Bạn Gái Của Tôi Là Mèo

Chương 93




Chương 93

An Niên phải về Cửu Bộ, mọi người ở Cửu Bộ đã sớm nhận được tin tức đang chờ sẵn ở cửa sân, cách một đường kết giới, yên tĩnh chờ đợi An Niên trở về.

“Đã về.” Vương Dã thấy ở trong camera phòng bảo vệ bóng dáng Bộ trưởng và An Niên, hai người mới bước xuống từ trên một chiếc xe taxi.

“Nhanh nhanh nhanh.” Mọi người Cửu Bộ lập tức phân thành hai hàng đứng nghiêm, sẵn sàng lúc An Niên tiến vào sẽ tạo cho cô một khung cảnh hoan nghênh hết sức nhiệt liệt. Bên này, mọi người vừa mới chuẩn bị xong, bóng dáng An Niên và Bộ trưởng An đã từ kết giới bên ngoài đi đến.

Mọi người đồng thời hô: “Chào mừng An Niên… em mang thai rồi!”

Lập tức, hoa tươi, khí cầu, các loại đạo cụ chào mừng rơi rớt lộn xộn ngổn ngang đầy đất trong nháy mắt, mọi người Cửu Bộ thống nhất duy trì tư thế sững sờ mồm há mắt trừng. Trưởng khoa Lưu trốn ở trong phòng bảo vệ không sẵn sàng tham gia nghi thức hoan nghênh của Vương Dã mắc bệnh hình thức tổ chức. Sau khi nghe bốn chữ này, cũng tò mò thò đầu ra khỏi cửa sổ.

Hai sự sống? Đúng thật.

Nhưng mà khung cảnh này lại làm cho tâm trạng Bộ trưởng An dùng một đêm để hòa hoãn, khó khăn lắm trong lòng mới thư thái chút lại không tốt rồi. Cái đám khốn nạn này, coi như mấy người nhìn ra thì có cần lớn tiếng rống vậy sao?

Có thể hiểu được tâm trạng người cha già còn chưa giãy thoát ra khỏi bi thương từ trong chuyện tình yêu của con gái, bỗng nhiên lại biết con gái mang thai hay không.

“Vâng ạ.” An Niên thì hoàn toàn không ngại, cô thoải mái gật đầu, thuận tiện bổ sung: “Là Tiểu Vệ đó.”

Tiểu Vệ?!

Mọi người lại ngạc nhiên, khoảng chừng sau một giây đó mới phản ứng kịp bỗng nhiên cả đám vây quanh, từng người một đưa hai bàn tay sờ soạng bụng An Niên.

“Là Tiểu Vệ ư? Thật sự là Tiểu Vệ sao?”

“Chẳng ngờ Tiểu Vệ là đứa trẻ của Cửu Bộ chúng ta, thế này thật sự là quá tốt.”

“Sự sống thật mạnh, Tiểu Vệ không hổ là hồn thể tràn đầy sức sống nhất.”

“Chẳng qua hồn lực có chút yếu, sinh ra chắc hẳn thân thể yếu đuối nhiều bệnh.”

“Không sợ, trước khi Tiểu Vệ sinh ra, chúng ta dùng linh lực nuôi dưỡng cho khỏe mạnh.”

Chuyện gì đây? Sao giống như mỗi người họ đều biết cháu ngoại của ông ấy vậy? Bộ trưởng An tiến lên một bước chắn trước người An Niên, nổi giận nói: “Mấy người làm gì đó?”

Tam Mao nói: “Chúng tôi muốn sờ bụng An Niên.”

“Cậu lặp lại lần nữa?!” Lời Bộ trưởng An mang ý đe dọa, trừng mắt với Tam Mao. Muốn sờ bụng An Niên? Người làm bố như ông còn chưa từng sờ đây!

“Không sờ thì không sờ.” Mọi người cũng không để ý, tiếp tục hào hứng thảo luận.

“Chúng ta đi tìm một vài vật nuôi dưỡng con người cho An Nhiên đeo đi.”

“Lo lắng mù quáng cái gì, cho dù là đồ tốt thì năng lực hấp thụ linh khí còn có thể mạnh hơn An Niên sao?”

