Bạn Gái Cuối Cùng Của Triệu Phú

Chương 35




- Nếu như bạn cảm thấy có người đi theo sau mình, xin hãy tin tưởng trực giác của phụ nữ. -

Lúc Dương Quang bước vào, Phùng Sở Sở vẫn chưa đứng dậy, chỉ nửa nằm trên giường, lạnh lùng nhìn anh ta. Dương Quang bị ánh mắt của cô khiến cho có chút mất tự nhiên, không dám tiếp xúc với tầm mắt của cô, đành phải giả bộ nhìn qua chỗ khác, từ từ di chuyển đến cạnh giường, tìm chiếc ghế ngồi xuống.

Bà Phùng dường như cũng cảm thấy giữa hai người có gì đó không ổn, không muốn nhiều lời, chỉ bỏ lại một câu "Hai đứa cứ từ từ nói chuyện" rồi ra ngoài đóng cửa lại.

Không khí vẫn giằng co như vậy, cả hai đều không nói chuyện. Cho đến khi Dương Quang cảm thấy còn như vậy nữa, mình sẽ hít thở không thông mà chết mới chủ động mở miệng nói: "Anh, anh nghe nói em ra viện rồi, cho nên, đến nhìn em một chút."

"Không cần, tôi trông thế nào không phải là anh không biết, chẳng có gì để mà nhìn hết. Dù sao, tôi cũng không chết được."

Dương Quang bị những lời của cô làm cho quẫn bách, do dự nửa ngày mới ngập ngừng nói: "Sở Sở, em đừng như vậy, anh thật lòng đến thăm em mà."

"Thăm tôi?" Phùng Sở Sở ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn anh ta từ dưới lên trên một lượt, châm chọc nói, "Xin hỏi Dương tiên sinh đây lấy thân phận gì để đến thăm tôi vậy? Lấy thân phận bạn trai cũ của tôi, hay là bạn trai đương nhiệm của bạn thân tôi xuất hiện đây?"

"Sở Sở, em hãy nghe anh nói." Dương Quang đột nhiên bổ nhào qua, bắt lấy tay Phùng Sở Sở, cầu khẩn, "Em đừng đối xử với anh như vậy, thực ra anh vẫn còn yêu em."

Phùng Sở Sở trợn trừng hai mắt, gạt phăng tay của Dương Quang ra, cao giọng quát lên: "Anh nằm mơ gì vậy? Còn chưa tỉnh ngủ đúng không. Anh đừng quên, chúng ta đã kết thúc, bạn gái hiện giờ của anh là Nguyễn Trữ Khanh, là bạn tốt của tôi. Anh đã phản bội tôi một lần, chẳng lẽ còn muốn diễn lại trò mèo này với người khác nữa?"

"Anh không có, anh thực sự không có. Anh và Nguyễn Trữ Khanh, bọn anh chẳng qua là thấy có cảm tình với nhau mà thôi, còn chưa phát triển đến mức đó. Em có thể tha thứ cho anh một lần được không, chỉ lần này thôi, anh sai rồi, anh nhất định sẽ sửa." Dương Quang càng nói càng kích động, đến cuối cùng, chỉ thiếu nước quỳ xuống với Phùng Sở Sở.

Nhưng Phùng Sở Sở lại không hề bị anh ta đả động, trái lại nghe mà còn cười ra tiếng: "Tha thứ? Anh chạy đến đây xin tôi tha thứ, Nguyễn Trữ Khanh có biết không? Nếu tôi tha thứ cho anh, vậy thì chẳng phải là anh còn phải quay về chỗ cô ta, lại diễn một màn như vậy nữa, cầu cô ta tha thứ cho anh? Tha thứ cho sự bội tình bạc nghĩa của anh, tha thứ cho thói câu ba đáp bốn của anh, tha thứ cho sự không biết xấu hổ của anh!"

