Bạn Gái Cuối Cùng Của Triệu Phú

Chương 17




- Nội trợ không giặt đồ tốt, không phải là nội trợ giỏi -

Theo yêu cầu của Tô Thiên Thanh, Phùng Sở Sở đã điều chỉnh một số quy tắc và sắp xếp của cuộc thi, thời gian tranh tài cũng vì thế mà bị đẩy lùi lại ba ngày, để đám nhân viên có thêm việc, sửa đổi từng chi tiết nhỏ.

Có điều trong lúc mọi người đang gióng trống khua chiêng chuẩn bị, lại xảy ra một màn nhạc đệm không lớn không nhỏ. Thì ra là có một đài truyền hình hy vọng có thể phỏng vấn người tổ chức hoạt động này. Đài truyền hình này, thực ra nhắc đến thì mọi người trong tòa soạn đều không xa lạ vì cùng thuộc một công ty truyền thông. Chẳng qua là bình thường qua lại không nhiều, ít nhất là giữa công nhân viên không có điểm gì chung.

Nhiệm vụ phỏng vấn này vốn do cấp trên an bài, là hy vọng tổng biên tập đỉnh Quang minh có thể lên đài. Nhưng tổng biên tập soi gương cả nửa ngày, thật cảm thấy không ổn, tuổi mình lại đã cao, hình tượng cũng không đẹp, có hóa trang cũng khiến cho người ta nghĩ là cưa sừng làm nghé. Kết quả là, ông khép mắt lại, quyết tâm đẩy Phùng Sở Sở trẻ tuổi xinh đẹp lên đài.

Vốn là cấp trên có chút bất mãn với sự sắp xếp này, Phùng Sở Sở dù có giỏi giang mấy thì cũng chỉ là một chủ biên của chuyên mục mà thôi, không đủ để đại diện cho cả tòa soạn. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy ảnh của tổng biên tập đỉnh Quang Minh và Phùng Sở Sở xong, liền tỏ ra mười hai vạn phần tán thành với quyết định này.

Phải biết là, ti vi là báo hình, bất kỳ một tỳ vết nào cũng sẽ bị phóng đại vô hạn trước ống kính máy quay. Huống chi toàn thân Tổng biên tập đại nhân, một từ tỳ vết đã không đủ để hình dung, khuyết điểm to bằng miệng chén cũng không dưới mười. Lại nhìn Phùng Sở Sở, mặc dù không tính là tuyệt sắc, nhưng hơn ở điểm trẻ tuổi, ăn mặc vào cũng không quá mất mặt, thậm chí còn thu hút không ít ánh mắt. Huống chi, cô còn là người trực tiếp tổ chức và tham gia vào hạng mục "Bạn gái cuối cùng của triệu phú" này, đồng thời thân lại là phái nữ, thậm chí còn là một người phụ nữ sắp lấy chồng. Nói vậy xuất phát từ góc độ của cô, có thể đào móc ra vô số bí mật của những phụ nữ tri thức sắp lấy chồng.

Cứ như vậy, dưới tâm trạng kinh ngac, Phùng Sở Sở nhận được thông báo xuất hiện trên tiết mục của đài truyền hình. Cô cũng giống tổng biên tập, căn bản không muốn xuất đầu lộ diện trên ti vi. Nhưng cô không may mắn bằng tổng biên tập, bởi vì dõi mắt khắp tòa soạn này chẳng còn đẩy cho ai được nữa. Cũng không thể đẩy nhân viên nhỏ như Yến Tử đi nhận phỏng vấn được. Vậy nên, đáng thương thay cô chỉ có thể nhận nhiệm vụ lúc cấp bách, nhắm mắt hy sinh một lần.

Phỏng vấn được sắp xếp sau một tuần khi vòng tranh tài thứ hai diễn ra, cho nên bây giờ trước mặt Phùng Sở Sở, quan trọng nhất vẫn là vòng thi kế tiếp. Cửa ải này đối với Nguyễn Trữ Khanh mà nói cũng không phải chuyện khó, Phùng Sở Sở không cần quan tâm đến cô nàng nữa. Một người phụ nữ sống một mình, dù không biết nổi lửa nấu cơm, nhưng lấy thu nhập của cô ấy cũng chưa hoành tráng đến mức thuê người giúp việc về quét dọn vệ sinh. Cho nên, giặt quần áo và dọn chuồng heo, Nguyễn Trữ Khanh hẳn là ứng phó được.

