Bạn Gái Tôi Đẹp Nhất Trường

Chương 29: CHƯƠNG 29 TÌNH MỘT ĐÊM KHÔNG PHẢI TÌNH YÊU




CHƯƠNG 29: TÌNH MỘT ĐÊM KHÔNG PHẢI TÌNH YÊU

Khoảnh khắc tiến vào cơ thể cô Tiêu, tôi giống như con ngựa thoát cương, dốc hết sức bắt đầu rong ruổi trên thảo nguyên. Ôm lấy cơ thể cô không ngừng chạy nước rút rất hưng phấn, tất cả tình yêu biến thành dục vọng, khiến cô Tiêu có thể cảm nhận rõ ràng, cô rên rỉ, đón nhận và phối hợp cùng động tác của tôi.

Tôi sướng đến tận trời xanh, bên dưới càng thêm kịch liệt khiến tôi ôm chặt cô, dường như có thứ gì đó sắp chui ra, đầu óc tôi trống rỗng chỉ muốn hòa nhập cùng cô Tiêu, tiến vào nơi sâu nhất của cô, ôm chặt lấy cô.

Tiếng rên rỉ cao vút đến tận tầng mây, tất cả tình yêu và dục vọng biến thành mây mù trong cơn kích tình cuối cùng, sau đó tiêu tan theo gió.

Tôi nằm sấp trên người cô Tiêu, cảm giác thư thái ấm áp khiến kẻ kiệt sức như tôi dần thấy mí mắt mình sụp xuống...

Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ thấy trong mộng xảy ra trận động đất lớn, toàn thân dường như bị đạp từ trên mây xuống dưới biển.

Dường như bị đẩy xuống, tôi lắc lắc cái đầu mơ màng của mình, tỉnh giấc từ cơ mơ, nhìn thấy cô Tiêu đang trừng mắt nhìn tôi, mặt mũi tức giận, con ma ham ngủ trong cơ thể tôi lập tức sợ đến mức mất dạng.

"Cô!" Tôi vội vàng ngồi dậy, vô cùng hoảng hốt.

Thôi xong rồi, mình vẫn không chống lại được mê hoặc mà xảy ra chuyện không thể cứu vãn với cô Tiêu rồi, bây giờ cô Tiêu đã tỉnh thuốc, nhất định sẽ vô cùng ghét bỏ hành vi của mình, cô ấy nhất định sẽ ghét mình...

Trong phòng chỉ còn một ngọn đèn tỏa ra ánh sáng vàng, cô Tiêu và tôi không một mảnh vải che thân, chỉ có một chiếc chăn trắng che đậy chỗ riêng tư xấu hổ của mỗi người.

Sau khi tỉn táo, cô Tiêu tức giận nhìn tôi, trên ga giường hỗn độn còn lưu lại tàn tích của cơn tình ái điên cuồng, khiến cô hổ thẹn mãi không thôi.

Nhưng cô lại nhanh chóng thở dài, nghĩ tới việc những thứ này do cô chủ động quyến rũ mới thành lỗi lẫm vậy, cô nhìn dáng vẻ thấp thỏm bất an của tôi, vẻ tức giận trên khuôn mặt cũng bớt đi quá nửa, cô bất đắc dĩ thở dài.

"Trương Hữu Đường, chuyện này cũng không thể trách em, là tại cô..."

Nhớ đến chuyện điên cường vừa diễn ra cách đó không lâu, Tiêu Oanh cảm thấy mặt đỏ lên, tim đập thình thịch, nói không lên lời, làm sao cô có thể nghĩ rằng mình phát sinh quan hệ trái luân thường đạo lí với học sinh của mình cơ chứ! Đúng là quá điên cuồng rồi, nếu việc bị đồn ra ngoài thì đúng là không còn mặt mũi nào để gặp người khác!

Nhưng khi làm cùng tôi, trong lòng cô lại thấy hưng phấn ngoài ý muốn, không hề có cảm giác chán ghét,

Tại sao mình lại có cảm giác này nhỉ? Lẽ nào mình thích cậu bé này? Nhưng cậu ấy nhỏ hơn mình mười tuổi! Còn là học sinh của mình nữa.

