Bạn Gái Tôi Đáng Yêu Nhất Trên Đời

Chương 41




Lộc Viên Viên chưa từng được đào tạo gì liên quan về chạy thể thao. Lúc còn học tiểu học có đại hội thể dục thể thao, giáo viên nhìn thể hình cô nhỏ nhắn nên xưa nay cũng không tìm đến cô. Lần thứ nhất phát hiện bản thân có tiềm lực chạy nhanh là ở trường cấp hai, khi chạy cự ly tám trăm mét.

Khi đó cô cũng chỉ giống như một mầm đậu nhỏ, mà mầm đậu nhỏ Viên Viên ở vòng đầu tiên lại nhanh hơn gần nửa giây. Mặc dù sức chịu đựng của cô không đủ, nhưng cuối cùng không ngờ lớp lại đứng nhất.

Cô nhớ rõ biểu cảm của giáo viên thể dục khi đó vô cùng kinh ngạc, vừa trên dưới dò xét cô vừa hỏi cô có thật cô chưa từng tập luyện hay không.

Về sau, bởi vì biết cô nghe tiếng trọng tài nổ súng sẽ bị giật mình. Tiếp đó ở hàng đầu tiên sẽ bị thua lại. Dù sao đối với cự ly chạy một trăm hai trăm mét, chậm hai ba giây thôi cũng thành trí mạng. Cho nên cấp hai, cấp ba, mỗi năm đại hội thể dục thể thao, Lộc Viên Viên đều chạy tiếp sức ở vạch cuối cùng --- là điểm cuối cùng chạy tới vạch đích.

Đây là lần đầu tiên cô chạy ở vạch thứ nhất.

Bởi vì đã chạy tiếp sức rất nhiều lần, cô vẫn luôn là người cuối cùng nhận gậy tiếp sức. Nhưng chuyện đưa gậy chuyền tay người khác cũng không phải khó khăn gì, nhìn nhiều lần như vậy sớm đã biết.

Cô chạy đến vị trí nữ sinh đứng vạch thứ hai. Lại chạy thêm mấy bước. Chờ nữ sinh kia cầm chắc gậy tiếp sức chạy mới dừng bước chân lại.

Trong đầu vẫn có chút mơ màng.

Cô giơ tay lên sờ bên má trái một chút, nhớ ra gì đó, trong đầu nhanh chóng nhảy ra mấy hình ảnh chuyện vừa rồi xảy ra, lại giống như bị điện giật rất nhanh thả tay xuống.

Làn da rất nhỏ vừa rồi bị....môi của anh chạm vào kia, hình như vẫn luôn nóng bừng lên.

Cô đứng tại chỗ một lát. Sau khi lấy lại tinh thần muốn quay trở lại điểm xuất phát. Ngẩng đầu lên thấy bên người có một người đang đứng.

Bộ đồ thể thao màu vàng bó sát người, buộc tóc đuôi ngựa, dáng người cao chí ít cũng phải.....170cm, cùng chiều cao của Vương Nhất Hàm cũng không khác nhau lắm.

Không biết vì sao, Lộc Viên Viên cảm thấy cô gái này nhìn cô bằng ánh mắt hết sức phức tạp.

"Em gái," Cô gái kia đột nhiên mở miệng: "Chạy rất nhanh."

Đột nhiên được khen, Lộc Viên Viên hơi ngốc một chút, mấy giây sau mới trả lời:

"Ồ, cảm ơn...."

Vừa mới dứt lời, đột nhiên cô nhớ ra, vừa rồi khi đang chạy hình như bên cạnh có một vệt màu vàng.

Bây giờ hai người lại đứng gần như vậy, chẳng lẽ là cô ấy?

Vì vậy Lộc Viên viên hỏi ra miệng:

"Cái đó, bạn học, vừa rồi.....có phải chúng ta chạy gần nhau không?"

"...."

Nghe vậy, biểu cảm của cô gái này càng phức tạp hơn.

Nửa ngày, cô ấy mới gật nhẹ đầu nói đúng vậy, sau đó thở dài --- một hơi thật dài.

Sau đó xoay người đi.

