Bạn Gái Cuối Cùng Của Triệu Phú

Chương 21




- Phụ nữ tặng quà cho đàn ông, rốt cuộc nên chọn cái gì cho tốt -

Phùng Sở Sở ngồi trong phòng làm việc, nhìn điện thoại mà ngẩn người. Chân bị bó thạch cao, trừ việc hoạt động có hơi bất tiện ra thì không còn cảm giác khó chịu nào nữa. Người ta đều nói, thương gân động cốt một trăm ngày, không còn cách nào khác, đành phải an dưỡng.

Có điều, cô không muốn nằm ở nhà một trăm ngày, nếu vậy thì mặt của cô từ pizza 9 phân sẽ phồng lên thành pizza 12 phân mất. Cho nên, hiếm khi cô bỏ lòng tự ái xuống, thỉnh cầu Dương Quang mỗi ngày đến đưa đón cô đi làm. Cùng là công tác, cô vẫn mong được đến tòa soạn làm việc hơn, có khi, không khí làm việc so với nội dung công việc quan trọng hơn nhiều.

Dương Quang thì cảm thấy vô cùng hài lòng với thỉnh cầu này của Phùng Sở Sở. Từ trước đây rất lâu rồi, chắc là từ lúc hai người vừa mới nói chuyện yêu đương, anh đã thường xuyên ảo tưởng có thể lái xe đưa đón bạn gái đi làm. Có điều mắt mũi mình hơi kèm nhèm một chút, không nhìn ra cô bạn gái mà mình chọn là một người phụ nữ cực kỳ độc lập. Tình nguyện mỗi ngày chen lấn xe bus tàu điện ngầm cũng không chấp nhận ngồi trong xe cùng với hàng ngàn người đi làm chen chúc trên con đường quốc lộ chật chội.

Không chỉ không muốn ngồi xe của anh, Phùng Sở Sở thậm chí còn luôn khuyên anh, đi làm không nên đi xe. Nói cái gì mà giao thông ở thành phố quá tắc nghẽn, một nửa xăng đã bị đốt lúc chờ xe rồi. Hơn nữa còn tự phong là một người theo chủ nghĩa bảo vệ môi trường, bảy tỏ chút bất mãn và khinh bỉ nho nhỏ đối với hành vi đốt xăng như vậy của Dương Quang.

Hôm nay cuối cùng thời thế cũng xoay vần, Phùng Sở Sở què chân rốt cuộc cũng không phách lối được nữa, chỉ có thể dựa vào cái trò lãng phí này mới có thể thuận lợi đến công ty.

Giờ phút này, cô đang phiền não vì một chuyện. Chuyện của La Giai Cầm đã được xử lý gọn gàng, người bạn luật sư của Dương Quang thậm chí còn không có cả cơ hội lên sàn. Tô Thiên Thanh dựa vào quan hệ và thủ đoạn của mình, lấp liếm chuyện này. Thậm chí còn tự mình bỏ tiền ra trả tiền thuốc men.

Anh ta làm vậy, hiển nhiên là đã khiến cho Phùng Sở Sở thấy vô cùng phức tạp. Nói thật, Tô Thiên Thanh và La Giai Cầm căn bản không quen, mặc dù Giai Cầm cũng từng tham gia tranh cử tiết mục "Bạn gái cuối cùng của triệu phú" này, nhưng ngay từ đầu đã rút lui khỏi cuộc thi. Hai người bọn họ cũng không có điểm chung nào, cũng chẳng hề có giao tình.

Tô Thiên Thanh sở dĩ làm vậy, lý do duy nhất cô có thể nghĩ đến đó chính là: cô. La Giai Cầm là bạn của cô, về phần Tô Thiên Thanh và cô, mặc dù không tính là bạn bè gì cả nhưng chí ít cũng là người quen. Nếu như cô không đoán sai, Tô Thiên Thanh là nể mặt mình nên mới bỏ tiền ra sức như thế, vậy là cô đã nợ anh ta một ân tình rất lớn.