Dương Quang chán nản ngồi sụp xuống ghế, mặt xám như tro, lầm bầm nói: "Thật ra anh thực sự rất muốn kết hôn với em. Anh vốn cho là, anh mua căn nhà kia rồi, cầu hôn với em, em nhất định sẽ đồng ý. Nhưng em vẫn không hề động lòng. Anh thật không hiểu, tại sao chúng ta không hề thiếu gì cả mà em vẫn không chịu lấy anh, tại sao, Sở Sở, có phải thực ra em chưa bao giờ yêu anh đúng không?"

Phùng Sở Sở chăm chú nghe anh ta nói, bản thân cũng có chút mê man, kinh ngạc nhìn anh ta, thất thần nói: "Có lẽ hai chúng ta, không thiếu bất cứ thứ gì cả, duy chỉ thiếu duyên phận làm vợ chồng. Nếu như không phải vậy, có lẽ chúng ta sớm đã có thể kết hôn rồi."

"Không không, Sở Sở, em đừng nói vậy." Trong ánh mắt của Dương Quang tràn ngập vẻ khẩn cầu, "Tất cả đều là lỗi của anh, anh nhất định sẽ sửa mà."

"Thôi đi, Dương Quang. Cứ tiếp tục thế này, ba người chúng ta đều sẽ không được vui vẻ. Anh định ăn nói thế nào với Nguyễn Trữ Khanh? Tôi nhìn ra được, cô ấy đối với anh là nghiêm túc, vì anh mà cô ấy có thể buông tha cho gốc cây đại thụ che trời như Tô Thiên Thanh. Vậy đủ để chứng minh, cô ấy đã ôm lòng muốn kết hôn với anh. Anh không thể bỏ rơi cô ấy như thế được. Căn nhà đó của anh, chỉ có thể cất chứa một vị nữ chủ nhân, không phải sao?"

Chuyện đến nước này, Phùng Sở Sở lại thấy bình thường, nếu cô đã không thể ở cùng với Dương Quang, vậy sao không thành toàn cho anh và Nguyễn Trữ Khanh, cũng coi như làm chuyện tốt.

Dương Quang cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi lệ, anh ta ôm chặt lấy Phùng Sở Sở, nức nở nói: "Sở Sở, chỉ cần em nói, chỉ cần em mở miệng bảo anh đừng kết hôn với cô ấy. Anh nhất định sẽ nghe lời em, anh vẫn sẽ chọn em, từ đầu đến cuối, người anh thích nhất, vẫn là em."

Phùng Sở Sở nhẹ nhàng vỗ lên lưng Dương Quang, tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ, nhẹ giọng nói: "Dương Quang, duyên phận giữa hai chúng ta đã hết rồi. Cho dù miễn cưỡng ở cùng nhau, cũng sẽ không có hạnh phúc."

"Tại sao?"

"Chuyện giữa anh và Nguyễn Trữ Khanh, sẽ trở thành một cái gai trong lòng em, vĩnh viễn đứng đó, nhắc nhở em, rằng anh đã từng phản bội em. Ôm oán hận như vậy mà kết hôn, hai chúng ta chắc chắn sẽ không hạnh phúc. Có lẽ bây giờ anh còn cảm thấy thẹn trong lòng, chấp nhận tất cả mọi chuyện đều nhường nhịn em. Nhưng mười năm sau, hai mươi năm sau thì sao đây? Anh định nhẫn nhục cả cuộc đời hay sao?"

"Anh có thể, anh có thể!" Dương Quang vẫn chưa chết lòng, liều mạng muốn dùng hứa hẹn để vãn hồi Phùng Sở Sở.

"Anh có thể, nhưng, em thì không." Phùng Sở Sở tránh ra khỏi vòng ôm của Dương Quang, ánh mắt kiên định nói, "Em không muốn mang theo cái gai đó mà sống cả đời với anh."

Dương Quang nhìn sắc mặt của Phùng Sở Sở, rốt cục cũng tuyệt vọng cúi đầu. Anh ta vô lực đứng dậy, cả người giống như trôi nổi giữa không trung, đứng cũng không vững. Cuối cùng, anh ta chỉ phun ra được một câu: "Được rồi, em nghỉ ngơi trước đi." Sau đó, tựa như một bóng ma bay ra khỏi căn phòng, ngay cả cửa cũng quên khép lại.