Dáng vẻ cúi đầu ủ rũ.

Lộc Viên Viên sững sờ tại chỗ: "....?"

Cô vẫn cảm thấy khắp nơi đều rất kỳ lạ. Nhưng cô gái kia đã đi rồi, cô cũng rất nhanh liền quên đi chuyện này.

Cho tới tận đêm khuya, sau khi Vương Nhất Hàm cho cô xem hai cái bài đăng kia, cô mới hiểu lý do vì sao cô gái kia như vậy.

Được rồi.

Do khi đó tất cả sự chú ý của cô đều tập trung trên người Tô Lâm, hoàn toàn không chú ý tới ---

Bên cạnh vẫn luôn có người vừa làm nóng người vừa nhìn hai người họ.....

Sau hai cái bài đăng này, Lộc Viên Viên cảm thấy chuyện cô cùng Tô Lâm yêu đương khả năng toàn trường ở trên diễn đàn đều đã biết.

Hơn nữa, ngày cuối cùng Đại hội thể dục thể thao, Tô Lâm còn ở khu nghỉ ngơi lớp cô ngồi ngây người với cô ròng rã cho tới tận trưa.

Đó là lần đầu tiên, cô đi học nhiều năm như vậy, cảm nhận được loại cảm giác của người nổi tiếng. Cảm thấy sau lưng mình lúc nào cũng có cảm giác có người đang nhìn mình.

Lộc Viên Viên trước cho tới nay chưa từng nói qua chuyện yêu đương.

Thật ra khi vừa nhận lời anh, trong lòng cô rất lo lắng.

Cô không biết quan hệ của nam nữ yêu nhau, mỗi ngày nói chuyện gì mới là bình thường, cũng không biết nên làm cái gì.

Có chút sợ.... sẽ nháo ra chuyện gì xấu hổ.

Nhưng mà cùng Tô Lâm ở bên nhau mới mấy ngày thôi, cô dần dần không có những suy nghĩ này nữa.

Hình thức hai người ở chung, so sánh cùng trước đó chỉ thay đổi duy nhất một thứ --- Đại khái chính là tiếp xúc tay chân nhiều hơn.

Còn có anh thường xuyên, sẽ dán vào bên tai cô nói một ít.....

Lời nói làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

Vào cuối tuần, Lộc Viên Viên như thường lệ đi dạy kèm cho Thư Điềm.

Lúc đến nhà Thư Điềm, không biết Thư Điềm đang nhìn cái gì, chăm chú đến mức cô tới cũng không phát hiện.

Lộc Viên Viên nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng, đi đến bên người cô ấy kéo ghế ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi:

"Nhìn cái gì vậy?"

Hình như Thư Điềm bị dọa giật mình, lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên.

"A," Sau khi thiếu nữ thấy rõ người tới, cười một chút, một đôi mắt hạnh xinh đẹp cong cong, lúm đồng tiền nhỏ bên môi rất ngọt, "Chị, chị tới rồi!"

"Ừ." Lộc Viên Viên gật đầu.

Quan hệ của hai cô đã rất tốt, Thư Điềm có chuyện gì cũng sẽ cùng cô chia sẻ. Lộc Viên Viên ngồi ở bên người cô ấy, lại hỏi một lần:

"Em nhìn cái gì mà chuyên tâm như thế?"

Không nghĩ tới thiếu nữ đột nhiên đỏ mặt.

Cô ấy cắn môi một chút,

"Em đang nhìn.....diễn đàn trường bọn em."

Lộc Viên Viên có chút kinh ngạc:

"Trường cấp ba các em, cũng có diễn đàn sao?"

Trường trung học của Thư Điềm là trường trung học S, nghe nói là trường chuyên cấp ba, không nghĩ tới cũng có diễn đàn để học sinh đi bát quái.

"Đương nhiên có rồi," Thư Điềm đem điện thoại trên bàn đưa cho cô nhìn, "Chị nhìn đi, vừa rồi em đang xem bài viết trên đó."

Lộc Viên Viên quét mắt hai lần, hơi xúc động:

"Chị lên đại học, diễn đàn trường học bọn chị có rất nhiều người xem. Chị mới biết được thứ này đó."

