Bạn Gái Giấu Tên Của Tôi

Chương 29: 29: Giữ Lại Cho Bạn Gái Tương Lai Của Tớ




Sau khi nhiệt độ không khí đột ngột hạ xuống, Thanh Xuyên chính thức bước vào mùa đông lạnh thấu xương.

Vì sớm ngày thực hiện mục tiêu mua nhà mới cho con gái và em gái, Lê Lãng đi sớm về muộn, lao đầu vào lãnh thổ sự nghiệp mới của ông nên không có thời gian đi đón Lê Nhất tan học được nữa.

Lê Nhất lại một lần nữa giẫm lên con đường Nhất Trung Thành phố về nhà cùng với Lê Mạn.

Đi qua bên ngoài phòng học của lớp 6 lần nữa, cô nhớ đến tháng ngày đưa thư cho Kiều Mộ Dương hồi đó, ký ức xa xôi đã là chuyện của hơn nửa năm trước.

Từ cuối xuân đến đầu đông, trải qua sự biến đổi của ba mùa, tấm lòng của cô gái vẫn như thuở ban đầu, tình yêu dành cho thiếu niên chỉ tăng không giảm.

Cái sợi dây buộc tóc kia, Lê Nhất chỉ dùng một lần xong liền cất vào trong ngăn kéo bàn học, giống với cây dù và tượng gỗ điêu khắc mà Kiều Mộ Dương tặng, cô cực kỳ quý trọng.

Lễ Giáng sinh và năm mới sắp tới, cô vắt óc suy nghĩ, muốn lấy cớ ngày lễ để mua một món quà thích hợp cho Kiều Mộ Dương.

Loay hoay cả tuần, cuối cùng cô quyết định đích thân làm hai cái ly tặng cho cậu.

Hôm đó đến nhà họ Kiều, trong căn phòng như phòng mẫu của Kiều Mộ Dương, trên bàn học đặt ly nước giống như ly nước trang trí trong khách sạn, nhìn qua chẳng có chút ham muốn nào khiến người ta muốn uống nước.

Cậu ở trường cũng không có ly uống nước, trời lạnh vẫn luôn uống nước khoáng lạnh lẽo, càng uống càng lạnh.

So với Giáng sinh thì sinh nhật của Cao Phi đến sớm hơn.

Về phần quà của Cao Phi, Lê Nhất thuận theo sở thích, không tốn chút sức lực nào đã chọn được hobby của ngôi sao bóng rổ mà cậu ta thích để tặng cho cậu ta.

Rõ ràng quà cho Kiều Mộ Dương cũng có thể chọn hobby ngôi sao bóng rổ...

Nhưng cô lại không muốn.

Lê Nhất thừa nhận bản thân là tiêu chuẩn kép lừng danh trong truyền thuyết.

Đối với người mình thích, quà tặng cho người ấy đương nhiên phải càng có lòng hơn.

Làm quà handmade, dồn tấm lòng vào đó, đại biểu cho sự quan tâm và xem trọng đối với người nhận quà.

Nếu cái dây buộc tóc kia là Kiều Mộ Dương tự tay làm...

Được rồi, đừng nghĩ nữa.

Nếu cậu ấy có thể tự tay làm dây buộc tóc cho mày, mày còn phải viết thư giấu tên à.

Cho dù Kiều Mộ Dương không đọc những lá thư đó nữa, Lê Nhất vẫn kiên trì viết thư đúng hạn gửi đi.

Mỗi tuần một bức, chưa bao giờ thiếu bức nào.

Nếu cậu chưa bao giờ rung động với cô thì thư ở trong tay cậu, ngộ nhỡ một ngày nào đó cậu tâm huyết dâng trào đọc hết những lá thư đó, vậy thì tình yêu đơn phương này của cô sẽ không xem như đá chìm đáy biển.

Nếu như mộng đẹp của cô cần có thời gian để thành hiện thực, thì bức thư là hành trình của trái tim cô, cô muốn cậu biết, cô thích cậu là một chuyện nghiêm túc cỡ nào.

-

Party sinh nhật của Cao Phi vào tối thứ bảy đúng hẹn mà tới.

Mục đích của buổi tụ tập này là chúc mừng bản thân trưởng thành, cho nên cậu ta đã đặt địa điểm ở một nơi vui vẻ dành cho người trưởng thành —— một KTV nổi tiếng ở địa phương.

