Bạn Gái Giấu Tên Của Tôi

Chương 48: 48: Vẫn Là Bạn Bè




Lê Nhất không để Kiều Mộ Dương đến đón cô tan làm.

Vào thời điểm mấu chốt này, cô không thể để lộ mối quan hệ của cô và Kiều Mộ Dương trong ngoài tầm mắt của Tạ Văn Viễn.

Cô lái xe của Eden đến đón Kiều Mộ Dương.

Xe dừng lại trước cửa khách sạn, nhìn thấy người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi cầm bó hoa tươi, dáng vẻ thành kính.

Lê Nhất vậy mà không hiểu sao có hơi căng thẳng, đợi Kiều Mộ Dương lên xe, suy nghĩ đã rõ ràng bèn hỏi: "Tặng cho Phí Nhã?"

"Đúng."

Lê Nhất cười nhạt một tiếng: "Phí Nhã sẽ thích."

"Đây là lần đầu tiên anh mua hoa cho con gái." Kiều Mộ Dương nói.

Trong đầu Lê Nhất bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ —— Nếu đối tượng anh muốn tặng hoa không phải là Phí Nhã, mà là cô gái khác...

Vậy cô sẽ có cảm giác gì?

"Lê Nhất, anh nhớ em không thích hoa phải không?" Cái người này lại nói.

Lê Nhất "ừm" một tiếng.

Dừng một chút, Kiều Mộ Dương lấy trong ngăn túi máy tính ra một cái hộp gỗ nhỏ, đưa đến trước mặt Lê Nhất: "Không biết khắc có giống không."

Lê Nhất rủ mắt, cổ họng bỗng chốc nghẹn lại.

Kiều Mộ Dương khắc một "Lê Nhất của tuổi mười bảy."

Đây là quà mà anh đã chuẩn bị xong từ lâu, vẫn luôn không tìm được thời cơ thích hợp để tặng.

Giống y thật như thế, giống đến mức mà ai quen biết Lê Nhất đều có thể liếc mắt một cái là nhận ra là cô.

Em không thích hoa, anh sẽ không tặng hoa.

"Hồi đó Kỳ Tri Nhiên nói với anh, nếu con gái biết con trai đích thân làm dây buộc tóc, khắc tượng gỗ thì sẽ cảm thấy cậu con trai này không đủ man..." Kiều Mộ Dương thổn thức cười cười, "Cho nên anh không thừa nhận quà tặng cho em là do anh đích thân làm cho em."

"Sẽ không." Lê Nhất nắm chặt tượng gỗ điêu khắc này, "Cảm ơn."

Phí Nhã có hoa, cô có tượng gỗ điêu khắc.

Vẻ thân sĩ phong độ của anh chưa bao giờ mất đi.

Xe chạy vào thành phố náo nhiệt, cửa sổ không ngừng kéo cảnh vật ra xa.

"Thi bằng lái lúc nào vậy?" Kiều Mộ Dương thuận miệng hỏi.

Lê Nhất: "Năm ngoái."

"Kỹ năng lái xe không tệ."

"Chỉ có thể nói là bình thường.

Xe của Eden đã bị tớ tông hư mấy lần."

Kiều Mộ Dương hơi nhíu mày: "Em không sao chứ?"

"Không có không có."

Kiều Mộ Dương mím môi, lại hỏi: "Eden có nghiêm khắc với em không?"

"Lúc mới đầu thì vô cùng nghiêm khắc." Lê Nhất nghịch ngợm nghiêng đầu một chút: "Thực ra bây giờ cũng rất nghiêm khắc.

Ví dụ nếu tớ không nhanh chóng kết nối với cậu, rất có thể ông ấy sẽ từ New York bay về sớm để mắng tớ."

"Ông ta sẽ không." Trong mắt Kiều Mộ Dương chứa chút ý cười, "Đã nói hôm nay không nói chuyện công việc."

"Là cậu nhắc Eden trước."

"Ok, lỗi anh." Kiều Mộ Dương nhếch khoé môi: "Buổi tối muốn ăn gì?"

"Cái này phải hỏi Phí Nhã."

"Phí Nhã để cho anh quyết định, anh đành phải hỏi em."

"Mỗi lần cô ấy đến, bọn tớ sẽ thường đi ăn lẩu hoặc thịt nướng.

"

"Trời rất nóng." Ý là, thời tiết này không thích hợp ăn lẩu hoặc là thịt nướng.