Hơn nữa.... Thế mà cô lại còn trở thành nhân vật bên trong bài viết của người khác.

Ở trong lòng cô yên lặng bổ sung thêm một câu.

Thư Điềm nhỏ giọng phàn nàn:

"Có nhiều bài viết liên quan đến Giang Dịch quá đi. Nữ sinh trường bọn em thật là bát quái....."

"Còn hoa si nữa." Cô ấy lại nói một câu.

Không đợi Lộc Viên Viên trả lời. Cô ấy lập tức nằm sấp xuống bàn, cả người giống như tê liệt, than thở nói:

"Haiz, em cũng vậy, vừa bát quái lại hoa si.... Bởi vì anh ấy quá đẹp trai."

Giang Dịch chính là người mà cô ấy luôn tâm tâm niệm niệm nói rằng đã từng sống đối diện nhà cô ấy, bây giờ lại là bạn học so với cô ấy lớn hơn một tuổi --- Được Thư Điềm định nghĩa là --- Anh trai.

Lộc Viên Viên cảm thấy cô ấy nhất định không biết biểu cảm trên mặt mình như thế nào.

Giống như một thiếu nữ đang hoài xuân.

Tiếp đó cũng không nói chuyện quá nhiều, Lộc Viên Viên bắt đầu giảng bài cho cô ấy.

Lúc gần kết thúc, nhận đươc một tin nhắn trên Wechat.

Là Tô Lâm gửi tới, hỏi cô khi nào kết thúc.

Lộc Viên Viên trả lời: [Vừa kết thúc, sao vậy]

Tô Lâm: [Ừm, bây giờ anh đang ở cổng tiểu khu chờ em.]

Lộc Viên Viên sửng sốt.

Ngày cuối cùng Đại hội thể dục thể thao, lúc anh đi tìm cô, có hỏi cô thời gian cùng địa điểm dạy thêm.

Nhưng mà, bởi vì đi dạy thêm mặc kệ là Thư Điềm hay là phụ huynh cũng đều thật sự quá tốt, cơ bản mỗi một lần Lộc Viên Viên đều không tính toán thời gian.

Lại thêm ban đầu chủ nhật cũng không có chuyện gì, nên sẽ dạy nhiều thêm một chút cho Thư Điềm, cho đến khi Thư Điềm la hét muốn nghỉ mới kết thúc.

Cô nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình điện thoại.

So với thời gian cô nói với anh cũng đã hơn nửa giờ.

"Chị, đi thôi," Thư Điềm thu dọn xong cặp sách, kéo cánh tay cô, "Xuống nhà ăn trái cây đi."

Một một lần dạy xong, cô đều bị kéo xuống phòng khách ăn một chút gì đó.

"Hôm nay.....không cần đâu," Lộc Viên Viên cầm điện thoại đnưgs lên, đeo cặp sách lên lưng, cảm thấy mặt hơi nóng, "Hôm nay chị muốn đi trước."

"Hả? Sao vậy ạ?"

"....Bạn trai chị đang chờ chị ở dưới lầu."

Tô Lâm đã đứng ở dưới lầu bốn mươi phút.

Lúc đầu anh sợ cô dạy xong sớm, nên đến trước mười phút. Không nghĩ tới lại trễ như vậy.

Sự kiên nhẫn của anh vẫn luôn không tốt lắm. Mấy người trong ký túc xá, trong lớp hoặc là bạn bè trước kia đều biết.

Nhưng mà bốn mươi phút này, anh không chỉ không sinh ra một chút nào không kiên nhẫn, ngược lại tâm trạng còn có chút tăng lên.

Anh đưa mắt nhìn vào hai tin nhắn trên điện thoại mà Lộc Viên Viên trả lời.

【Σ(っ°Д °;)っ!!!!】

【 Học trưởng anh đợi em một chút! Bây giờ em đi xuống!!!】

Tô Lâm vuốt vuốt mũi.

Trước kia anh cảm thấy rất phiền khi nhìn thấy những cái biểu tượng này.