Sau khi nghe xong mấy bài hát với giọng ca muốn chạy đến nhà bà ngoại, Phí Nhã đau đầu hỏi Lê Nhất và Thiệu Tinh Tuyền: "Bọn con trai lớp mình không có một ai có thể hát được à?"

Thiệu Tinh Tuyền không thấy kỳ lạ gì nói: "Bây giờ ai mà không hâm mộ mấy cô gái lớp 8 chứ.

Kỷ Tư Viễn đẹp trai thư sinh, Kiều Mộ Dương sắc tài tuyệt đỉnh, có một cặp ngôi sao như vậy, động lực học của các bạn nữ cũng càng nhiều hơn."

Phí Nhã: "Vậy cậu chưa từng nhìn thấy đàn anh Giang Sùng rồi.

Hồi trước lúc Tiểu Kiều vẫn còn ở Nhất Trung Thành phố, đàn anh Giang Sùng vẫn còn chưa tốt nghiệp, hai người bọn họ mới là hotboy hàng thật giá thật.

Kỷ Tư Viễn ấy à, cậu ta quả thực là học sinh xuất sắc, người cũng ổn nhưng khí chất thấp hơn Tiểu Kiều và đàn anh Giang Sùng một đoạn.

Lê Nhất, cậu nói có phải không?"

"Không thân, không đánh giá." Lê Nhất ghé lên bả vai Thiệu Tinh Tuyền, chán đến chết uống nước trái cây trước mặt.

"Cậu không thân với Kỷ Tư Viễn ấy hả? Chậc chậc, được đấy, ai bảo cậu đi con đường lạnh lùng, cậu tốt nhất đừng thân với ai hết nha." Phí Nhã dò xét cô nói.

Lúc này cửa phòng bao bị đẩy ra, Kiều Mộ Dương và Kỳ Tri Nhiên nhanh nhẹn tới.

Hai cậu con trai tựa như đã hẹn trước, đều mặc áo khoác màu đen đứng ở trước cửa, không giống như tới tham gia buổi tiệc sinh nhật mà như tới tham dự tang lễ.

Cao Phi sắp xếp hai người bọn họ ngồi bên cạnh ba cô gái biệt đội ăn kem.

Lúc ngồi xuống, Kiều Mộ Dương thân sĩ để cho Kỳ Tri Nhiên đi trước, vì thế Kỳ Tri Nhiên giành ngồi bên cạnh Lê Nhất trước.

Tối nay Kỳ Tri Nhiên nhất định trở thành người tàng hình, mỗi lần Lê Nhất trả lời với cậu ấy, tâm tư đều dừng ở trên một người khác.

Kỳ Tri Nhiên hỏi: "Lê Nhất, quy tắc dự tính danh sách trường học cử đi học cậu đã nắm rõ chưa?"

Lê Nhất thuận miệng "ừm" một tiếng, tầm mắt vượt qua ánh đèn mở tối dừng trên đôi chân dài của Kiều Mộ Dương.

"Nhưng mà cho dù không được cử đi học, cậu thi vào Thanh Hoa, Bắc Đại cũng là chuyện ván đã đóng thuyền." Kỳ Tri Nhiên nói.

"Ừm." Lê Nhất đáp lại theo quán tính, nói xong mới cảm thấy không ổn lại vội càng lắc đầu: "Không chắc không chắc, còn có non nửa năm nữa, thật sự không chắc đâu."

Cô thu hồi tầm mắt, người trước mặt duỗi bàn tay ra đưa cho cô một quả quất tròn vo.

Cô vừa ngẩng đầu lên, Kiều Mộ Dương đã dời mắt, ném quả quất nhẹ nhàng vào trong lòng bàn tay cô, bâng quơ nói: "Nhìn cái gì vậy, cứ như mất hồn."

Nhìn cậu đấy.

Cô nắm lòng bàn tay lại, lại nói: "Hôm nay Tiểu Kỳ rất đẹp trai."

Kỳ Tri Nhiên lập tức vỗ vỗ bả vai cô: "Thật tinh mắt!"

Ở chỗ tối không ai nhìn thấy, Kiều Mộ Dương nhét bàn tay vừa mới đưa quất vào trong túi áo.

Gương mặt lạnh lùng rơi vào trong ánh sáng màn hình lúc sáng lúc tối như bụi, lại quay về vẻ yên tĩnh như thiền định trong ngày thường.