Kiều Mộ Dương quan sát Lê Nhất sau gương chiếu hậu, ánh mắt mang theo ý nghiền ngẫm: "Lúc trước em và bạn trai hẹn hò sẽ ăn gì?"

Lê Nhất mím môi, "Cái gì cũng ăn."

"Đã yêu đương mấy lần?" Giọng của người nào đó thấp xuống.

"Hai ba lần."

Kiều Mộ Dương không lên tiếng, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

trên gương mặt bình tĩnh trước đó nổi lên chút mê man.

Qua một lúc, anh nhắc đến một người khác: "Kỷ Tư Viễn vẫn còn đang theo đuổi em sao?"

Đúng lúc gặp đèn đỏ, Lê Nhất nghiêng đầu nhìn về phía Kiều Mộ Dương: "Cậu không muốn nói chuyện công việc, tớ cũng không muốn tán gẫu cuộc sống cá nhân của tớ với cậu lắm."

Kiều Mộ Dương mím môi gật gật đầu: "Được."

Trạng thái yên lặng này cứ vậy duy trì đến khi xe chạy lên đường cao tốc của sân bay.

Lê Nhất nhận được cuộc gọi của Eden, cô tắt điện thoại kết nối với xe, đổi qua tai nghe bluetooth nghe máy.

Kiều Mộ Dương vẫn nhìn thấy tên người gọi trên màn hình.

Kiều Mộ Dương ngồi bên cạnh, Lê Nhất cũng không giấu diếm.

Cô nói cho Eden biết, cô sẽ kiểm soát tiến độ tốt.

Sau khi cúp máy, Lê Nhất thở dài một hơi, xoè tay với Kiều Mộ Dương: "Thấy rồi chứ."

Kiều Mộ Dương phớt lờ cô, nhét tai nghe bluetooth của mình, tựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.

Lê Nhất liếc mắt nhìn cái người này một cái, cái tính ngoài lạnh trong nóng này của anh vẫn không thay đổi theo thời gian.

Thôi bỏ đi, tiết mục của trẻ em không thích hợp cho cuộc đối đầu của người lớn.

Cô cũng không quan tâm anh có nghe thấy hay không, ngả bài nói: "Mấy năm nay yêu đương với tớ, ngoài công việc ra thì chỉ có mỗi mèo của tớ thôi."

Cái tên ngoài lạnh trong nóng kia không có bất cứ động tĩnh gì, anh giống như đang ngủ, lông mi dài tạo ra cái bóng, không hiểu sao lại có mấy phần hơi thở thiếu niên.

Lê Nhất lại như nói cho bản thân mình nghe: "Cho dù hai chúng ta là bạn học cũ, nhưng liên quan đến hợp tác lần này, trong lòng tớ vẫn không tự tin.

Thực ra đối với bản thân tớ mà nói, cuối cùng cậu có hợp tác với Nghi Tín hay không, chẳng qua cũng chỉ liên quan đến cuối cùng tớ có lấy được một phần tiền thưởng hay không mà thôi.

Nhưng mà vì hai chúng ta là bạn học cũ, từng có mối quan hệ rất sâu, cho nên tớ hy vọng dự án của cậu có thể thành công.

Không nói đến chuyện tớ là nhân viên của Nghi Tín, tớ lấy góc độ cá nhân đánh giá giúp cậu, Nghi Tín chắc chắn là đối tác có điều kiện tốt nhất với các cậu..."

"Lê Nhất, mối quan hệ trong quá khứ của chúng ta chỉ là bạn học cũ thôi sao?" Kiều Mộ Dương mở mắt, ánh mắt sáng ngời dừng trên người Lê Nhất.

Lê Nhất nhún bả vai một cái: "Ít nhất mối quan hệ bên ngoài là như vậy."

"Vậy riêng tư thì sao?" Người đàn ông xắn tay áo lên, nhìn như bình tĩnh nhưng lại vô cùng sốt ruột đợi câu trả lời.

"Riêng tư à, tớ xem cậu là người bạn tốt nhất, tốt đến mức tớ có thể nói bất cứ cái gì với cậu." Đây là câu nói thành thật nhất cũng mờ ám nhất mà Lê Nhất nói sau khi gặp lại anh.

"Không, em chỉ là vào lúc cuối cùng đẩy anh ra, mới bằng lòng nói bất cứ điều gì với anh." Giọng điệu Kiều Mộ Dương vẫn bằng phẳng, dịu dàng như cũ.