Đúng là quá điên cuồng! Tiêu Oanh chìm đắm trong những băn khoăn của bản thân, hồi lâu cũng không lên tiếng.

Thấy cô Tiêu không trách tội mình, tôi vô cùng vui vẻ.

"Cô Tiêu, lỗi sai ở em..." Tôi rất áy náy, khó lòng nói rõ ràng hành vi tình dục của mình đối với cô, rõ ràng lúc trước còn thề thốt sẽ không giậu đổ bìm leo, đục nước béo cò, thế mà mình lại làm chuyện ấy với cô Tiêu.

Sau khi lửa dục lui đi, chỉ thấy hối hận và cảm giác trách nhiệm nặng nề thay thế.

"Nhưng ít nhất em cũng đã cứu được cô, cảm ơn em."

Cô Tiêu nhìn tôi bằng vẻ mặt phức tạp, lắc lắc đầu, cô không muốn tiếp tục nghĩ về những chuyện phiền lòng đó nữa, bắt đầu thu dọn quần áo để mặc vào.

"Em cũng mặc quần áo vào đi, tối nay cứ nghỉ ngơi ở chỗ cô."

"Em cảm ơn cô!" Tôi thở phào một hơi, cũng may cô Tiêu không vì chuyện này mà ghi hận với mình.

Nhưng tôi và cô Tiêu đã phát sinh chuyện đó, hơn nữa cô cũng không giận tôi, vậy thì có phải điều đó có nghĩa là cô đã chấp nhận tình cảm của tôi, ngầm thừa nhận quan hệ nam nữ giữa tôi và cô không!

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi không khỏi có ngọn lửa nổi lên. Tôi mặc quần lót vào, đặt một tay lên bờ vai kiều diễm của cô, thâm tình bày tỏ: "Cô Tiêu, từ lúc khai giảng em đã yêu mến cô, lần trước em đã muốn nói hết tình cảm của em với cô, em biết lúc đó cô băn khoăn chuyện luân thường đạo đức nên mới từ chối em, nhưng em biết, cô cũng thích em, có phải không ạ?"

Cơ thể Tiêu Oanh run lên, quay người lại, không trả lời tôi, nhưng kiểu im lặng này, đối với tôi mà nói, chính là ngầm thừa nhận.

Lòng tôi vô cùng kích động, tôi bò ra sau lưng cô, ôm lấy eo cô, tình yêu tôi dành cho cô từ trong lòng tràn ra bên ngoài, hai tay tôi không tự chủ được, bắt đầu vuốt ve trên cơ thể cô.

"Chúng ta đã phát sinh quan hệ rồi, đây là sự thật, cô Tiêu, chúng ta đã đi ngược lại tất cả luân thường đạo lí gì gì đó rồi, cô vẫn còn để tâm những thứ ấy sao?" Tôi dựa vào tấm lưng mềm mại của cô, hơi thở nóng bỏng trong miệng phả lên cần cổ trắng như ngọc của cô, khiến Tiêu Oanh không khỏi thấy rung động: "Cô ơi, em sẵn sàng vì cô mà học hành chăm chỉ, vì cô mà làm một học sinh tốt, cho nên, không cần quan tâm đến ánh mắt người ngoài nữa, em yêu cô, em thích cô, em nguyện đối xử tốt với cô cả một đời, chỉ đơn giản thế thôi!"

"Hơn nữa, trước kia cô cũng nói rồi mà, cô hỏi em có yêu cô cả đời không, cho nên em tin rằng nhất định cô cũng thích em!" Lồng ngực tôi áp vào lưng cô, tiếng tim tôi đập truyền thẳng tới tim cô Tiêu, không sót một nhịp nào, khiến cô cũng cảm nhận được tình cảm chân thành tôi dành cho cô, tuyệt nhiên không phải giả dối.

"Sao em có thể nói những câu như vậy được!"

Ngay khi hai tay tôi chạm đến bầu ngực của cô Tiêu, cô đột ngột đẩy tôi ra, tức giận bước xuống giường, phẫn nộ nhìn về phía tôi: "Lần này chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không có nghĩ là cô sẽ nảy sinh tình cảm kì lạ nào với em!"