Điều duy nhất khiến cô thấy tiếc nuối là La Giai Cầm, vất vả lắm mới thuyết phục được cô ấy tham gia cuộc thi, kết quả lại bị lòng tốt của Dương Quang làm hỏng bét, một cuộc hẹn xem mặt đã đả kích cô ấy về điểm xuất phát, cũng không dám ra ngoài cạnh tranh với người khác nữa. Phụ nữ trời sinh nhạy cảm yếu ớt, huống chi còn là một người phụ nữ đã từng bị tổn thương, lúc nào cũng đề phòng người khác tổn thương mình.

Tạm vứt bỏ những chuyện phiền lòng này, Phùng Sở Sở một lòng chuyên chú vào công việc, ngày so tài cũng đã đến. Tô Thiên Thanh hào phóng cho mượn khu biệt thự mới xây làm đấu trường cho các vị mỹ nữ đủ màu sắc. Đây cũng là một tiêu đề có tính đề tài cỡ nào chứ, các giới truyền thông đương nhiên lập tức theo đuổi, một khắc cũng không muốn rớt lại. Mặc dù làm vậy sẽ khiến cho đối thủ cạnh tranh, tạp chí Định nghĩa phụ nữ, tăng không ít doanh số, nhưng việc hại người bất lợi, không ai muốn làm. Nên phỏng vấn thì cứ phỏng vấn, cùng lắm là lúc viết bài, âm thầm đạp mấy đối thủ, giảm ưu việt đến mức thấp nhất.

Hôm đó sắc trời rất đẹp, ánh mặt trời thậm chí còn hơi chói chang. Người dự thi tập hợp ở một địa điểm, được xe riêng của tòa soạn đưa đến nơi tranh tài. Tô Thiên Thanh vẫn như cũ, núp trong bóng tối, hệt như u hồn dòm ngó khắp nơi. Có điều, lần này hơi khác với lần trước, đó là anh ta có thể thông qua camera trực tiếp, bất cứ lúc nào cũng quan sát được tình huống trong các gian phòng.

Dọn dẹp không giống với nấu cơm, cảm xúc chủ quan tương đối ít, sạch hay bẩn, nhìn một cái là thấy ngay, cho nên cũng không cần anh ta phải trốn tránh gì, nhưng lại sợ anh ta đi nhòm ngó khắp nơi sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của người dự thi, vậy nên chỉ có thể lợi dùng camera trực tiếp truyền hình ảnh về màn hình trong phòng nghỉ.

Phùng Sở Sở bởi vì lần trước ngồi cùng anh ta trong phòng nghỉ nhìn nhau mà chẳng có gì để nói, không thoải mái, cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo. Cho nên lần này chủ động xin đi giết giặc, muốn đi theo tác nghiệp cùng với máy quay, tiến hành phỏng vấn trực tiếp. Hồi xưa lúc cô mới vào tòa soạn cũng là từ cơ sở mà lên, loại chuyện vặt vãnh như phỏng vấn này đương nhiên không làm khó được cô. Càng khiến cho cô có cảm giác hưng phấn như được quay lại quá khứ.

Về phần Tô Thiên Thanh, bất hạnh thay lại bị cái người mặt lạnh Lưu Dục này đến làm bạn. Hai thằng đàn ông, đề tài nói chuyện lại càng ít, cho nên lần này Tô Thiên Thanh cũng biết ngoan ngoãn, tìm trợ lý Chung Tiền Danh đến ngồi cùng, nói cho văn vẻ thì là: cố vấn hôn nhân.

Phùng Sở Sở lười phải để ý đến những chuyện này, tay cầm bộ đàm, ra vành ra vẻ đứng bên cạnh máy quay, báo cáo tình hình trực tiếp. Thực ra những gì quay được lần này sẽ không được phát sóng, hoàn toàn là để phục vụ Tô Thiên Thanh. Cho nên trong quá trình phỏng vấn cũng tương đối thoải mái, không có lắm quy củ như vậy, mà đến đâu thì nói đến đó, thậm chí có lúc cũng quay ra ống kính, diễn giải một lượt với Tô Thiên Thanh, thuận tiện âm thầm chọc ngoáy, đâm thọc một phen.