Nhưng mà Lộc Viên Viên gửi, làm sao lại mẹ nó đáng yêu như vậy chứ.

Anh đè xuống khóe môi đang không tự giác nhếch lên. Khóa điện thoại bỏ vào tùi, vừa ngẩng đầu liền nghe được âm thanh lộc cộc.

Theo tiếng động nhìn lại, thấy được dáng người quen thuộc, mềm mại nho nhỏ, đang cúi đầu chạy chậm.

Sắp tới gần cổng tiểu khu, cô thả chậm bước chân. Trong nháy mắt đi ra khỏi cổng, hình như nhận ra được ánh mắt của anh, lập tức đi lại phía bên này.

Tô Lâm vốn đang đứng ở bên cạnh cổng. Cách cô mấy mét, phản ứng của cô anh nhìn thấy đặc biệt rõ ràng.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo len trắng cùng váy xếp li màu đen. Chiều dài của chiếc váy đến đầu gối. Đôi chân tinh tế được bao lấy trong đôi tất chân đen tuyền. Dưới chân là một đôi giày da cùng màu, phản chiếu một chút ánh sáng có hơi bóng lên. Đoán chừng tiếng lộc cộc vừa rồi là của đôi giày phát ra.

Trong nháy mắt đối diện nhau, đôi mắt cô gái nhỏ phút chốc sáng lên. Cô nở nụ cười với anh, tóc dài được vén ở sau tai, lúm đồng tiền bên má phải hiện lên rõ ràng.

Tô Lâm cứ như vậy nhìn cô đi tới. Sau đó cô ngẩng đầu nhìn anh, biểu cảm có chút ngượng ngùng:

"Học trưởng, anh đợi có lâu không?"

Tô Lâm không đáp.

Anh đưa tay gạt đi mái tóc ở có chút loạn ở trên trán cô, lại không nhịn được, chạm một cái vào khuôn mặt cô.

Trắng trẻo, mềm mại, có chút lạnh.

Giống như kẹo đường.

Mặc dù cô mặc một đồ màu đen trắng, nhưng anh cảm thấy, chỉ cần nhìn thấy cô trong lòng liền ngọt ngào.

Anh chỉ nhẹ nhàng chạm vào một cái. Sau đó anh nắm chặt tay cô, dắt cô đi đến ven đường chuẩn bị đón xe về trường học.

Cô gái nhỏ hình như còn có chút bất an, nói liên miên lải nhải:

"Học trưởng, lúc trước em nói với anh đó là thời gian quy ước với phụ huynh cô ấy. Nhưng mà em thường xuyên sẽ dạy nhiều ----"

Tô Lâm đánh gãy lời cô: "Ừm, anh biết."

Anh vừa nói chuyện vừa đưa tay chặn một chiếc taxi lại.

Lộc Viên Viên nhìn xe dừng ở trước mặt hai người. Anh đi tới trước, một tay đưa lên tay nắm cửa sau xe, một tay khác vẫn luôn nắm lấy tay cô.

"Anh tới đón bạn gái anh," Sau khi Tô Lâm mở cửa xe, quay đầu lại cong môi cười với cô, âm sắc trầm thấp lại êm tai: "Chờ lâu nữa cũng được."

Không biết là bởi vì nụ cười kia của anh, hay là bởi vì câu nói kia. Từ lúc Lộc Viên Viên bắt đầu lên xe, trái tim nhỏ vẫn luôn nhảy lên bình bịch. Cho đến khi đến cổng trưởng học mới hơi bình tĩnh lại một chút.

Sau khi xuống xe, Tô Lâm rất tự nhiên đưa tay về phía cô, cô cầm lấy, nắm chặt.

Thật ra hình như cũng chưa nắm tay được bao nhiêu lần mà....

Lộc Viên Viên có chút buồn bực.

Sao động tác này lại....thuần thục như vậy chứ......

Đã là cuối thàng mười, trời tối càng ngày càng nhanh. Mới sáu giờ rưỡi tối, đèn đường trong trường học đã từng chiếc từng chiếc đã sáng lên.