Lê Nhất ảo não không thôi, sao lại có tật giật mình mà trả lời câu nói đấy.

Cô bèn không nói chuyện, yên lặng ít lời làm tổ trong sofa lớn, bắt chước "thiền định" của người nào đó.

"Cô tiên, rốt cuộc Hứa Gia Thời có đến không?" Qua một lúc, Cao Phi tiến đến bên cạnh Lê Nhất nhẹ giọng hỏi cô.

Mãi đến sẩm tối hôm nay, Hứa Gia Thời cũng không có trả lời cho Lê Nhất.

Lê Nhất đành phải nói: "Nếu không đợi một lát nữa đi, tớ hỏi lại cô ấy."

Chiếc bánh kem lớn trên bàn được đặt làm riêng, nến kết hợp cùng rất đẹp.

Cao Phi chỉ hy vọng lúc cậu ta thổi nến thì cô gái mà cậu ta thích ở bên cạnh mình.

Lúc cậu ta ước nguyện, cô gái đó có thể chính tai nghe được.

Lê Nhất gửi một tin nhắn cho Hứa Gia Thời, nhận được câu trả lời là —— [Đang trên đường.]

Cô thở phào nhẹ nhõm, kích động vỗ vỗ bả vai Cao Phi: "Đến rồi đến rồi đến rồi, sinh nhật tuổi mười tám của cậu có thể ăn rất ngon."

Hơn mười phút sau, Hứa Gia Thời trang điểm tỉ mỉ mang theo quà đẩy cửa đi vào, ngồi xuống chỗ chính giữa mà Cao Phi đã giữ lại trước.

Thổi nến, cầu nguyện, cắt bánh kem, Cao Phi cảm thấy mỹ mãn hoàn thành quy trình, nghênh đón lễ trưởng thành của bản thân mình.

Bầu không khí đạt đến cao trào, có người ôn ào nói lúc này chơi trò chơi truyền thống, chẳng hạn như đại mạo hiểm nói thật kinh điển.

Sau mấy lượt chơi, Lê Nhất có vận may rất tốt vẫn luôn chưa bị rút trúng, trùng hợp là, Kiều Mộ Dương cũng không có.

Lê Nhất đang thầm vui vẻ thì cậu bạn nào đó lớp 7 bị rút trúng chọn đại mạo hiểm.

Nhiệm vụ là chọn một người khác phái ở trong đây đối diện với họ mười giây, mà cậu bạn này lại chọn cô.

Trong tiếng ồn ào còn cao hơn cả sóng biển, Lê Nhất như cá ở trên thớt, muốn từ chối lại lo lắng làm mọi người mất hứng, huống chi mấy lượt trước bọn họ chơi rất vui, chẳng hề có bạn học nào "đào ngũ" cả.

Cứ như vậy, cậu bạn đó đến gần, lúc cách Lê Nhất chỉ còn mười cm thì nhiệm vụ bắt đầu.

Mười

Chín

Tám

........

"Phụt..." Cậu bạn đột nhiên bật cười, "Bỏ đi bỏ đi, các cậu xem cô tiên Lê căng thẳng như này, tớ không chọc cô ấy nữa."

Lê Nhất: "........."

Trong lúc cạn lời, cô nhìn về phía Kiều Mộ Dương theo bản năng.

Cái người này thảnh thơi tựa lên lưng ghế sofa, tay đang cầm ly nước trái cây mới ép mát lạnh, thờ ơ cắn ống hút đắm chìm trong thế giới của mình, không hề có chút quan tâm ai đang đối diện với ai, ai bật cười, ai lại xấu hổ đỏ mặt.

Cậu bạn vui vẻ quay lại chỗ ngồi, Lê Nhất bị Kỳ Tri Nhiên chọc: "Mặt cậu đỏ lắm á, giống như cô bé tiểu học ngây thơ vậy."

Lê Nhất buồn bực trả lời: "Đổi thành cậu cậu cũng đỏ mặt."

"Tớ sẽ không, tớ có cô gái mình thích rồi, tớ sẽ không đỏ mặt với cô gái khác đâu."

Lê Nhất: "............"

Cô lại liếc mắt nhìn Kiều Mộ Dương, không biết từ lúc nào mà Hứa Gia Thời đã lặng lẽ ngồi bên cạnh cậu, hai người đang thấp giọng chuyện trò.