Anh lộ ra nụ cười cô đơn, lạnh nhạt, "Cho dù em nghĩ như thế nào, trong lòng anh, quan hệ của hai chúng ta không dừng lại ở bạn học, bạn bè, thậm chí, không dừng lại ở mối quan hệ người thân."

Đáy lòng Lê Nhất khơi dậy ngàn tầng bọt sóng vì câu nói này của anh.

Cô kiềm chế đón lấy ánh mắt của Kiều Mộ Dương, "Tớ không có năng lực biểu đạt tốt như cậu.

Nhưng tớ rất biết ơn, cậu đã từng xem tớ quan trọng như vậy."

"Biết ơn cái gì." Kiều Mộ Dương khẽ thở dài, "Năm đó, ngại tuổi tác, ngại mối quan hệ của người lớn, anh đã quá mức dè dặt.

Sau này, vận mệnh trêu đùa..."

"Kiều Mộ Dương." Lê Nhất nhẹ nhàng gọi anh một tiếng, "Nếu hiện tại mọi người đã sống khá tốt rồi, chúng ta không nhất thiết tiếc nuối quá khứ.

Mọi người đều hướng về phía trước, đúng không?"

"Em nói đúng, mọi người đều phải nhìn về phía trước.

Lê Nhất, ánh mắt của em vẫn luôn nhìn xa hơn anh..." Kiều Mộ Dương cười lắc lắc đầu, "Thực ra lựa chọn hồi đó của em là đúng."

Mọi thứ sau khi đến London đều đảo lộn cuộc sống của thiếu niên này.

Mặc dù khi đó cô gái không bởi vì lòng tự trọng mà đẩy anh ra xa, anh cũng vì lòng tự trọng mà chạy ngược về phía cô.

Bởi vì lúc đó, thứ anh sắp đối mặt, là rơi xuống vực sâu tối tăm.

Rốt cuộc sau đó người đàn ông trước mắt đã trải qua cái gì, Lê Nhất cũng không dám thầm nghe ngóng.

Hồi đó chỉ là nghe thấy một câu từ chỗ Phí Nhã "Tiểu Kiều bị bệnh mất ngủ rất nghiêm trọng", cô đã đoán được anh sống không tốt.

Bệnh mất ngủ của anh từng là vì chênh lệch múi giờ, đợi video call của mẹ.

Nhưng mà sau khi hai mẹ con cuối cùng cũng được đoàn tụ, mẹ anh lại buông tay nhân gian.

Lê Nhất cũng là người mất đi mẹ, cô hiểu nhất loại đau đớn như cắt này.

Thiếu niên làm sao vượt qua những năm tháng đau khổ ấy, Lê Nhất không thể biết được.

Cô chỉ là chua xót đoán, cuối cùng lại nhận được chứng thực.

Lúc đó, quả thực có một cô gái vẫn luôn ở bên anh.

Nếu người cùng anh đi qua khoảng thời gian gian nan nhất đã không phải là mình, vậy cô có tư cách gì giành lại tình cảm của mình đối với anh.

Lê Nhất thích Kiều Mộ Dương, nhưng đó là sự say mê bản thân thời niên thiếu.

Những gì cô dành cho anh ít hơn nhiều so với những gì anh dành cho cô.

Sau khi điều chỉnh tâm trạng, Lê Nhất bình tĩnh nói: "Tiểu Kiều, hồi đó chúng ta chỉ mới mười bảy tuổi.

Rất nhiều lời nói, rất nhiều lựa chọn, là xuất phát từ ý thức bảo vệ, muốn bảo vệ lòng tự trọng của mình, cũng muốn bảo vệ lòng tự trọng của đối phương.

Sau đó, có lẽ là không có dũng khí, hoặc có thể là quá mức lý tính, tóm lại, khoảng cách không gian và thời gian thật sự rất đáng sợ.

Nhưng mà cho dù thế nào, chúng ta vẫn là bạn bè, đúng không?"

Kiều Mộ Dương sau một lúc lâu vẫn không lên tiếng, gương mặt tuấn tú bị ánh chiều tà bao phủ, để mặc cho cảm giác cô đơn hiện lên mặt anh.

Không biết lại qua bao lâu, Lê Nhất bình tĩnh lấy chìa khoá của mình trong hộp đựng găng tay ra.

Tầm mắt Kiều Mộ Dương nhìn qua, móc khoá của cô vẫn là con chồn sương mà năm đó anh tặng cho cô.

Cái tượng gỗ điêu khắc này quá mức quý giá, sau đó Lê Nhất mua thuốc màu tô màu lên cho nó.

