Bạn Gái Giấu Tên Của Tôi

Chương 52: 52: Bạn Tốt




Lê Nhất chưa bao giờ tiếp xúc thân mật như vậy với người khác phái, lồng ngực Kiều Mộ Dương rộng lớn như tấm lưới kín không kẽ hở, hoàn toàn giam cầm trái tim cô như lục bình.

Cô đã từng giả vờ ngủ tựa vào bả vai anh, cũng bị anh kéo tay nhưng với dáng vẻ xa cách.

Hơi thở của anh phả vào mặt, nhịp tim anh đập trung lập, thần tốc mà mạnh mẽ tiến vào trong lỗ tai cô, khiến suy nghĩ của cô đột nhiên cuốn đi.

Cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hai học sinh cấp 3 mặc đồng phục Minh Thành.

Bọn họ đứng đối diện nhau, khát khao, hy vọng.

Trong mắt của cậu con trai có ánh sáng, nụ cười của cô gái thuần khiết, trong trẻo.

Cậu con trai tràn đầy mong đợi hỏi cô gái, rốt cuộc khi nào cậu mới có thể đủ mười tám tuổi.

Cô gái nghe hiểu ý của chàng trai, hận không thể đến cái ngày mình trưởng thành ngay lập tức...

Bàn tay Kiều Mộ Dương dán sát vào sau đầu Lê Nhất, hơi hơi khom lưng giống như ôm một báu vật yêu thích đã thất lạc mà tìm lại được.

Anh đã vô số lần tiếc nuối bản thân của thời niên thiếu, quá mức kiêu ngạo lại quá mức nội liễm, thỉnh thoảng tự ti, thỉnh thoảng lại rất tự tin.

Tóm lại, thiếu niên ấy không thể giống như bây giờ, chỉ dùng một cử chỉ ôm mà có thể nói cho cô gái biết, anh đã giao trọn trái tim cho cô từ lâu.

Mở mắt ra, Lê Nhất nhìn hình chiếu bọn họ thân mật ở dưới đèn đường, hoàn toàn tạm biệt với tiếc nuối của quá khứ.

Cô nhẹ nhàng đẩy lồng ngực rắn chắc này ra, không nhìn Kiều Mộ Dương, cười nhạt nói: "Cảm ơn sự an ủi của cậu, mặc dù xa cách nhiều năm như vậy nhưng vẫn luôn rất có tác dụng."

Trong đôi mắt sẫm màu của người đàn ông có mấy phần hoang mang, lời vốn muốn nói bị đè lại trong lòng.

Lê Nhất thoải mái đi về phía trước mấy bước, sau khi chỉnh lại cảm xúc xong, xoay người lại nhìn anh: "Kiều Mộ Dương, cậu chạy bộ với tớ đi."

"Chạy bộ?" Kiều Mộ Dương đứng yên tại chỗ, "Không phải em ghét nhất chạy bộ sao?"

Lê Nhất thở dài: "Tuổi lớn rồi, sức lực càng ngày càng không theo kịp cường độ công việc, tớ phải tăng cường thể chất một chút.

Tìm thầy dạy riêng mắc lắm, cậu cũng biết tớ đây khá để ý đến tiền..."

"Vậy anh dựa vào cái gì mà bằng lòng làm người dạy riêng miễn phí cho em?" Kiều Mộ Dương không muốn nghe cô tự hạ mình bèn cắt ngang lời cô.

Lê Nhất: "Giữa bạn bè nói chuyện tiền bạc tổn thương tình cảm, không bằng mỗi sáng tớ mua bữa sáng cho cậu."

"Anh không có thói quen ăn sáng."

"Vậy bắt đầu từ ngày mai, tớ ăn sáng với cậu, giúp cậu có thói quen ăn sáng."

-

Kiều Mộ Dương nói giày thể thao của Lê Nhất không thích hợp chạy bộ bèn chọn cho cô đôi giày chuyên dành cho chạy bộ ở trong cửa hàng gần nhà cô.

Lúc trả tiền, Lê Nhất cực lực giành hoá đơn khiến cho cái tên vốn muốn trả tiền ngay tại chỗ này bày ra cái mặt thối.

Lê Nhất trả tiền xong, mang hộp giày đi ra phía sau, hỏi Kiều Mộ Dương: "Thu nhập hiện tại của cậu và Lục Tự từ đâu vậy?"

