảm nhận được làn da ấm nóng của cô gái chạm vào mình, rồi chỉ trong nháy mắt là cô đã rụt tay lại. Nơi cô vừa chạm vào kia như đang đợi để sục sôi lên vậy.
Anh khẽ “Ừ” một tiếng.
Người đông sức mạnh, mấy nhãn dán liên quan đến “đại ca” và “bố” được gửi đi không ngớt. Thư Điềm vừa nhìn vừa vui, chợt, có câu nói xuất hiện đột ngột giữa một đống nhãn dán.
[Mã Đông Lập]: Các em.
[Mã Đông Lập]: Sao lúc thầy vào nhóm thầy không thấy mấy em chào mừng thầy như thế vậy?
[Mã Đông Lập]: Giang Dịch vào nhóm khiến các em vui mừng đến thế cơ à? Hả?
“…”
E là thầy đã có hiểu nhầm gì đó về bản chất của từ “vui mừng” này rồi thì phải.
Thư Điềm không xem tiếp nữa, xe chạy nên rung lắc nhiều lắm, Mã Đông Lập nói ông ấy say xe, thật ra là, sau một hồi lâu “cắm mặt” vào điện thoại, cô cũng hơi hơi say xe rồi. Thế là cô tắt điện thoại đi, chuẩn bị đi ngủ, duỗi tay kéo rèm cửa lại.
Kéo bên trái, mặt trời bên phải chiếu vào.
Kéo bên phải thì bên trái lại không che được.
Nói chung thì là… rèm cửa bị co lại [*] rồi.
[*] Giống như khi mình vừa mua quần áo về, có một số loại vải sẽ bị co lại sau khi giặt, thì mình nghĩ là cái rèm này trong tình huống này cũng giống như vậy. Vì đã bị “co lại” rồi nên mới “che bên này nắng chiếu vào từ bên kia, che bên kia nắng chiếu vào từ bên này”.
Thư Điềm cắn răng, ngẩng đầu lên mà trừng mắt nhìn tấm rèm cửa đã bị co lại, rồi cô chỉ biết thở dài. Cô nghĩ, phơi nắng thì cứ phơi nắng như vậy đi, giấc ngủ mới là quan trọng hàng đầu.
Bỗng nhiên có gì đó che phủ trên đầu.
Ánh mặt trời chói chang biến mất khỏi tầm mắt.
Cô đưa tay lên mà sờ vào đỉnh đầu.
Là mũ.
… Hả?
Thư Điềm quay đầu, Giang Dịch đang chỉnh lại mái tóc… Chiếc mũ trắng mà ban nãy anh đội trên đầu, bây giờ không còn nằm ở trên đó nữa.
Rèm cửa không kéo vào được, làn da của anh bị ánh mặt trời chiếu vào nên trông nó càng trắng sáng hơn. Thư Điềm đã ở bên cạnh anh bao lâu nay, nên cô thấy rất rõ cái vẻ hơi thiếu tự nhiên trên khuôn mặt anh.
“Cho em đội…” Anh chú ý đến ánh mắt của cô, thế là anh bèn lên tiếng: “Anh không sợ phơi nắng.”
“…”
Không sợ phơi nắng mà anh còn đội mũ ra ngoài á?
Em chỉ kéo rèm cửa lại một chút thôi, thế mà anh đã đưa mũ qua cho em rồi?
Thư Điềm thấy bản thân mình bây giờ như người bệnh vậy, sao mà lời nào muốn nói cũng nghẹn ở họng, không thể hỏi được vậy nhỉ?
Thư Điềm mím môi, mở miệng muốn nói “Cảm ơn anh”. Nhưng khi lời đã đến bên miệng, cô lại thấy không ổn lắm.
Gì vậy nhỉ, chỉ là cảm ơn thôi mà, có gì đâu mà không ổn?
Cô bị bệnh rồi à?
Thư Điềm cảm thấy mấy cái danh xưng như là “chuyên gia tạo bầu không khí”, “thiên tài tìm chủ đề” mà cô tự phong cho mình chỉ là danh xưng hão thôi.