Mà ân tình này phải trả thế nào đây, cô cảm thấy vô cùng nhức đầu. Cô thậm chí đã nghĩ đến chuyện trả lại ba vạn đồng cho anh ta, chấm dứt. Nhưng trong lòng cô cũng rõ ràng, chuyện này không thể chỉ giải quyết bằng tiền. Làm sao mới có thể vừa không kiêu không nịnh mà cám ơn anh ta được đây, Phùng Sở Sở nghĩ nát cả óc.

Đang do dự xem có nên gọi điện thoại cho Tô Thiên Thanh không, ít nhất cũng phải cảm ơn mồm trước đã, Yến Tử đột nhiên lại đẩy cửa tiến vào.

"Chị Sở Sở, chị có rảnh không?" Yến Tử tính vốn hoạt bát lại hiếu động, quan hệ với Sở Sở cũng không tệ, chưa bao giờ coi cô là cấp trên, thậm chí ngay cả vào cửa cũng rất ít khi gõ cửa.

"Có." Phùng Sở Sở hữu khí vô lực gật đầu, coi như là trả lời.

Yến Tử quay người chạy vào phòng làm việc, lẳng lặng đóng cửa lại, đặt mông ngồi xuống, nhìn mặt Phùng Sở Sở, quan tâm hỏi: "Trông chị có vẻ phiền não thế, có phải chân vẫn đau không vậy?"

Trong lòng Phùng Sở Sở thoáng chốc dâng lên sự cảm động, chỉ cảm thấy Yến Tử trước mặt đáng yêu hơn trước kia gấp mấy lần, hận không thể nhào tới cho cô bé một cái ôm ấp áp. "Không phải, chỉ là có chút chuyện nhỏ, hơi phiền lòng mà thôi. Đúng rồi, em vào đây làm gì?"

Yến Tử ngượng ngùng cười cười, lấy ra một lọ mỹ phẩm bảo dưỡng đặt lên bàn, cười hỏi: "Bọn em đang mua hàng qua mạng, rất nhiều thứ hay nhá, chị có muốn tham gia không?"

Phùng Sở Sở giơ cái bút đang cầm trên tay lên, không chút khách khí gõ lên đầu Yến Tử, vừa gõ vừa mắng: "Giờ đang là giờ làm việc, mấy cô nàng hâm dở nhà các cô đang làm gì thế hả."

Yến Tử xoa cái đầu bị gõ cho đau, ấm ức kêu lên, "Tổng biên tập cũng đâu có ở đây, chị làm gì mà nghiêm túc thế."

"Tổng biên tập không có ở đây, cô cho chị đây là người chết à. Dám công khai mua hàng qua mạng trong giờ làm việc, một mình mình làm còn chưa tính, còn định ngông nghênh chạy tới lôi chị xuống nước cùng, có phải muốn chết nhanh hơn không hả."

"Ai da," Yến Tử lanh lót nói, bắt đầu xuống nước, "Bản thảo kỳ tiếp theo em đã kiểm tra xong rồi mà, sớm đưa cho chị xem rồi còn gì. Giờ cũng đâu có việc gi làm, tranh thủ lúc rảnh rỗi không được sao."

"Được rồi được rồi được rồi, cô đi mua đồ của cô đi." Phùng Sở Sở ấn huyệt thái dương, khinh bỉ nói, "Dù sao cô ấy, tiền tiêu không hết là trong lòng không thoải mái được. Bình thường cũng chẳng biết tích tiền mà mua đồ cưới cho mình gì cả, suốt ngày trưng cái bộ dạng phá của ra, mua toàn mấy thứ vớ vẩn lại không thực dụng."

"Ai bảo đồ em mua không thực dụng." Yến Tử mở to mắt, kháng nghị nói, "Từ xưa đến nay em chỉ chọn toàn đồ tốt, không mua đồ đắt. Chị xem cái lọ em mang đến cho chị đi, chính là đặc biệt thiết kế dành riêng cho chị đấy, bảo đảm chị dùng xong còn muốn mua tiếp cho mà xem." Dứt lời, Yến Tử cầm lọ mỹ phẩm bảo dưỡng trên bàn kia lên, bắt đầu quảng cáo.

Phùng Sở Sở nhìn cái lọ kia, phía trên toàn một đống ký tự tiếng Anh, nhất thời chưa nhìn rõ ra là để làm gì, vậy nên hỏi: "Cái này dùng để làm gì?"