Kiều Mộ Dương lạnh mặt: "Em hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ ngay cả năng lực mua một đôi giày thể thao cho em, anh cũng không có sao?"

"Không phải không phải, cậu hiểu lầm rồi.

Tớ chỉ là quan tâm hình hình tài vụ của cậu một chút thôi."

"Giữa bạn bè cần quan tâm tỉ mỉ như vậy à?"

"Vậy cũng phải." Lê Nhất nhún nhún vai.

Kiều Mộ Dương quay đầu đi, cô nhìn đông nhìn tây, không chút để ý, đi còn càng ngày càng chậm.

Bạn bè...

Anh thiếu cô cái người bạn này sao?

Xe đậu ở gần công viên sinh thái, Kiều Mộ Dương đã chọn một con đường thích hợp chạy đêm.

Lúc Kiều Mộ Dương dạy Lê Nhất làm nóng người, Lê Nhất hỏi anh: "Mấy năm nay cậu còn chơi bóng rổ không?"

Anh nhớ đến Lục Tự nói ngoài bóng rổ ra, anh không có sở thích nào khác.

Anh lạnh nhạt nói: "Ngoài học hành và công việc ra, cuộc sống của anh, chỉ còn lại bóng rổ."

Chỉ còn lại bóng rổ...

Lê Nhất mím môi, trong đầu lập tức xuất hiện một hình ảnh —— những năm tháng ở London xa xứ, thiếu niên cô độc mất đi người thân nhất, đứng một mình trên sân bóng.

Cô còn nhớ lúc Kiều Mộ Dương vừa mới chuyển đến Minh Thành, bởi vì tính cách quá mức cô độc và kiêu ngạo nên không có cậu bạn nào dám thân thiết với anh, cũng sẽ không có người chơi bóng cùng với anh.

Sau đó ở trên sân bóng, anh còn bị sự xa lánh của các bạn cùng lớp.

Sau đó, là anh chủ động hoà hợp với vòng bạn bè của cô, lăn lộn thân quen với Cao Phi, lại kết thân với người bạn tốt như Kỳ Tri Nhiên, lúc đó mới khiến cho việc chuyển trường của anh không còn bơ vơ, lẻ loi nữa.

Chẳng bao lâu sau, mỗi lần Lê Nhất đi qua sân bóng rổ của sân trường Thanh Hoa đều sẽ nghĩ, cái người này với tính cách như vậy, hiện giờ đến một đất nước xa lạ, lại phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể có được người bạn tri kỷ đây? Nếu như không có bạn chơi bóng, anh có niềm đam mê với bóng rổ như thế, nhất định sẽ cô đơn vô cùng.

Thu hồi suy nghĩ, Lê Nhất lại hỏi anh: "Lục Tự sẽ chơi bóng cùng với cậu sao?"

"Đương nhiên, anh và anh ấy vì chơi bóng nên mới quen nhau."

Lục Tự lớn hơn Kiều Mộ Dương một khoá, là đàn anh thời đại học của Kiều Mộ Dương.

Sau khi lên nghiên cứu, Lục Tự ở lại IC còn Kiều Mộ Dương đến Oxford như mong muốn.

"Cậu và Lục Tự làm bạn tốt bao nhiêu năm rồi?"

"Bảy năm." Kiều Mộ Dương nhìn Lê Nhất: "Ở London, người vẫn luôn ở bên cạnh anh, không phải Zoe, mà là Lục Tự."

Anh là đang giải thích hiểu lầm?

Lê Nhất quay đầu đi: "Có thể có được người bạn như vậy, rất may mắn."

"Không có may mắn như em.

Em và Kỷ Tư Viễn làm bạn học mười mấy năm, chắc bây giờ cậu ta được xem như là bạn tốt nhất của em nhỉ?" Kiều Mộ Dương cười nhạo một tiếng.

"........" Lê Nhất khom lưng duỗi chân, "Cậu cảm thấy tính như vậy, vậy thì xem là vậy đi."

Kiều Mộ Dương: "..........."

Lê Nhất hỏi: "Có thể bắt đầu chạy chưa?"

Người nào đó không nói lời nào, tự mình chạy phía trước.

Lê Nhất vội vàng theo sau, "Vừa bắt đầu đã chạy nhanh như vậy sao?"

"Em chạy theo anh là được."