Rõ ràng là máy lạnh đang mở, nhưng tại sao cả người cô đều nóng bừng bừng như thế này vậy nhỉ?
Chẳng phải chỉ là… đội mũ cho cô thôi… sao?
Khi còn bé, hôn thì cũng đã hôn rồi mà! Chẳng phải là bây giờ anh chỉ đội mũ cho cô thôi ư!!!
Nhìn nhau được vài giây, Thư Điềm thở ra một hơi, gật đầu: “Vâng, được.”
So với tiếng nói chuyện ồn ào náo nhiệt xung quanh, gần như là hai người đã rơi vào bầu không khí trầm mặc đầy gượng gạo.
Hoặc giả là… còn mang theo chút mờ ám khó lòng diễn tả bằng lời.
… Mờ ám cái gì chứ!
Mờ ám cái rắm ấy! Dừng lại đi!
Khuôn mặt của Thư Điềm được giấu dưới bóng râm, cô ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó, cô vẫn không biết nên nói gì mới phải.
Cô đành cam chịu, lại đè vành mũ xuống, dựa người ra sau, quyết định từ bỏ, không nói chuyện nữa, khi cô đang chuẩn bị nhắm mắt, cơn buồn ngủ đang dần ập đến thì…
“Em muốn ngủ à?” Bên tai cô bỗng vang đến giọng nói của Giang Dịch.
“… Hả?” Vốn dĩ là Thư Điềm đã nhắm mắt lại rồi, nhưng bây giờ thì cô đã mở mắt ra lại. Cô không nhìn sang anh mà chỉ đáp một câu: “Đúng rồi ạ, còn hai tiếng lận đó, nghịch điện thoại thì em sợ là em sẽ bị say xe, nên em chỉ có thể đi ngủ thôi.”
Giang Dịch “Ừ” một tiếng.
Rồi họ lại trầm mặc chẳng biết nói gì.
Thư Điềm cho rằng đây đã là kết thúc rồi, cô lại nhắm mắt vào thêm lần nữa…
Đầu cô nghiêng sang phải, bỗng nhiên có một sức mạnh kéo cô sang bên trái.
Giang Dịch ngồi ở bên trái, tay phải anh cầm điện thoại đã tối màn hình, anh không hề động vào, cánh tay trái của anh xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Cho nên, sức mạnh kia đến từ cánh tay trái đó của anh.
Khi Thư Điềm hoàn hồn lại, thì đầu cô đã nghiêng hẳn sang trái, tựa lên… vai phải cứng cáp, ấm nóng của anh.
Bởi vì đang giữ đầu cô ở một bên, nên có một phần da nho nhỏ trên tay trái của anh dán vào gò má của cô, dừng lại tầm vài giây rồi sau đó mới lấy ra.
“Ngủ như vậy…” Giọng nói của Giang Dịch có chứa giọng mũi, tuy không lớn lắm, nhưng nghe rõ ràng vô cùng: “… Sẽ dễ chịu hơn.”
Cả người Thư Điềm cứng đờ.
Từ góc độ này của cô, cô chỉ cần nhìn xuống dưới thôi là đã có thể thấy được ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng và móng tay được cắt ngay ngắn, gọn gàng của anh. Làn da trắng trẻo và đường gân máu trên cánh tay anh càng rõ nét hơn khi đặt dưới ánh mặt trời.
Sau khi tựa vào, đầu mũi bỗng chốc được vây quanh bởi một hương thơm đầy quen thuộc.
Ngoại trừ tiếng tim đập rất mạnh ra.
Thì hình như, cô đã nghe thấy tiếng điện thoại rớt xuống đất truyền đến từ hàng ghế sau.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Nấm lùn: Á á á, hai người họ cái kia rồi kia kìa, á á á!!!
Giang Dịch, một người chủ động tấn công, đè đầu của vợ xuống!!! Đúng là một học sinh trung học xuất sắc mà!