Quẹo qua một lối rẽ, đi lên trước phòng giặt đồ ở tầng một, Phùng Sở Sở tranh đi phía trước, đầu tiên ghé đầu vào xem. Khiến cho cô ngoài ý muốn là, giờ phút này người đang ở bên trong lại là Trần Tĩnh. Kết quả của vòng tranh tài lần trước khiến cho cô có chút bất mãn, Từ Vân vì mất đi gia vị bí truyền nên không thể thuận lợi lọt vào vòng tiếp theo, mà Trần Tĩnh làm chuyện xấu xa lại ngoài ý muốn trúng cử. Mặc dù Tô Thiên Thanh chỉ chọn lựa bằng đồ ăn, không hề biết được câu chuyện đằng sau. Nhưng Phùng Sở Sở vẫn không nhịn được mà trút hết oán khí lên đầu anh ta, cũng chỉ vì anh ta có mắt không tròng nên mới để tiểu nhân đắc chí.

Trần Tĩnh thấy Phùng Sở Sở, phát hiện đằng sau có máy quay, trong lòng căng thẳng, tay cầm cái giỏ nhựa không nhịn được run rẩy. Đầu óc trống rỗng, cuống quít trút tất cả đồ trong giỏ vào trong máy giặt. Máy bắt đầu chuyển động, tiếng động không lớn giờ phút này lại đặc biệt chói tai.

Những bộ đồ này đều do ban tổ chức cung cấp, vết bẩn bên trên cũng là bị bôi lên, đồ phân cho mỗi người đều xấp xỉ, nhưng hiệu quả giặt không phải đều giống nhau.

Phùng Sở Sở nở nụ cười đi lên trước, ống kính vừa nhắm về phía gương mặt của Trần Tĩnh liền bắt đầu nói: "Xin hỏi cô Trần, cô có cảm thấy, mình vừa mới mắc một sai lầm không?"

Trần Tĩnh vừa nghe thấy mình phạm sai lầm, càng run thêm, không chút suy nghĩ, định vươn tay mở nắp máy giặt, nhưng vừa mới giơ tay ra đã bị Phùng Sở Sở ngăn lại.

"Aiz, quần áo đang giặt, đừng có tùy tiện tạm dừng. Cô thực sự không nghĩ ra mình đã làm gì sao?"

Trần Tĩnh có chút bất lực lắc đầu một cái, gần như sắp khóc. Cô ta đột nhiên cảm thấy, cảm giác này còn khiến cô ta nhức đầu căng thẳng hơn cả kỳ thi tốt nghiệp trung học năm xưa.

Phùng Sở Sở thấy đã dọa đủ rồi, bèn không chọc ngoáy nữa, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói: "Aiz, đống đồ này giặt xong, chắc sẽ thành ngũ sắc rực rỡ, vô cùng đặc sắc."

Chung Tiền Danh đang ngồi trước màn hình, nhìn thấy mỹ nữ chấn kinh, có chút không đành lòng, lẩm bẩm: "Cô ta nói vậy là có ý gì? Tôi thấy Trần tiểu thư làm đâu có gì sai."

Lưu Dục uống một hớp, vẻ mặt lãnh đạm nói: "Cô ta không để riêng quần áo dễ phai màu ra, đống đồ này, coi như hỏng hết."

Chung Tiền Danh nghe anh ta nói vậy, kinh ngạc bụm miệng, liếc mắt nhìn Tô Thiên Thanh một cái. Chỉ thấy sắc mặt anh bình thường, khẽ gật gật đầu. Coi như là đồng ý với cách nói của Lưu Dục.

"Thằng nhóc nhà cậu, bình thường chắc không giặt quần áo bao giờ đúng không." Tô Thiên Thanh nhìn dáng vẻ kia của Chung Tiền Danh, đã biết ở nhà cậu ta cũng là một thiếu gia.

Chung Tiền Danh không thấy nhục một tí nào, ngang nhiên nói: "Em ở nhà, quần áo của em, mẹ đều em giặt giúp hết."