"............."

Cũng may chạy bộ không cần nói chuyện, Lê Nhất chỉ cần đấu tranh với cơ thể của mình.

Sau khi miễn cưỡng kiên trì được ba trăm mét, Lê Nhất dừng lại, khom lưng chống đầu gối: "Không được, tớ chạy không nổi."

"Thể lực này của em còn không bằng hồi cấp 3 nữa." Kiều Mộ Dương không thở gấp, đoan đoan chính chính đứng trước mặt Lê Nhất, "Anh đã dựa theo tốc độ thấp nhất của con gái dẫn em chạy rồi đấy."

Lê Nhất không lên tiếng, mở miệng thở dốc, đã có hơi muốn từ bỏ.

Kiều Mộ Dương lắc lắc đầu, duỗi bàn tay qua.

Lê Nhất nhìn ngón tay thon dài của anh, đứng thẳng người, lời lẽ chính đáng từ chối: "Thầy Kiều đã từng lên lớp với tớ, nói ở chung với người khác phái, cần phải có ranh giới đúng mực.

Sau này tớ vẫn luôn tuân theo lời dạy bảo của thầy Kiều, gắt gao đúng mực khi ở chung với người khác phái."

Nghe thấy lời này, Kiều Mộ Dương nghiêng đầu xoa xoa chóp mĩu, nhịn cười: "Em trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy từ khi nào vậy?"

Lê Nhất hơi nghiêng đầu: "Cậu nghe hiểu là được rồi."

"Anh không nghe hiểu." Kiều Mộ Dương tiếp tục chạy về phía trước.

"Không nghe hiểu thì thôi."

"........"

Hôm nay là ngày đầu tiên, Kiều Mộ Dương chỉ sắp xếp chạy siêu chậm với 2km.

Mặc dù quãng đường ngắn như vậy, Lê Nhất chạy gián đoạn vẫn tốn hơn nửa tiếng.

Lê Nhất hối hận, vốn dĩ cô cũng không phải vì rèn luyện sức khoẻ của mình, mà là chạy cùng với anh, tiêu hao thể lực của anh để giải quyết vấn đề mất ngủ của anh.

Vì thế cô lén lấy điện thoại ra tìm kiếm, vận động mệt nhất là gì?

Có người nói là chạy bộ, có người nói là bơi, còn có người nói là quan hệ...

"Kiều Mộ Dương, tớ nhớ hình như cậu biết bơi phải không?" Lê Nhất hỏi.

"Sao vậy, chạy không nổi, lại muốn đổi thành bơi?" Kiều Mộ Dương nhíu mày nói: "Với chút thể lực ấy của em, một trăm mét em cũng bơi không nổi."

"Cậu dạy tớ đi, nói không chừng tớ có thiên phú bơi thì sao."

"Em chắc chắn?"

"Chắc chắn."

"Lê Nhất, em quấn lấy anh vận động để làm gì?" Anh biết rõ còn cố hỏi.

"Tớ...!quấn lấy cậu sao?" Lê Nhất ngẫm nghĩ cái từ "quấn" này, nhỏ giọng nói: "Thầy Kiều, vậy tớ xem như đã quăng mất cái cảm giác đúng mực đi rồi?"

"........." Kiều Mộ Dương quay mặt sang chỗ khác, "Lê Nhất, anh mất ngủ, cũng không phải bởi vì không đủ mệt."

Lê Nhất trái lại không xấu hổ khi bị nhìn thấu tâm tư, nghĩ nghĩ rồi nói: "Tớ không có sức lực tốt như cậu, cũng không có đầu óc tốt như cậu.

Vừa đến buổi tối là tớ sẽ thả máy, cho nên nhất định phải duy trì ngủ buổi tối.

Cậu...!nhân nhượng với tớ một chút?"

"Được."

Sắc mặt người đàn ông bị ánh trăng mờ tối bao phủ, Lê Nhất nhìn qua, cảm thấy quanh anh bao phủ một lớp đau khổ thương xót, cũng không dày đặc nhưng khó tản đi, tựa như người bệnh lâu ngày, lúc nào cũng có thể nhìn ra bệnh tật trong người.

Khoảng thời gian mẹ qua đời, rốt cuộc anh đã phải trải qua sự đau khổ thế nào? Nếu không phải quá mức bi thương, cô nghĩ, anh nhất định sẽ không mất liên lạc với cô.