"Em là học sinh của cô, em còn có tương lai lâu dài tốt đẹp, không cần vì cô mà hủy hoại tiền đồ của bản thân! Em có hiểu không!" Tiêu Oanh thở phì phò gào lên với tôi, nhưng nói mãi rồi, cô không đủ sức nói nữa.

"Cô và em chung quy không có khả năng đâu, ba mẹ em sẽ không đồng ý, người xung quanh sẽ không chúc phúc, xã hội này cũng sẽ không bao dung, thế giới càng không tha thứ cho tình yêu thầy trò! Dù sao cô cũng lớn hơn em mười tuổi, em còn nhỏ, cách nghĩ vẫn còn trẻ con và đơn giản, những khó khăn ấy chắc em không nghĩ đến đâu, cho dù em không để tâm, nhưng cô để tâm! Cô là một giáo viên, cô càng phải quan tâm đến tương lai của em hơn!"

"Trương Hữu Đường, em hãy quên chuyện giữa em và cô đi. Cô vẫn là cô giáo của em, em vẫn là học sinh của cô, đừng trộn lẫn thêm tình cảm gì khác, được không em?" Tiêu Oanh nặng nề trút bầu tâm sự, nói xong, mặt mũi buồn rầu, cô đi ra khỏi phòng ngủ, để lại tôi một mình ngẩn ngơ.

Cô Tiêu, tại sao không chịu chấp nhận tình yêu của tôi, tuổi tác, thân phận, ánh mắt của người khác, tôi thực sự không để tôi. Nhưng tôi cũng phải để tâm tới cảm nhận của cô Tiêu, tôi đã quá nóng vội, quá tự cho mình là đúng.

Tôi cứ nghĩ, một trận hoan ái là có thể xác định được quan hệ tình cảm giữa tôi và cô, nhưng hiện thực đã tát cho tôi một cái thật đau.

Tôi mặc quần áo vào, bước ra phòng khách, nhìn cô Tiêu đang trải chăn trên sô pha, thỉnh thoảng còn dùng tay lau mắt, mũi phát ra âm thanh thút thít.

Cô Tiêu đang khóc! Có phải tôi đã làm tổn thương trái tim cô? Hay là cô đang giận tôi?

Nhìn cô khóc, tôi thấy đau đớn trong lòng, vội lấy một tờ khăn giấy trên bàn đưa cho cô Tiêu.

"Cô đừng khóc, em sai rồi, em không nên nói những câu như vậy làm tổn thương cô." Tôi còn muốn lau nước mắt cho cô, nhưng cô Tiêu không chấp nhận, cô gạt bàn tay tôi ra.

Tôi thấy lòng mình vô cùng lạnh lẽo, càng lo lắng cô Tiêu sẽ vì chuyện này mà ghét mình, câu nói ấp ủ trong lòng sau cùng vẫn không dám nói ra.

"Em mau đi ngủ đi." Thấy tôi đứng sững ở đó không nhúc nhích, cô Tiêu không kiềm lòng được mà nói: "Đừng quá để ý những lời cô nói, cô chỉ mong em có thể giữ quan hệ bình thường với cô, em còn nhỏ, nên học hành cho tốt."

Tôi gật đầu, nhưng trong lòng tràn ngập sự lạnh lẽo xám xịt.

"Cô ơi, em ngủ ở phòng khách là được rồi, cô ngủ trong phòng đi ạ."

Thấy ánh mắt kiên định của tôi, Tiêu Oanh biết có nói thêm nữa cũng vô dụng, cô hiểu tâm trạng tôi lúc này, nhưng vì để chặt đứt mối tình trái với luân thường đạo đức này, cô đành im lặng đi về phòng ngủ, để lại tôi một mình ngơ ngẩn trong phòng khách mờ mờ tối.

Cô ơi, bất luận cô để ý ánh nhìn của thế tục thế nào, em vẫn thích cô, điều này mãi mãi không bao giờ thay đổi. Từ khi cô và em xảy ra quan hệ, em đã coi cô như người phụ nữ của em rồi, cả đời này, em nhất định sẽ khiến cô chấp nhận tình cảm của em!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.