"Thế cậu định sau này kết hôn rồi mà vẫn ngày nào cũng mang quần áo bẩn về chỗ bố mẹ chắc?" Tô Thiên Thanh không nhịn được mà chọc cậu ta.

"Sao lại thế, em không được giống anh sao, tuyển chọn tỉ mỉ, tìm một người toàn năng về giúp em."

Tô Thiên Thanh chỉ cười cười, không nói gì, trong lòng lại âm thầm nghĩ, Chung Tiền Danh quả nhiên còn chưa thực sự hiểu anh. Nếu anh quả thực muốn kết hôn, cần gì phải nhọc lòng như vậy, phụ nữ xinh đẹp trên đời đâu có ít, cho dù không biết gì thì có sao. Thứ anh có chính là tiền, tìm tám người, mười người giúp việc cũng không phải việc khó.

Trước mắt anh đột nhiên xuất hiện gương mặt ngoài cười nhưng trong không cười của Phùng Sở Sở, có lẽ chỉ có cô mới thực sự hiểu mục đích của anh khi bày ra màn kịch này, cho nên mới tỏ ra lạnh lùng và khinh thường với anh như vậy.

Đúng vào lúc trong đầu anh đang nghĩ đến Phùng Sở Sở, giọng nói của cô lại vang lên trên màn ảnh. Lần này, cô không phỏng vấn, chỉ bình luận một chút vào lúc ống kính đang quay, giúp cho ba người Tô Thiên Thanh hiểu rõ tình hình hơn.

Trên màn ảnh đang chiếu cảnh một vị mỹ nữ cúi người lau bàn, Phùng Sở Sở không lọt vào khung hình, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của cô. Không hiểu tại sao, không thấy người mà chỉ nghe thấy giọng nói của cô, Tô Thiên Thanh lại cảm thấy hình như cô ta cũng không đáng ghét đến thế, thậm chí có một sát na, anh bỗng cảm thấy, giọng nói này lại dễ nghe đến vậy, khiến cho anh có một nỗi xúc động muốn nghe mãi.

Đáng tiếc, tiếng thét chói tai của mỹ nhân đã cắt đứt câu nói của Phùng Sở Sở. Thì ra là mỹ nhân thấy có máy quay, tâm tư hết sức thông minh, biết đại gia khẳng định đang xem cô ta, vậy nên mới không an ổn mà đứng dậy, bày ra đủ loại tư thế hấp dẫn, vừa õng ẹo tạo dáng, vừa cố ra vẻ lau bàn. Đáng tiếc, vận may của cô ta không tốt, chỉ lo phô bày phong tình, không cẩn thận một chút đã bị vặn thắt lưng. Đau đớn trong nháy mắt khiến cho cô ta không màng đến hình tượng mà thét to, đỡ lấy bàn đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đâu còn lấy nửa điểm phong tình.

Không ngờ tới có người lau cái bàn thôi mà cũng bị vẹo thắt lưng, Phùng Sở Sở không nhịn được phì cười, thanh âm thông qua bộ đàm, truyền vào tai Tô Thiên Thanh, khiến anh đột nhiên cảm thấy, sao vừa nãy mình có thể có ảo giác hoang đường như vậy? Cô nàng này, rõ ràng là một mụ ác ma.

Bên kia, Phùng Sở Sở cũng không giải thích gì nữa, vội vàng tiến lên dìu mỹ nữ, gọi điện cho Đại Chí đưa bác sĩ đến, kiểm tra cho cô ta. Cũng may cô đã chuẩn bị đầy đủ, đoán trước sẽ có người vì làm việc nhà mà bị thương, còn cố ý chuẩn bị bác sĩ tại chỗ, như vậy không chỉ đề cao được hình tượng của tiết mục mà còn có thể chặn miệng đám ký giả kia.