Yến Tử thần bí cười một cái, chỉ mặt mình, nói: "Đây là dung dịch dưỡng ẩm đặc biệt làm thon mặt, bảo đảm chị dùng xong, mặt nhỏ đi ít nhất ba tấc, biến thành mặt hạt dưa mỹ nhân giống em này."

Lời còn chưa dứt, một tập bản thảo đã từ trên trời giáng xuống, đập vào mặt Yến Tử. Phùng Sở Sở giận đến mức mở miệng mắng to: "Nhỏ đi ba tấc? Nhỏ đi ba tấc mặt chị đây chỉ còn lại xương. Lập tức đi ra ngoài cho tôi!"

Cô bình sinh kỵ nhất là gương mặt tròn này của mình, cho dù có giảm cân thế nào, khuôn mặt vĩnh viễn vẫn giữ hình chữ O. Mỗi khi Dương Quang véo mặt cô, trong lòng cô đều dâng lên một ngọn lửa tức giận nho nhỏ, hận không thể chặt tay anh xuống.

Yến Tử không ngờ lại chọc đến chỗ đau của Phùng Sở Sở, lúc dữ lên lại dọa người như vậy, lập tức ngay cả lọ mỹ phẩm dưỡng da kia cũng không kịp cầm, chạy thẳng ra khỏi phòng làm việc. May mà giờ Phùng Sở Sở chân cẳng bất tiện, không thể lao ra đuổi giết cô nàng.

"Trò vớ vẩn gì thế, nhỏ đi ba tấc? Đây nhổ vào." Phùng Sở Sở giận đến mức nhặt luôn cái lọ dung dịch dưỡng da kia, ném vào thùng rác.

Bị Yến Tử chọc điên lên như vậy, Phùng Sở Sở lại có khí thế, cũng chẳng quan tâm có xấu hổ hay không, trực tiếp bấm điện thoại của Tô Thiên Thanh. Nghe điện là thư ký nữ của anh ta, giọng nói vừa mềm vừa thanh, mới nghe đã biết là được huấn luyện tử tế, không giống con nhóc Yến Tử kia, toàn là giả vờ tạm thời. Mất công vừa nãy trong thoáng chốc mình còn cảm thấy con bé kia là thiên sứ, đúng là mắt chó đui mù.

Thư ký vừa nghe thấy là tòa soạn gọi tới, thái độ rất tốt, trực tiếp chuyển máy cho Tô Thiên Thanh. Tô Thiên Thanh hiện giờ đang uống cà phê, trong tay là báo cáo mà Chung Tiền Danh đưa tới, cũng không nghe rõ là ai gọi điện tới, vừa nhận máy đã chào hỏi: "Alo, xin chào."

Phùng Sở Sở nghe thấy giọng nói của anh ta, bỗng sửng sốt giây lát. Bình thường khi hai người gặp mặt lúc nào cũng giương cung bạt kiếm, đối chọi gay gắt. Hôm nay tự dưng nghe thấy giọng nói của anh ta qua điện thoại, lại cảm thấy tràn ngập sức hút và mùi vị hiểu biết, trái tim vô ý thức rung động một cái, cả người cũng có chút nhẹ bẫng.

Bởi vì lắng nghe quá mức nhập thần, trong khoảng thời gian ngắn cô lại cầm điện thoại ngẩn ra, quên mất mở miệng nói chuyện.

Tô Thiên Thanh hơi nhíu mày, đặt báo cáo xuống, lại nói vào trong điện thoại lần nữa, "Alo, xin hỏi là ai vậy?"

Phùng Sở Sở lại bị giọng nói vọng tới làm cho sợ hết hồn, vội hồi hồn lại, đáp, "Ách, chào anh, tôi là Phùng Sở Sở đây." Vừa mới dứt lời, cô đã cảm thấy mặt mình giống như đang bốc cháy. May mà cách điện thoại nên Tô Thiên Thanh không nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của cô.

Tô Thiên Thanh cũng không ngạc nhiên lắm với việc Phùng Sở Sở gọi điện tới, cho là để bàn bạc chuyện tranh tài, thế nên mới tỏ vẻ khách khí, hỏi: "Có phải tiết mục có gì thay đổi không?"