-

Về đến nhà, tắm xong, Lê Nhất nhìn mặt mình trong gương.

Mấy ngày gần đây, dường như chỉ có vào giây phút này, cô mới có thể nhớ ra bản thân đã hai mươi lăm tuổi.

Lúc cô và Kiều Mộ Dương ở chung với nhau, cô luôn cảm thấy thời gian đang chảy ngược, bọn họ giống như quay về quá khứ.

Đây là cảm giác cho dù Kỷ Tư Viễn làm bạn với cô bao lâu cũng không thể mang đến.

Lê Nhất, mày muốn quay về tuổi mười bảy sao?

Không, không quay về được.

Mày nhớ bản thân mình lúc đó, mày của lúc đó, càng nhớ chúng ta của lúc đó, nhưng mà đời người tựa như tờ lịch cũ, lật sang trang này là sang trang khác.

Vậy tại sao còn muốn cùng cậu ấy như vậy?

Bởi vì, vẫn muốn xem cậu ấy thành người bạn tốt nhất.

Không có ở bên cậu ấy chịu đựng khổ cực, nhưng lại muốn nhìn cậu ấy bước ra khỏi nơi tối tăm đó.

Mở gương, Lê Nhất lấy một sợi dây buộc tóc trong tủ âm tường ra.

Dây buộc tóc mà Kiều Mộ Dương tặng cho cô, cô xem như châu báu.

Cô nhìn đi nhìn lại rồi lại cất đi.

Cô của sau này, không còn buộc tóc đuôi ngựa nữa.

Mặc dù thiếu niên từng nói, Lê Nhất, cậu buộc tóc hay không đều đẹp.

Nhưng cô chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ mà cậu dùng tay nhẹ nhàng gảy tóc đuôi ngựa của cô thuở trước, trong lòng sẽ chua xót.

Lê Nhất sắp sửa đi ngủ thì Phí Nhã uống say bỗng nhiên đến thăm.

Phí Nhã bị đồng nghiệp ở chi nhánh Bắc Kinh chuốc say, lúc vào cửa miệng lớn la to tên của một người.

Lê Nhất không nghe rõ là ai, dàn xếp ổn thoả cho cô ấy xong, lại nghe thấy cô nàng mơ hồ mắng cô ấy phải nhớ kỹ tên người này.

Lê Nhất biết Phí Nhã cũng có câu chuyện của mình, cũng giấu kỹ giống cô.

"Phí Nhã, uống nước đi." Lê Nhất mở miệng Phí Nhã.

"Anh Phi và Tuyền nhi lề mề quá, cô tiên, cậu xông lên đi.

Lúc cậu và Tiểu Kiều kết hôn tớ muốn làm phù dâu..." Phí Nhã đột nhiên quẳng ra câu này.

Lê Nhất dở khóc dở cười: "Chị hai à, rốt cuộc cậu uống bao nhiêu vậy."

"Hai cậu...!cậu và Tiểu Kiều sao lại có thể không có chuyện chứ, tớ đã nói hai người có quỷ mà..." Phí Nhã ngủ thiếp đi, chỉ chốc lát sau phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

Cả đêm này Lê Nhất mất ngủ.

Hai giờ sáng, cô ngồi lại bàn đọc lại email trả lời của Eden đề dự toán của dự án.

Cuối email Eden nói, về chuyện Tạ Văn Viễn phỉ báng, Lê Nhất muốn xử lý thế nào thì xử lý như vậy, không cần băn khoăn đến tâm trạng của ông ta.

Lê Nhất nghĩ, vậy khởi tố đi.

Danh dự của cô quan trọng, người xấu nhận sự trừng phạt càng quan trọng hơn.

Thiện ác của thế giới này, không nên được viết bởi người có bụng dạ khó lường.

Bận công việc xong, mặt trời nổi lên từ chân trời.

Lê Nhất muốn thử xem tối nay Kiều Mộ Dương có ngủ hay không bèn gửi một cái tin nhắn cho anh.

Lê Nhất: [Buổi sáng muốn ăn gì?]

Cô không ngờ Kiều Mộ Dương lại trả lời ngay lập tức: [Ăn món em thích đi.]

Lê Nhất: [Cậu lại không ngủ?]

Kiều Mộ Dương: [Ngủ rồi.]