Đại Chí nhanh chóng dẫn bác sĩ lên, đỡ mỹ nữ ngồi xuống, còn Phùng Sở Sở mang theo quay phim, chạy tới một gian phòng khác, vừa mới vào cửa, cô đã liếc thấy Nguyễn Trữ Khanh ở bên trong, xem động tác của cô nàng, trái lại hết sức thành thạo, Phùng Sở Sở không khỏi có chút toát mồ hôi. So với Nguyễn Trữ Khanh, kẻ quanh năm suốt tháng ở trong nhà như cô hoàn toàn không theo kịp tài nghệ của cô nàng, vừa nghĩ đến căn nhà của Dương Quang cùng với hàm ý của anh. Nếu thực sự cô gật đầu lấy anh, chỉ sợ cũng sẽ giống như không ít các cô gái ở đây, liên tiếp xấu mặt.

Cô đột nhiên ý thức được, mình căn bản không có tư cách đi cười nhạo họ. Có lẽ cô nên cùng Giai Cầm và Trữ Khanh học tập tử tế một phen, học làm sao để làm vợ, làm mẹ người ta, tránh để sau khi cưới rồi Dương Quang lại thấy thất vọng vì cô, ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai vợ chồng.

Cô đang thất thần, quay phim bên cạnh đột nhiên giơ khuỷu tay chọc cô, nháy mắt ý bảo cô mau nói chuyện. Lúc này cô mới phát hiện ra, thì ra mình đã mất hồn cả nửa ngày, chỉ đứng đó mà không nói tiếng nào.

Vậy nên cô nhanh chóng bước lên, cười nói với Nguyễn Trữ Khanh: "Cô Nguyễn, xem ra cô rất hay việc làm việc nhà, quét dọn nhìn rất thành thạo."

Nguyễn Trữ Khanh thấy cô đứng đó cao giọng nói với mình, không nhịn được cười nói: "Đúng vậy, tôi ở một mình, những chuyện này bình thường cũng đã quen. Nếu cả ngày cứ ở cạnh bố mẹ, chỉ sợ hôm nay tới đây tôi sẽ thành trò cười." Trong lời có ý, ngụ ý chính là đang châm chọc Phùng Sở Sở, hôm nay nếu cô cũng tự mình ra trận, chỉ sợ chẳng tốt hơn người khác là mấy.

Phùng Sở Sở hiểu cô nàng muốn nói gì, lặng lẽ véo cô nàng một cái, coi như trả thù, sau đó lại cười ha ha mấy tiếng, xoay người bỏ đi.

Cứ thế đi từ tầng một đến tầng ba, nhìn thấy không ít "Kiệt tác" trong ba gian phòng, Phùng Sở Sở chỉ thấy vai mỏi eo đau, miệng khô lưỡi khô, âm thầm hối hận, chẳng bằng ngồi trong phòng nghỉ uống trà với Tô Thiên Thanh còn thoải mái hơn.

Ngoài dự liệu chính là, cô vốn tưởng giặt quần áo là một chuyện đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng không ngờ ở đây có rất nhiều người phạm phải không ít sai lầm. Trái lại việc dọn dẹp mặc dù đa số đều vụng tay vụng chân nhưng tốn thêm chút thời gian thì trên cơ bản vẫn có thể lau chùi đồ đạc sạch sẽ.

Cô lấy xập giấy trong túi ra, bên trên đã liệt kê rất nhiều những tình huống có thể phát sinh. Đây đều là những kinh nghiệm do các bà nội trợ ở nhà cống hiến, còn có một phần là do mấy cô nàng chưa lập gia đình như Yến Tử tra được trên web.

Cô nhìn kỹ một lượt, phát hiện có không ít vấn đề ở trong đó đều có người phạm phải. Giống như việc Trần Tĩnh không để riêng đồ dễ phai ra, còn có người, áo lót không giặt bằng tay, thậm chí còn không bỏ vào túi giặt đã ném thẳng vào máy giặt cho xong chuyện. Lại còn có người coi bột tẩy trắng thành bột giặt, đổ vào không hề tiết chế, quả nhiên không phải tiền của mình, mọi người căn cứ vào nguyên tắc càng nhiều càng tốt, gần như muốn cho tòa soạn sạt nghiệp.

Nhìn đến cuối, Phùng Sở Sở không kìm được mà trợn trắng mắt, bởi vì trên người bọn họ, cô rõ ràng có thể nhìn thấy hình ảnh tương lai và kết cục bi thảm của mình. Chẳng lẽ phụ nữ không biết làm việc nhà, ngay cả trong mắt người cùng giới cũng khó chấp nhận vậy sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.