"Không có không có." Phùng Sở Sở cũng không hiểu tại sao, nói chuyện có chút căng thẳng, giống như nóng lòng giải thích điều gì đó, "Hôm nay tôi gọi cho anh, là lý do cá nhân."

"Ồ, vậy là chuyện gì?" Lòng hiếu kỳ của Tô Thiên Thanh bị cô khơi dậy. Trong lòng anh rất rõ ràng, Phùng Sở Sở từ xưa đến nay vốn không thích mình, sao đột nhiên lại đổi tính, bắt đầu tỏ ra tốt đẹp với anh.

"Là thế này, tôi muốn cám ơn anh, mấy ngày trước đã giải vây giúp Giai Cầm. Nếu không nhờ có sự hỗ trợ của anh, chuyện này e là sẽ rất phiền toái."

Tô Thiên Thanh bật cười, nói: "Cô không phải khách sáo vậy đâu, tôi cũng nể mặt cô nên mới giúp thôi."

"Vậy, tôi muốn trả tiền lại cho anh." Mặc dù cảm thấy như vậy sẽ tổn thương đối phương, nhưng Phùng Sở Sở vẫn không kìm được mà thốt ra, cô không muốn thiếu nợ anh ta, hoặc có lẽ, món nợ này chắc chắn là có rồi, nhưng cô vẫn hy vọng trả được tí nào hay tí ấy.

Tô Thiên Thanh chợt hạ giọng, thanh âm trở nên trầm thấp hơn, giống như đang thì thầm bên tai Phùng Sở Sở vậy: "Không cần, khoản tiền kia vốn nên do tôi bỏ ra. Bạn của cô nếu không phải cầm chai bia của tôi thì cũng đâu đến mức đập cho đầu người ta nở hoa."

"Nhưng mà...."

"Nhưng mà cái gì?" Trong giọng nói của Tô Thiên Thanh xen lẫn chút ý cười, "Nếu thực sự cảm thấy ngại thì mời tôi ăn cơm đi."

"Chuyện này...." Phùng Sở Sở tỏ vẻ do dự, không phải là cô không muốn tốn tiền mời khách, chẳng qua là tình trạng hiện giờ thế này, thực sự là có chút bất tiện.

"Cô không đồng ý sao?"

"Không phải là không đồng ý, mà là anh cũng biết rồi đấy, tôi bị ngã trẹo chân, không tiện để ra ngoài ăn cơm." Phùng Sở Sở bị ép đến hết cách, đành phải nói ra hoàn cảnh éo le của mình.

Tô Thiên Thanh lại chẳng chút bận tâm, cười nói: "Chuyện đó cô không phải lo, tôi sẽ đến đón cô. Như vậy nhé, tôi chọn nhà ăn xong sẽ gọi lại cho cô. Cô chỉ cần mang thẻ đi quẹt là được rồi, sao hả?"

"Ạch." Phùng Sở Sở bị khí thế mạnh mẽ vang dội của anh ta làm cho sợ run, đang định cò kè mặc cả lại, Tô Thiên Thanh đã cúp máy. Chắc là, anh ta nghe "ạch" của cô thành "ừ", tưởng cô đã đồng ý rồi.

Cứ thế, Phùng Sở Sở bị buộc phải đáp ứng yêu cầu của Tô Thiên Thanh. Cô nhìn cái chân phải bị bó thạch cao thật dày, khóc không ra nước mắt. Bộ dạng thế này, ra ngoài gặp người khác ăn cơm thế nào được? Ngay cả khi đi làm cô cũng phải ngồi xe lăn, đến lúc ấy còn phải mang theo cả xe lăn cả nạng đến nhà hàng chắc? Người khác sẽ nghĩ sao đây, cảm thấy cô thân tàn nhưng chí không tàn, mặc dù què chân nhưng vẫn bôn ba vì đồ ăn ngon?

Càng nghĩ lại càng cảm thấy cảnh tượng kia buồn cười, Phùng Sở Sở không nhịn được mà phì cười, nhấn phím nội bộ trên điện thoại, gọi Yến Tử vào.