Dương Quang vừa đi, bà Phùng đã thò đầu vào trong phòng, quan tâm hỏi: "Sao thế, hai đứa cãi nhau à?"

"Không sao, bọn con không sao cả." Phùng Sở Sở lại nằm lại trên giường, nói với mẹ mình, "Mẹ, con còn chưa ngủ đủ, mẹ ra ngoài trước đi, lúc nào ăn cơm thì gọi con dậy nhé."

Bà Phùng không hỏi thêm được gì, lại thấy con gái đang bị thương nên cũng không nói gì thêm nữa, giúp cô đóng cửa, đi làm việc của mình.

Đánh một giấc thẳng đến bữa tối. Phùng Sở Sở bị một tràng tiếng điện thoại đánh thức, cầm di động lên, vừa nhìn, đã thấy là Tô Thiên Thanh gọi tới. Vậy nên cô lười biếng tiếp điện thoại.

"Sao thế, còn chưa tỉnh ngủ à?" Tiếng cười nhạo của Tô Thiên Thanh vọng tới từ đầu bên kia.

"Chưa tỉnh, cho nên tôi cúp đây!" Phùng Sở Sở vừa nói vừa định cúp máy.

"Đừng cúp vội!" Tô Thiên Thanh vội vàng ngăn cô lại, "Mai cô có đi làm không?"

"Xương quai xanh nứt cả ra rồi, còn đi làm cái gì! Anh sợ tôi chưa đủ mất mặt à?!" Phùng Sở Sở đột nhiên phiền muộn từ tận đáy lòng, gào lên với điện thoại, khiến cho ông Phùng đang ở bên ngoài chờ ăn cơm tối cũng phải chạy lại.

Phùng Sở Sở thấy ba mình chạy vào phòng, mặt đầy nghi hoặc nhìn mình, vội vàng hạ thấp âm lượng, ý bảo tất cả đều ổn, bấy giờ mới khiến ông Phùng an tâm đi ra ngoài.

"Này, tôi bảo này, anh tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì hả?" Phùng Sở Sở lấy tay che miệng, cẩn thận hỏi.

Giọng nói của Tô Thiên Thanh còn lười nhác hơn cả cô, cười ha ha nói: "Không có gì, chỉ hỏi thăm cô chút thôi, xem ra thương thế của cô đã ổn lắm rồi, không có gì đáng ngại. Giọng khỏe đến mức thừa sức đi thi hát được rồi."

"Tôi bảo này Tô Thiên Thanh, có phải anh rảnh lắm không hả? Cái thể loại cả ngày không làm việc như anh, không sợ không có cơm mà ăn sao?"

Tô Thiên Thanh chỉ cười khẽ mấy tiếng, trả lời: "Không sao, con người tôi chỉ tốn thời gian với những thứ mình thích mà thôi, cho nên cô không phải lo tôi không kiếm được tiền đâu."

"Ai thèm quan tâm anh có tiền hay không có tiền!" Phùng Sở Sở thầm rủa mấy tiếng, lập tức cúp điện thoại.

Những chuyện xảy ra gần đây, thực sự là vừa hỗn loạn lại vừa phiền phức, Phùng Sở Sở cảm thấy hình như mình bị sao chổi quấn vào rồi. Hai ba lượt bị thương, bạn trai bỏ đi với người khác. Giờ lại chọc phải một gã thích chơi trò mập mờ như vậy, cố tình lại còn là đồng bọn hợp tác trong công việc, muốn dứt ra cũng không được, khiến cho cô buồn bực đến mức một cái đầu to bằng hai.

Tổng biên tập đỉnh Quang Minh cũng rất phiền não, Phùng Sở Sỡ ngã rạn xương quai xanh, xin nghỉ ở nhà, chuyện ở tòa soạn, rất nhiều việc đều phải do ông tự mình sắp xếp. Mấy đứa cấp dưới giờ nhìn mới thấy, thật chẳng được mấy người hữu dụng. Làm sao mà Phùng Sở Sở vừa đi, tất cả mọi người lại giống như không biết làm việc cả vậy? Thế nên ông ta chỉ có thể vừa làm vừa mắng, lại vừa cầu nguyện cho tiểu Phùng nhanh chóng khỏe lại, sớm quay lại làm việc.