Lê Nhất: [Ngủ bao lâu?]

Kiều Mộ Dương: [Rất lâu.]

Lê Nhất: [Gạt người là chó.]

Kiều Mộ Dương: [Chó đáng yêu như vậy, làm chó cũng rất tốt.]

Lê Nhất: ".........."

Qua một lúc, Kiều Mộ Dương lại nói: [Quên mất em không thích chó, em thích mèo.]

-

Vào ngày công chiếu bộ phim, Phí Nhã lấy lý do không thoát khỏi công việc được nên nhờ Kiều Mộ Dương đi cùng với Lê Nhất đến tận nơi xem thần tượng của cô.

Kiều Mộ Dương mặc áo sơmi trắng đến nơi hẹn, vừa hay, Lê Nhất cũng mặc áo sơmi trắng ngắn.

Lúc hai người đứng xếp hàng đi vào, thuận lý thành chương bị xem là người yêu.

Trước khi bắt đầu bộ phim, Kiều Mộ Dương hỏi Lê Nhất: "Lần này em sẽ không ngủ chứ?"

Lê Nhất: "Đương nhiên."

"Vậy tại sao hồi trước xem phim với anh lại ngủ?" Gương mặt Kiều Mộ Dương ẩn trong ánh sáng lúc tối lúc sáng, giữa giọng điệu hơi có chút cảm giác khó chịu.

Lê Nhất xoè tay: "Hồi đó còn nhỏ, không hiểu thưởng thức nghệ thuật điện ảnh."

Thực ra lần đó bọn họ dưới sự bày mưu đặt kế của người lớn uống chút rượu, tối đó cô thật sự có hơi chóng mặt.

Kiều Mộ Dương không lên tiếng, im lặng chăm chú nhìn màn ảnh lớn.

Sau khi bộ phim bắt đầu được ba phút, thần tượng của Lê Nhất ra sân.

Nội tâm cô đang kích động thì đầu của Kiều Mộ Dương không nặng không nhẹ tựa lên vai cô.

"Mệt sao?" Cô hỏi.

Một tiếng "ừm" rất không kiên nhẫn.

Lê Nhất điều chỉnh tư thế ngồi một chút, nói: "Cậu dựa vào lưng ghế ngủ đi, có thể sẽ càng thoải mái hơn."

"Hồi trước ngồi xe bus, lúc em dựa vào anh ngủ, anh có đẩy em ra sao?" Kiều Mộ Dương ngồi thẳng người, nhắm mắt lại.

"Được rồi, cậu dựa đi." Lê Nhất thoả hiệp nói.

Nhưng Kiều Mộ Dương không dựa vào nữa.

Lê Nhất tưởng anh thật sự mệt nên không tiếp lời với anh.

Sự vui vẻ của cô gái khi theo đuổi thần tượng, người không theo đuổi thần tượng có thể thật sự không hiểu được.

Đối với chuyện Lê Nhất tập trung tinh thần suốt một tiếng cũng không quay sang liếc mắt nhìn mình lấy một cái, mức độ không nói nên lời của Kiều Mộ Dương đã đạt đến cảnh giới cao nhất trong lịch sử.

"Hay vậy à?" Thân làm một khán giả văn minh, anh cận lực đè thấp giọng mình.

Lê Nhất dường như không nghe rõ, bị anh làm cho doạ sợ: "Dậy rồi?"

Hai người nhìn thẳng nhau trong ánh sáng mờ tối, Kiều Mộ Dương hơi nhíu mày lại, Lê Nhất cũng như vậy.

Người nào đó châm biếm một tiếng rồi lại dựa lên lưng ghế.

Lê Nhất cũng tiếp tục nhập tâm vào trong bộ phim.

Cuối cùng, sau khi bộ phim dài hai tiếng cũng kết thúc, những người sáng tạo chính đã xuất hiện.

"Em trai, mẹ yêu em."

"Em trai, chị yêu em."

..........

Tiếng thét chói tai liên tiếp.

Lê Nhất kiềm chế tâm trạng kích động, ngại có Kiều Mộ Dương ở bên cạnh nên nhịn không nói ra.

"Anh ở đây, có phải ảnh hưởng đến em phát huy hay không?" Kiều Mộ Dương lạnh mặt nhìn dáng vẻ tươi cười mê trai trên mặt cô.