Đêm chủ nhật, trên đường lớn trong trường không có quá nhiều sinh viên. Ngẫu nhiên có người đạp xe bấm chuông đi ngang qua hai người. Bên người có gió thổi lá cây tạo ra âm thanh xào xạc.

Hai người họ đi rất chậm, bầu không khí này, không nói chuyện cũng không cảm thấy lúng túng.

Lộc Viên Viên vừa nghĩ như vậy, một giây sau ---

Đột nhiên Tô Lâm mở miệng:

"Sắp tới sinh nhật anh."

Lộc Viên Viên: "....."

Kết thúc Đại hội thể dục thể thao, cách sinh nhật Tô Lâm càng ngày càng gần. Lộc Viên Viên đặc biệt xem qua sinh nhật anh vào đúng ngày chủ nhật, cũng có nghĩa còn có một tuần.

Cô cũng đã sớm suy nghĩ kỹ nên mua cái gì. Hơn nữa tối hôm qua vừa mới đặt xong ở trên mạng. Không nghĩ tới bây giờ anh lại chủ động nhắc tới.

Anh nhắc tới đột ngột, giọng điệu lại còn giống như một đứa trẻ muốn đòi quà ba mẹ.

Lộc Viên Viên có chút buồn cười, lắc cánh tay anh,

"Em nhớ mà, ngày mùng 1 tháng 11."

Tô Lâm nói xong cũng cảm thấy không ổn lắm.

Anh suy nghĩ, giải thích một chút:

"Anh không phải muốn đòi quà, chỉ là muốn nói với em. Ngày đó.....Nhớ để trống."

"Ừ." Lộc Viên Viên gật đầu, vẫn không nhịn được nói cho anh biết: "Em đã mua xong quà rồi."

"....."

Tô Lâm trầm mặc một lúc.

Vẫn không nhịn được hỏi:

"Là gì vậy ---"

Vừa hỏi xong, lập tức liền hối hận: "Quên đi, đừng nói cho anh."

Cô gái nhỏ ở một bên cười đến không chịu được.

Hôm nay cô vẫn như cũ đi giày đế bằng. Nhưng không biết gót giày làm bằng vật liệu gì, đi một bước liền vang một tiếng, cộc cộc cộc, nghe còn rất hay.

Lại đi một lát.

Tô Lâm suy nghĩ, không biết nên nói cái gì, khen bạn gái chắc là không sai đâu.

Thế là anh nói:

"Em --- Hôm nay mặc đồ so với trước kia không giống nhau lắm."

Ban đầu nghĩ ném ra lời nói này, cứ như vậy, Lộc Viên Viên sẽ hỏi vì sao lại không giống nhau, sau đó anh có thể khen ----

"Anh cảm thấy..... không đẹp sao?"

"......"

Tô Lâm đột nhiên dừng bước lại, rũ mắt nhìn cô chằm chằm.

Vừa rồi anh..... Hình như chưa hề nói bất kỳ cái gì làm cho người ta cảm thấy là nói cô không đẹp cả.

Làm sao cô lại trực tiếp liên hệ với cái trên này?

Có lẽ là do trước đó cùng cô không thân mật như vậy, trước kia phương diện này cũng không hiểu rõ ràng.

Bây giờ suy nghĩ một chút, hình như cô nhiều khi sẽ đặc biệt rất để ý cái nhìn của anh. Mỗi lần cô hỏi mấy loại câu như "Học trưởng, anh không thích sao" "Học trưởng, anh tức giận sao". Anh đều không chút nào để ở trong lòng.

Nét mặt cô khi nói những câu kia, giống như bây giờ.

Có chút cẩn thận dè dặt.

Anh vừa định mở miệng phủ nhận, một suy nghĩ bỗng dưng nhảy ra trong đầu.

Phản ứng của cô như vậy....Có phải là cùng gia đình cô có quan hệ hay không. Hình như cô có nói qua về ba của cô. Mặc kệ cô học tập tốt bao nhiêu, trong nhà thể hiện tốt như thế nào. Ông ấy cũng đều không nhìn thấy, đều không thích cô.

Là bởi vì chuyện này sao?

Cho nên cô mới.....để ý đến cách nhìn của người khác như vậy?