Phùng Sở Sở lại không nghĩ như vậy, trái tim bị tổn thương của cô mặc dù đang dần dần phục hồi. Nhưng muốn hoàn toàn coi như chưa có chuyện gì xảy ra thì còn cần một khoảng thời gian nữa. Thừa dịp bị thương, cô hy vọng có thể nghỉ phép mấy ngày, nghỉ ngơi cho tử tế một chút. Cho dù chỉ vài ngày thôi cũng được.

Ba mẹ hiển nhiên đã nhận thấy, giữa cô và Dương Quang đã xảy ra chút vấn đề. Chỉ có điều bọn họ không ngờ tới, vấn đề lần này lại không đơn giản là cãi vã, lại càng không ngờ tới, hai người trẻ tuổi mắt thấy sắp bước vào hôn nhân đã lặng lẽ chia tay.

Phùng Sở Sở cả ngày ở nhà với mẹ, cứ cảm thấy ánh mắt của bà lúc nhìn mình khiến cho cô rất mất tự nhiên. Vậy nên tìm đại cái cớ, đi ra ngoài đến siêu thị dạo một vòng.

Xương quai xanh của cô thực ra cũng không bị rạn hoàn toàn, chỉ nứt ra cái lỗ mà thôi. Giờ đã bó thạch cao cố định, trừ việc một tay không thể sử dụng ra thì cũng chẳng có gì khác. Chỉ làm khó cho cô tìm nửa ngày mới tìm thấy một cái áo rộng thùng thình, khoác lên người, che được phần bả vai bị độn thạch cao kia.

Xế chiều, người trong siêu thị cũng không nhiều lắm, không có cảm giác chật chội. Phùng Sở Sở đẩy xe mua đồ, đi thật chậm. Cô cũng chưa nghĩ ra sẽ mua thứ gì, ra ngoài đi dạo một chút, hoàn toàn là để tránh né ánh mắt của mẹ, còn nữa là cho mình một không gian để thả lỏng, tránh phải suy nghĩ đến những chuyện mà Dương Quang đã làm khiến cô tức giận.

Lúc dạo đến khu đồ ăn vặt, mặt của Phùng Sở Sở không tự chủ mà lộ ra một nụ cười. Cô đột nhiên cảm thấy, trên thế giới này, chỉ có thức ăn mới là đáng tin cậy nhất, vĩnh viễn sẽ không phản bội cô. Vậy nên cô vươn tay, cầm lấy hai túi khoai tây chiên, ném vào xe mua đồ.

Cứ mua thẳng một đường như vậy, Phùng Sở Sở đột nhiên cảm thấy có một cảm giác chẳng lành, chậm rãi từ đằng sau thấm lại đây. Cô chột dạ lùi về phía sau nhìn nhìn, chỉ thấy lác đác những người đang mua đồ, không có gì khác thường.

Cô quay đầu lại, lắc lắc đầu, lại thả lực chú ý đến sô cô la. Nhưng chưa được mấy giây, cảm giác quái dị đó lại xông lên tim, giống như có một con mèo đang không ngừng cào cào lên trái tim cô vậy.

Phùng Sở Sở cảm thấy có chút bất an, từ từ rụt tay lại, đứng thẳng người, dừng lại mấy giây rồi quay ngoắt người lại, nhìn về phía sau. Nhưng vẫn không thấy kẻ nào kỳ quái. Tất cả đều rất bình thường, mọi cảm giác, đều giống như do chính cô ảo tưởng ra vậy.

Mặc dù tất cả vẫn bình thường, Phùng Sở Sở vẫn cảm thấy rất bất an. Cô không dám ở lại khu đồ ăn vặt nữa, một tay đẩy xe mua đồ, khó khăn chạy ra.