Mấy năm nay, màu sắc phai nhạt được cô che lại, cứ như vậy, con chồn sương này vẫn luôn đồng hành cùng cô mỗi khi cô mở cửa về nhà với sức sống đầy màu sắc.

"Cái tượng gỗ điêu khắc lần này, tớ không làm thành móc khoác nữa." Lê Nhất tự nói.

Kiều Mộ Dương không tiếp lời câu nói này, mà là nói với cô: "Lê Nhất, dự án của anh chỉ muốn hợp tác với em.

Không phải Nghi Tín, mà là em.

Điều này không liên quan gì đến chuyện chúng ta có phải là bạn bè hay không, chỉ là anh thưởng thức tài hoa của em, cũng tuyệt đối tin tưởng em."

Chúng ta tương phùng trong mùa hoa, cùng nhau đi học, cùng nhau trưởng thành, chúng ta thưởng thức lẫn nhau, cho nhau thành tựu.

Cho dù thời gian tàn nhẫn, chúng ta cũng không làm thay đổi những đặc điểm thuần khiết nhất trên người chúng ta, chúng ta, vẫn là chúng ta.

-

Cuối cùng quyết định ăn đồ ăn Pháp, Phí Nhã tuyên bố chủ thầu của bữa ăn này là Lê Nhất.

Có Phí Nhã ở đây, bầu không khí ôn chuyện cũ lập tức có thể chuyển từ văn nghệ sang hài kịch.

Trên đường đến nhà hàng, bọn họ lôi Cao Phi, Thiệu Tinh Tuyền, Kỳ Tri Nhiên ra nói một lần.

Câu chuyện của Cao Phi và Thiệu Tinh Tuyền, những năm này đều không có manh mối.

Hai người xa cách hai nơi, Thiệu Tinh Tuyền là một nữ ưu tú ở Thượng Hải còn Cao Phi, vì dân phục vụ ở quê hương.

Họ từng là oan gia vui vẻ, hiện giờ lại rụt rè khi gặp nhau.

Kỳ Tri Nhiên bận đến mức không có thời gian có bạn gái, nghe nói là không quên được mối tình đầu.

Phí Nhã hỏi Kiều Mộ Dương: "Mối tình đầu của Tiểu Kỳ là ai vậy?"

Kiều Mộ Dương mơ hồ nói: "Có thể là bạn học cấp 2 của cậu ấy."

"Thâm tình vậy à, bây giờ đàn ông thâm tình không được nhiều vậy đâu." Phí Nhã cảm thán, nhắc đến một người, "Bây giờ đàn anh Giang Sùng thế nào nhỉ? Tiểu Kiều, anh ấy không phải là cậu nhỏ của cậu sao, cậu chắc chắn biết tình hình gần đây của anh ấy."

"Cậu ấy rất tốt, sau khi trở về từ Melbourne, tự mình lập nghiệp ở Thượng Hải."

"Anh ấy đã có bạn gái chưa?"

"Hình như có rồi, cái này cậu phải hỏi Lê Nhất."

"Tớ?" Trong phút chốc Lê Nhất không nghe hiểu ý của Kiều Mộ Dương.

Kiều Mộ Dương nhắc cô: "Tùng Lam."

Lê Nhất bừng tỉnh, lại nói: "Cho nên đàn anh Giang Sùng đã nói với cậu về đàn chị Tùng Lam?"

Kiều Mộ Dương gật gật đầu: "Nói rất nhiều lần, nhưng mà nghe ý của cậu ấy, bọn họ hình như vẫn chưa ở bên nhau."

"Dừng dừng dừng ——" Phí Nhã cắt ngang lời của hai người: "Tùng Lam? Sao cái tên này nghe quen quen nhỉ, là học sinh của Minh Thành bọn mình hả?"

"Phải, hơn chúng ta một khoá, là đàn chị."

"Cô ấy và đàn anh Giang Sùng có chuyện hả?"

Lê Nhất hơi hơi cong khoé môi.

Đây lại là câu chuyện thanh xuân yêu thầm khiến lòng người chua xót.

Tùng Lam theo đuổi Giang Sùng đến đại học ở Thượng Hải, nhưng suốt thời kỳ đại học đều chưa từng tỏ tình với Giang Sùng.

Cô ấy lấy dáng vẻ bạn học cùng anh ấy trải qua thời đại học, lại lấy thân phận bạn bè cùng anh ấy trải qua ba năm ở Australia.

Mãi đến khi bọn họ quay về Thượng Hải, Giang Sùng hỏi Tùng Lam, có muốn thử ở bên nhau không.

