Bạn Gái Toàn Năng Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 60: Tự Rước Lấy Nhục




Những người bị chỉ mặt điểm tên ngay lập tức tỏ thái độ.

Nhưng việc này đã khiến bọn họ từ bỏ rồi sao?

Đương nhiên là không.

Người đầu tiên bị chỉ mặt điểm tên là Hầu Tự Bân, cậu ta quay người đi đến trước mặt Kiều Khanh.

Gương mặt vô cùng chân thành xin lỗi: “Bạn học Kiều Khanh, thành thật xin lỗi, là do tôi vạ miệng.”

Nói xong cậu ta tự tát vào miệng mình: “Nhưng mà tôi thực sự vô cùng thích sách của Phong Từ, thực sự rất muốn có được, tôi là người hâm mộ trung thành của cô ấy.

Mong cậu đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân như tôi, sau này tôi sẽ là người hâm mộ của cậu.

Cậu chỉ phía đông tôi không dám đi về phía tây.”

Kiều Khanh: “…”

Lạc Thâm: “…”

Có Hầu Tự Bân dẫn đầu, những người bị chỉ mặt điểm tên khác cũng lần lượt tới xin lỗi.

“Kiều Khanh, xin lỗi.”

“Tôi cũng sai rồi, không nên cười cậu, tôi tự phạt mình không được cười một tháng.”

“Kiều Khanh…”

“…”

Lạc Thâm ôm bụng cười: “Nhưng có như thế thì không có tác dụng gì, tất cả có tổng cộng chín cuốn, tôi giữ lại một cuốn, số còn lại không đủ chia cho các cậu.”

Nói xong dường như cậu ta nhớ ra điều gì, quay đầu sang hỏi Kiều Khanh: “Khanh Khanh, cậu có còn sách không? Bản không có chữ ký cũng được.”

Kiều Khanh nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Có.”

Ánh mắt những người khác ngay lập tức sáng rực lên.

Lạc Thâm: “Còn bao nhiêu cuốn thế?”

Kiều Khanh lắc lắc đầu: “Không nhớ rõ, nhưng khoảng chừng năm sáu mươi cuốn thì có lẽ đủ.”

“Xì.”

Năm sáu mươi cuốn.

Lúc này các bạn học đã không còn chỉ là kinh ngạc nữa rồi, ánh mắt nhìn Kiều Khanh như nhìn một con quái vật vậy.

Lạc Thâm cũng bị kinh ngạc mất một lúc lâu, mới bừng tỉnh nói: “Thế thì mỗi người trong lớp một cuốn cũng đủ.

Khanh Khanh cậu có cho bọn họ không?”

Kiều Khanh nói: “Để ở nhà tôi, quá nặng nên không đem đi.”

Mấy người Hầu Tự Bân vội vàng nói: “Tan học chúng tôi đi theo cậu lấy.”

“Đúng đúng đúng.

Chúng tôi không sợ nặng đâu.”

Từ Oánh Oánh ở nơi không xa nhìn thấy Kiều Khanh được mọi người nịnh nọt, lại quay qua nhìn Kiều Niệm với gương mặt đầy uất ức, tức giận tới mức giậm giậm chân.

“Niệm Niệm quen biết với tổng biên tập của nhà xuất bản còn không mua được, sao cậu ta lại có thể có nhiều như thế cơ chứ? Còn có chỗ ấn phẩm có chữ ký kia nữa chứ.

Nói không chừng là bản lậu hoặc chữ ký giả mạo cũng nên, chỉ có đám người ngu ngốc như các cậu mới đi tin.”

Lạc Thâm nghe thấy thế sắc mặt liền trở nên lạnh lùng.

Sau đó cậu ta còn chưa kịp nói gì thì nghe thấy Hầu Tự Bân “xì” một tiếng.

“Từ Oánh Oánh cậu đủ rồi đấy, Kiều Niệm đã cho cậu bao nhiêu lợi ích để cậu phải quỳ xuống ɭϊếʍ láp tới mức đó thế? Tôi.”

Nói xong cậu ta vỗ vào ngực mình: “Người hâm mộ trung thành của Phong Từ mà lại không phân biệt được đâu là bản chính đâu là bản lậu hay sao? Cậu bị mù hay sao mà không nhìn thấy con tem chống hàng giả ở phía trêи thế?”

“Đúng thế đúng thế.” Có người nói tiếp: “Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi tận tay cầm được bản có chữ ký của Phong Từ, nhưng nhìn qua màn hình điện thoại không biết đã bao nhiêu lần rồi.

Có vô số nhà viết thư pháp lớn muốn mô phỏng lại nghệ thuật ký tên của Phong Từ, cậu nghĩ tôi không nhận ra được chữ của thần tượng mình hay sao?”

“Hơn nữa bút ký tên của cô ấy, chữ viết ra có một màu vàng kim lấp lánh lẫn với một màu sắc không giống với bất kỳ một màu sắc tiêu chuẩn nào cả, tôi chưa từng nhìn thấy cái giống như thế, lên mạng tìm kiếm cũng chưa từng tìm được.”

“Nói đúng vấn đề rồi đấy.” Sắc mặt của Lạc Thâm vô cùng nghiêm túc: “Tôi từng cho người đi đặt làm chiếc bút có màu mực giống thế, cũng chưa làm ra được.”

Mấy người nói xong một loạt, bắt đầu có người châm chọc Kiều Niệm và Từ Oánh Oánh.

“Đến chữ ký của phong Từ cũng không nhận ra mà dám nhận mình là người hâm mộ của cô ấy sao?”

“Ui trời, người ta đâu có phải là người hâm mộ, trước kia nói mua sách giúp mọi người chỉ để khoe khoang mà thôi, khoe khoang rằng tôi có quen biết với tổng biên tập của nhà xuất bản, khoe khoang rằng thứ mà các cậu tranh giành sứt đầu mẻ trán thì tôi có thể dễ dàng có được, ai mà ngờ rằng cuối cùng lại tự vả vào mặt mình cơ chứ.

Còn chẳng mua được lấy một cuốn.”

“Không mua được thì thôi đi, vốn dĩ tôi cũng quên cậu ta rồi, ai ngờ lại cố tình đến tìm cảm giác được tồn tại.

Cậu ta không mua được thì của người khác đều là hàng giả, đúng là nực cười mà.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.