Rởi khỏi khu mua sắm, Phùng Sở Sở cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cô đẩy xe từ từ tiến về phía trước, trái tim cũng đã bị xáo trộn, chẳng còn tâm trạng mà nhìn ngắm những thứ đầy màu sắc rực rỡ kia nữa. Cảm xúc mua sắm đã mất sạch, cô muốn về nhà, nhưng cô lại không dám rời khỏi siêu thị. Trong này ít nhất còn có nhiều người ở xung quanh, chứ nếu trên đường về nhà, đi đến nơi nào vắng người, cô rất sợ mình sẽ không đối phó được tình huống đột nhiên phát sinh.

Đến lúc này, cô mới đột nhiên nhận ra, bên cạnh một người phụ nữ vẫn cần phải có một người đàn ông. Nếu hôm nay, cô đi mua đồ cùng với Dương Quang, chắc cô sẽ không cảm thấy hoảng hốt đến vậy.

Đúng vào lúc cô đang ở trong tình thế khó xử, do dự xem nên đi hay ở, cảm giác bị người ta dòm ngó kia lại dâng lên. Lần này, Phùng Sở Sở thật sự hoảng sợ. Cô thậm chí ngay cả dũng khí quay đầu lại cũng không có, xe mua đồ cũng bị ném qua một bên, cất bước, nhanh chóng đi về phía trước. Nhưng phải đi đâu bây giờ, cô không hề có khái niệm, chỉ có thể giống như một con nhặng mất đầu, đảo quanh khu siêu thị lớn như vậy.

Đột nhiên, cô không cẩn thận, va phải một người phụ nữ. Phùng Sở Sở vội vàng ngẩng đầu, nói xin lỗi với người kia. Trong khoảnh khắc nhìn thấy người phụ nữ kia, cô có chút ngẩn người.

Người này, cô không quen. Nhưng từ nét mặt của cô ta lại thấy, dường như cô ta biết cô. Cô gái kia mặc một bộ đồ không hợp thời, đầu tóc giống như rất lâu rồi không chăm chút, rối thành một đống. Cô ta cứ đứng sừng sững trước mặt Phùng Sở Sở như vậy, trên mặt dần dần lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Nụ cười của cô ta, giống như có một loại ma lực, khiến cho người ta không tự chủ mà toàn thân rét run, không kìm được mà run rẩy. Phùng Sở Sở hiểu ra, cảm giác bất an khi nãy của mình hẳn là bắt nguồn từ người phụ nữ này. Cô ta không phải là vô ý bị cô đụng vào, mà là cố ý đứng ở trước mặt cô, để cô đụng phải.

Phùng Sở Sở muốn xoay người bỏ đi, nhưng trong lòng lại rõ ràng, người này tốn hết tâm tư theo sát cô như vậy thì cũng sẽ không dễ dàng thả mình đi. Vậy nên, cô trấn định đứng lại, nhìn người phụ nữ kia, cười nói: "Tiểu thư, có phải cô tìm tôi có chuyện gì không?"

Cảm giác bên cạnh có người đi qua đi lại khiến cho Phùng Sở Sở cảm thấy tương đối an tâm, mặc dù người phụ nữ trước mặt thoạt nhìn hết sức quỷ dị.

Cô gái đó lại có vẻ rất tao nhã lễ độ, chủ động chìa tay ra, lịch sự nói: "Chào cô, tên tôi là Tôn Chanh."

"Tôn tiểu thư, chúng ta đã từng găp nhau trước kia sao?" Phùng Sở Sở có chút do dự. Thực ra thì cô làm nghề này, bình thường quen biết cũng không ít người, có lẽ người này đã từng gặp cô từ lúc nào đó chưa biết chừng. Có điều giờ phút này, cô thực sự không nhớ ra nổi.

Tôn Chanh bắt tay với Phùng Sở Sở, lại nhanh chóng rụt lại, nụ cười trên mặt biến mất từng chút từng chút, cho đến khi cả gương mặt chỉ còn lại vẻ nghiêm túc, bấy giờ mới mở miệng nói: "Thực ra, tôi đến đây là vì Tô Thiên Thanh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.