Theo lý thì câu chuyện đến bước này nên có kết cục, nhưng mà Tùng Lam lại nói, mấy năm ấy không nói ra lời thích, cô ấy mệt quá rồi, cô ấy muốn dừng lại một chút.

Sau đó hai người cứ dây dưa như vậy.

Tính kỹ ra, năm nay, là năm thứ mười Tùng Lam thích Giang Sùng.

"Phí Nhã, còn cậu? Đã gặp được người mình thích chưa?" Kiều Mộ Dương quan tâm hỏi Phí Nhã.

Phí Nhã cười haha nói: "Yêu đương không phải chuyện bắt buộc của đời người, có những người phàm phu tục tử các cậu mới mê muội tình yêu."

Lê Nhất bĩu môi nói: "Cậu thoải mái nhất."

Phí Nhã bỗng nhiên nhìn về phía Kiều Mộ Dương: "Tiểu Kiều, mấy năm nay cậu có yêu đương không?"

Kiều Mộ Dương chỉ nhún vai một cái, không trả lời.

"Lê Nhất cũng chưa từng yêu đương." Phí Nhã "chậc chậc" hai tiếng: "Năm đó hai người thông minh nhất Minh Thành chúng ta, ở phương diện tình cảm sao lại không thông suốt thế nhỉ."

Kiều Mộ Dương lạnh nhạt nói: "Tự xưng thông minh thôi."

Lê Nhất đang nghiêm túc lái xe liếc mắt nhìn anh một cái, "Ai tự xưng là thông minh, cậu sao?"

"Bằng không thì sao, em thật sự thông minh."

Lê Nhất: "..........."

Phí Nhã xem kịch vô cùng vui vẻ, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa nói: "Tớ còn nhớ lần thi thử cuối cùng, là Tiểu Kiều thắng đó.

Cô tiên, có phải cả đời này cậu cũng không bỏ qua chuyện này đúng không?"

Lê Nhất: "Cũng không có gì không bỏ qua được.

Thắng làm vua thua làm giặc, tớ thua tâm phục khẩu phục."

Kiều Mộ Dương: "Không không không, năm đó là anh bắt chước cách viết văn môn Ngữ văn của em, may thắng em được mấy điểm mà thôi."

Lê Nhất: "Cậu lợi hại hơn, tổng điểm tự nhiên tớ chưa bao giờ thi qua cậu."

Kiều Mộ Dương: "Em chỉ là không thi qua được môn Vật lý, mấy môn khác, anh đều không có phần thắng."

Lê Nhất: "Cậu nói tiếng Anh cũng giỏi hơn tớ."

Kiều Mộ Dương: "Nhưng sau này em còn học tiếng Pháp, anh không biết."

Lê Nhất: "Sao cậu biết tớ từng học tiếng Pháp?"

Phí Nhã: "Sao cậu biết cô tiên học tiếng Pháp?"

Hai người đồng thanh.

Kiều Mộ Dương xoa xoa chóp mũi: "Eden nói."

Thực ra chẳng phải do Eden nói, mà là hết thảy liên quan đến Lê Nhất, ngoại trừ cuộc sống cá nhân ra, anh đều biết.

Phí Nhã động suy nghĩ, hỏi Lê Nhất trước mặt Kiều Mộ Dương: "Mấy hôm trước tớ đi gặp khách hàng, gặp một người đàn ông rất hợp với gu của cậu.

Trong khoảng thời gian này tớ liên lạc với anh ta rất nhiều, có muốn tớ giới thiệu cho cậu làm quen không? Tớ cảm thấy anh ta sẽ không kém Kỷ Tư Viễn đâu."

"Tại sao...!phải so sánh với Kỷ Tư Viễn?" Kiều Mộ Dương cười lạnh hỏi.

Phí Nhã: "Không so với Kỷ Tư Viễn, chẳng lẽ so với cậu à? Làm ơn, đương nhiên phải so với Kỷ Tư Viễn rồi, dù sao mấy năm nay người nhớ mãi không quên cô tiên nhà chúng ta, là cậu ta đấy."

Chỉ mười phút sau khi Phí Nhã nói xong câu này, trước cửa nhà hàng kiểu Pháp, Kỷ Tư Viễn mặc tây trang thẳng thớm, trong tay đang cầm hai bó hoa tươi.

Thiếu niên sau khi trở thành đàn ông vẫn hăng hái như trước, không chỉ có mỗi Kiều Mộ Dương..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.