Ai có thể ngờ, cô tiên từng lạnh lùng đến mức xuất thế, nay lại vì một thần tượng mới ngoài hai mươi mà rơi xuống khỏi tiên cảnh.

Lê Nhất không quan tâm đến sự trêu chọc của Kiều Mộ Dương, chuyên tâm nhìn chăm chú thiếu niên trên sân khấu.

Trong mắt cô, Kiều Mộ Dương nhìn thấy sự quan tâm mà anh chưa từng có trước đây.

Anh nghĩ, có lẽ, điều cô thích chỉ là bản thân mình của hồi đó.

Bởi vì thiếu niên đã vắng mặt, cho nên cô gái đã thích thiếu niên khác.

-

Buổi tối Phí Nhã hẹn hai người cùng đi ăn cơm, thấy hai người đều mặc áo sơmi trắng thì chọc: "Màu trắng không phải màu tiếp ứng, là màu người yêu."

Giữa bữa cơm, Phí Nhã lại hỏi: "Buổi công chiếu buổi chiều xem thế nào?"

Lê Nhất điên cuồng gật đầu: "Mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy ở ngoài đời, nhưng vẫn cảm thấy cậu ấy rất đẹp."

Phí Nhã muốn tiếp tục xem kịch, lại hỏi Lê Nhất: "Vậy cậu cảm thấy cậu ấy so với Tiểu Kiều hồi cấp 3, ai đẹp hơn?"

Kiều Mộ Dương cười nhạo một tiếng: "Nhắc tớ làm gì? Cậu đây muốn khiến cô ấy khó xử sao hả?"

"Cái này có gì mà khó xử, cho dù cô tiên cảm thấy không phải cậu, cậu cũng sẽ không tức giận đúng không, không phải cậu không quan tâm nhất là người ta đánh giá cậu có đẹp trai hay không mà." Phí Nhã chớp chớp mắt với Lê Nhất.

Lê Nhất nhìn về phía Kiều Mộ Dương: "Phải không?"

Kiều Mộ Dương bĩu môi: "Hai người vui là được."

"Nói đi nói đi, ai đẹp trai hơn?" Phí Nhã tra hỏi Lê Nhất.

Lê Nhất nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nói: "Vẫn là Tiểu Kiều đẹp trai hơn."

Kiều Mộ Dương: "..........."

Phí Nhã đổ thêm dầu vào lửa: "Chậc chậc, xem ra cậu cũng là fan giả mà thôi."

Lê Nhất nhún vai một cái: "Bên B thông minh, sẽ không đắc tội với bên A của mình."

Kiều Mộ Dương: "..........."

Phí Nhã cười haha, chọc chọc cánh tay của Kiều Mộ Dương: "Được rồi, không đùa cậu nữa, dù sao tớ cảm thấy cậu đẹp trai hơn."

Kiều Mộ Dương cúi đầu chơi điện thoại, không để ý đến chủ đề nhàm chán của hai cô gái này nữa.

Lúc về ngồi xe của Kiều Mộ Dương.

Phí Nhã nói ngày mai cô ấy phải rời Bắc Kinh rồi, không bằng mua chút bia, mọi người cùng nhau vào nhà Lê Nhất ngồi đi.

Lê Nhất đau đầu nói: "Chị hai à, tối qua cậu còn chưa uống đủ sao?"

Phí Nhã lắc lắc ngón tay: "Ở cùng với bạn thân, uống nhiều hơn nữa cũng không khó chịu."

Ba người xách hai thùng bia ở siêu thị bên ngoài tiểu khu quay về nhà Lê Nhất.

Nhiều năm trôi qua, nhóm học sinh cấp 3 uống một ly đã say, hiện giờ tửu lượng của ai cũng tăng lên.

Uống hết một thùng bia, vậy mà không ai kêu say.

Sau khi Phí Nhã ý thức được bản thân có lẽ là người say đầu tiên bèn vứt bỏ ý định ban đầu, ngồi trên sofa nhìn kỹ hai người trước mắt, chóng mặt nói: "Hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi rồi, không phải mười bảy mười tám, hai người các cậu, không thể làm chút chuyện người trưởng thành nên làm sao?"

Dứt lời, cô ấy ném cái hộp đồ nhỏ mà cô ấy đã mua lúc trả tiền mua bia lên bàn trà: "Câu chuyện này, nên đến phần cao trào đi.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.