Dưới ánh đèn chập chờn, thiếu niên anh tuấn cùng với cô gái xinh đẹp cười nhạt thì thầm khiến người ta suy nghĩ miên man.

Mặc dù Hứa Gia Thời đã bày tỏ rõ lòng mình cho Lê Nhất biết, cô ấy định từ bỏ Kiều Mộ Dương.

Nhưng chỉ là một ánh mắt, một cái đến gần Lê Nhất vẫn nhìn thấy được tình cảm trong mắt cô ấy.

Cậu đã từng vì cô ấy làm anh hùng vô danh, cũng đã từng lặng lẽ lấy lại công bằng cho bản thân mình.

Một thiếu niên như vậy, một khi đã thích, nào có dễ dàng từ bỏ được.

Bởi vì không muốn trở thành Hứa Gia Thời tiếp theo cho nên Lê Nhất quyết định không tỏ tình.

Nhưng giờ phút này Lê Nhất có hơi hâm mộ Hứa Gia Thời dũng cảm, cho dù cô ấy thất bại nhưng cô ấy thẳng thắn vẫn có thể thoải mái đến gần cậu.

Mà cô, cho đến bây giờ cũng không dám quang minh chính đại đối diện với cậu.

Cô sợ chỉ một ánh mắt sẽ bán đứng bản thân.

Lượt chơi cuống cùng, Hứa Gia Thời đã bị rút trúng lại rút trúng lần nữa.

Lần đầu tiên cô ấy rút trúng chọn nói thật, cái câu hỏi đó cũng không xảo quyệt nên cô ấy thoải mái qua ải.

Lần này, cô ấy chọn đại mạo hiểm, nhiệm vụ là —— ôm một người khác phái ở đây, thâm tình nói với cô ấy/ cậu ấy "Tớ đã thích cậu rất lâu rồi."

Phí Nhã nghe nội dung nhiệm vụ xong bèn kéo cánh tay Lê Nhất và Thiệu Tinh Tuyền hô: "Moá, tớ hồi hộp quá.

Nếu cô ấy không chọn Cao Phi thì làm sao?"

Thiệu Tinh Tuyền trầm mặc không nói.

Lê Nhất cũng không có tâm trạng tiếp lời.

Lấy sự hiểu biết của Lê Nhất về Hứa Gia Thời, 80% cô ấy sẽ không chọn Cao Phi.

Quả nhiên, Hứa Gia Thời bình tĩnh nhìn Kiều Mộ Dương vẫn luôn như "người ngoài cửa": "Tớ muốn chọn cậu, được không?"

Mọi người nín thở tập trung.

Cao Phi rủ mắt, cúi đầu cười khổ một tiếng.

Cậu ta hậm hực ngồi xuống bên cạnh Thiệu Tinh Tuyền, Thiệu Tinh Tuyền giơ tay vỗ gáy cậu ta một cái, nhìn thấy trong ánh mắt của cậu ta ngoài thương tiếc ra, còn có một chút cảm xúc khác.

Lê Nhất giả vờ bình tĩnh bưng đồ uống trước mặt lên uống từng miếng nhỏ, trên mặt yên tĩnh xem biến.

Cô đã chuẩn bị tâm lý Kiều Mộ Dương sẽ đồng ý, dù sao cậu là chàng trai rất có phong độ thân sĩ, cũng không chọn làm chuyện khiến cho trường hợp này quá xấu hổ.

Huống chi, cậu căn bản không biết Cao Phi thích Hứa Gia Thời.

Ôm thì ôm thôi, ôm một cái cũng chẳng có gì...

Đồ uống rất khó uống, vừa chua vừa chát, lúc Lê Nhất đặt xuống, âm thanh cái ly va chạm lên bàn đá cẩm thạch không nhỏ.

"Xin lỗi." Thiếu niên từ chối dứt khoát vang lên, sau đó cái ly trong tay Lê Nhất rơi xuống đất.

Lê Nhất kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn mặt Kiều Mộ Dương, chỉ thấy đôi mắt thiếu niên trong veo rồi khẽ gật đầu một cái về phía Hứa Gia Thời bị từ chối, chân thành nói: "Tớ không muốn lãng phí cơ hội lần đầu tiên ôm bạn khác giới vào trong trò chơi, tớ muốn giữ lại khoảnh khắc này cho bạn gái tương lai của tớ.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.