Thời gian dài anh không nói chuyện, bước đi lại trở nên chậm chạp. Lộc Viên Viên có chút buồn bực, cúi đầu nhìn cách mình ăn mặc. Cô lại hỏi một lần:

"Học trưởng, anh thật sự cảm thấy không đẹp sao?"

Tô Lâm đột nhiên buông tay cô ra. Sau đó anh ở trước mặt cô hơi cúi người.

Một loạt động tác này của anh rất đột ngột. Lộc Viên Viên giật mình, lên tiếng hỏi:

"Anh làm gì ---- A!"

Cô còn chưa dứt lời, bỗng nhiên anh đem cả người cô ôm thẳng đứng.

Đến khi Lộc Viên Viên lấy lại tinh thần, chân đã cách mặt đất, cả người đều nằm ở trên vai anh.

Động tác này làm cô nhớ tới trước đó, anh đem cô nâng lên chỗ ngồi phía sau xe đạp --- còn không chỉ một lần.

Khi cô muốn kêu lên kháng nghị, lại phát hiện dưới chân có thể đứng được.

Lộc Viên Viên từ trên vai anh đứng thẳng dậy, đứng vững, lại phát hiện ---

Bây giờ Tô Lâm so với cô thấp hơn một khoảng.

Mà cô đang đứng ở trên ghế nghỉ nào đó trong trường học.

"Đây," Lộc Viên Viên không hiểu: "Học trưởng, anh làm gì vậy?"

Anh ngửa đầu, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn cô.

Lộc Viên Viên nghĩ nghĩ, "Em không muốn đứng ở trên ghế đâu, còn có người sẽ ngồi đó...."

"Một lát anh lau. Không sao đâu." Anh giữ chặt cánh tay cô, ngăn cản động tác của cô.

Tô Lâm lại nhìn cô một lúc, đột nhiên bật cười,

"Không phải vừa rồi em mới hỏi anh sao, có phải cảm thấy không đẹp hay không."

"....."

Anh đưa tay ôm lấy eo cô:

"Em xinh đẹp nhất."

Lộc Viên Viên sửng sốt.

Sau đó, một tay khác của anh cũng nâng lên, hai cánh tay cùng nhau khóa chặt vòng eo co, lại hơi cúi đầu --- thuận thế vùi đầu vào vai cô.

Hai người dán sát vào nhau, cơ hồ trong nháy mắt cô liền đỏ mặt.

Lộc Viên Viên vừa nhấc tay là có thể chạm vào tóc anh, ngắn nhưng xúc cảm lại mềm mại.

Cô cắn môi, được anh ôm rất ấm áp, vừa nghi hoặc lại thẹn thùng, nhỏ giọng thì thầm:

"Rốt cuộc là anh làm gì vậy. Học trưởng, hôm nay anh giống như một đứa trẻ con vậy....."

Đứa trẻ Tô Lâm nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu,

"Em mới là trẻ con."

Lộc Viên Viên sững sờ:

"Hả? Em mới là.....cái gì?"

"Em mới là trẻ con." Anh đáp.

".....?"

Lộc Viên Viên muốn phản bác, lại thấy biểu cảm anh đột nhiên thay đổi.

Bởi vì trạng thái bây giờ, Tô Lâm muốn nhìn cô phải ngửa mặt lên. Mỗi một thay đổi trên khuôn mặt anh Lộc Viên Viên đều thấy rõ.

"Biết tại sao không?"

"....." Lộc Viên Viên lắc đầu.

Đèn đường chiếu vào khuôn mặt anh, bóng ở hốc mắt và sống mũi càng trở nên sắc nét hơn. Con ngươi đen nhánh của anh nhìn cô chằm chằm, cũng không chớp mắt. Sau đó từng chút từng chút nở nụ cười.

Tay anh vẫn đang ôm lấy cô, giọng nói rất nhẹ, nhưng toàn bộ đều truyền vào trong tai cô.

"Bởi vì em là bảo bảo của anh."

#Hôm qua quên lưu nên An phải trans lại:((, hôm nay lại bận ăn rằm nên giờ An mới up được. Xin lỗi mọi người!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.