Yến Tử cho là lần này nhất định sẽ bị dạy dỗ, đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, cẩn thận đẩy cửa bước vào, đứng cách bàn làm việc rõ xa, hai tay xoắn vào một chỗ, khẽ cúi đầu. Mắt nhắm tịt, chuẩn bị nghênh đón mưa rền gió bấc.

"Này, trả lại cho em đấy." Phùng Sở Sở ném lọ dưỡng da nhặt từ trong thùng rác ra cho Yến Tử, ý bảo cô nàng lại cầm.

Yến Tử có chút ngoài ý muốn, mờ mịt nhận lấy cái lọ trong tay cô, nửa cái mông đặt trên ghế ngồi xuống, mặc dù nửa trái tim đã buông lỏng nhưng vẫn chuẩn bị tinh thần rút lui bất cứ lúc nào.

Ai ngờ mới qua nửa tiếng, mặt mày Phùng Sở Sở đã từ nhiều mây chuyển sang quang đãng, tràn ngập nụ cười, mở miệng nói: "Trang mua hàng trên mạng kia của em, trừ mấy thứ quỷ quái này ra, có thứ gì khác để mua không?"

"Dạ?" Yến Tử bị câu hỏi này của cô làm cho sửng sốt một chút, có chút không kịp phản ứng, một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, chợt hiểu ra nói, "Có, đương nhiên là có, thời buổi này, trên taobao làm gì có gì là không có."

"Có đồ gì đàn ông dùng được không?"

Yến Tử bị câu hỏi táo bạo của Phùng Sở Sở hù dọa, thân thể không tự chủ mà lùi lại phía sau, nặn ra một nụ cười nói: "Cái gì đàn ông dùng ạ?"

"Chị cũng không biết, bằng không đã chẳng phải hỏi đến em."

"Ý của chị là nói, chị muốn tặng quà cho đàn ông?" Yến Tử suy đoán nói.

"Ừ, có thể nói là như vậy. Em nói đi, tặng cái gì thì ổn?"

"Cái này ấy à." Yến Tử khó xử gãi đầu, "Là tặng cho bạn trai ạ?"

"Không phải, chỉ là bạn bè bình thường thôi." Nói là bạn bè bình thường Phùng Sở Sở cũng cảm thấy hơi quá, thực ra chỉ là một người quen biết mà thôi.

Yến Tử lười nhác bò lên bàn làm việc của Phùng Sở Sở, mặt nhăn thành một dúm, lẩm bẩm: "Nước hoa, ví tiền? Hình như bình thường quá. Tặng rượu thì sao? Cái này em không biết chọn. Tặng kim cương không thực tế, chị đâu có rảnh như vậy."

"Em nghiêm túc một chút cho chị." Phùng Sở Sở thuận tay cầm một tập bản thảo lên, lại gõ lên đầu Yến Tử, có điều lần này rất nhẹ.

Yến Tử căn bản không để ý đến cú đánh của ai kia, hoàn toàn chìm đắm trong vấn đề khó khăn, suy nghĩ vô cùng nghiêm túc: "Hay là, tặng cà vạt đi."

"Cái kia chị không biết chọn đâu, em biết không? Cảm giác không cẩn thận một cái, màu sắc mua phải sẽ rất tục."

Yến Tử tán thành gật đầu nói: "Nói cũng phải, thứ này đúng là không dễ mua, người nào mắt kém, mua không đẹp."

Phùng Sở Sở cưỡng ép mình bỏ qua mấy câu này của con bé, gõ vào gáy cô nàng nói: "Em nghĩ cái khác cho chị đi."

"Khuy tay áo!" Yến Tử chợt kích động đứng dậy, hét lớn, "Khuy tay áo thế nào? Vừa thời thượng lại tinh tế, mua loại gắn kim cương ấy, không sợ xấu mặt, giống như tặng người ta nhẫn kim cương vậy."

"Em định tặng xong cho chị nghèo rớt mồng tơi à!" Phùng Sở Sở rốt cục không nhịn được, nắm tập bản thảo trong tay, phi qua đỉnh đầu Yến Tử, lướt qua mang tai cô nàng, cuối cùng rơi bộp xuống đất


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.