“Vậy thì cũng phải tìm, đợi Tiểu Vệ sinh ra rồi đưa cho Tiểu Vệ làm quà cũng được mà.”

“Đúng đúng, ý tưởng này hay. Tiệc đầy tháng, tiệc một tuổi, đều phải tặng.”

“Mọi người nói xem, khi Tiểu Vệ sinh ra vẫn sẽ giống với dáng vẻ cũ không?”

“Cái này không chắc, nhưng mà mặt mũi An Niên và Trần Dương cũng không tệ, có lẽ Tiểu Vệ sẽ không kém là bao.”

“Thế về sau phải gọi Tiểu Vệ là Trần Vệ rồi, tên này sao nghe cứ thấy là lạ. Trưởng khoa Lưu, ông tính xem tên này được không.”

Trưởng khoa Lưu khó được hào phóng một lần: “Được, lần này không thu tiền, coi như là quà mừng đầy tháng cho Tiểu Vệ.”

“Tính cái gì mà tính?” Bộ trưởng An bị bỏ qua hoàn toàn đen cả mặt: “Đứa nhỏ này về sau họ An, nó là con của nhà họ An chúng tôi.”

“…” Mọi người lập tức im lặng, từng người hai mặt nhìn nhau, nhìn nhau không nói gì.

Khi Bộ trưởng An cho là uy nghiêm của mình cuối cùng đã chấn nhiếp được những kẻ khốn nạn coi trời bằng vung của Cửu Bộ thì đám khốn nạn Cửu Bộ chợt đồng thanh hô: “Vậy chẳng phải phải gọi là An Vệ sao?”

“Tên không tốt.” Ngay cả tính trưởng khoa Lưu cũng không cần tính đã bác bỏ lắc đầu.

“Câm miệng!” Bộ trưởng An hoàn toàn bùng cháy, rống một tiếng như sư tử, mèo đen đầy sân bị hù run lẩy bẩy.

Mọi người cũng không dám bàn tán nữa. Không chỉ như thế, khi nhìn rõ sắc mặt đen như đáy nồi Bộ trưởng nhà mình còn chỉnh tề lui về sau một bước, để cho mình bảo trì việc đứng ngoài khoảng cách an toàn.

“Tránh ra!” Bộ trưởng An lại rống.

“Soạt!”

Mọi người chia làm hai hàng nghiêm chỉnh như qua huấn luyện, nhường ra con đường cho hai cha con Bộ trưởng đi qua.

“Hừ!” Bộ trưởng An hừ một tiếng, sải bước đi lên. An Niên vội vàng đuổi kịp, nhưng tâm trạng của cô rất tốt, vừa đi vừa vui sướng vẫy tay với mọi người.

“Bộ trưởng rất tức giận.” Bộ trưởng đi rồi, mọi người lại tụ họp cùng nhau buôn chuyện.

Triệu Phương nói: “Thế chẳng phải Trần Dương sẽ rất thê thảm sao?”

“Xem kịch!” Mọi người lại đạt được nhận thức chung, sau đó phấn khởi nhặt đồ rơi xuống đất của mình. Vì vậy chỉ chốc lát sau, mọi người ở Cửu Bộ người ôm hoa tươi thì ôm hoa tươi, cầm khí cầu thì cầm khí cầu, cùng nhau trở về ký túc xá, hơn nữa cầm những quà tặng này như ong vỡ tổ chất chồng vào trong văn phòng của An Niên.

Vương Dã ở trong phòng bảo vệ, nhìn một dải lụa màu còn sót lại trên mặt đất, vuốt vuốt đầu trọc, thì thào lẩm bẩm: “Tôi nên chuẩn bị lễ vật gì cho con nuôi của tôi đây?”

Bộ trưởng An mang theo An Niên trở về phòng làm việc của mình, vừa vào cửa việc đầu tiên ông ấy làm là cầm ly rót tròn ba ly nước lạnh to cho mình mới xem như hạ được một tí lửa đang thiêu đốt trong lòng.

“Cạch!” Bộ trưởng An đặt mạnh cái ly xuống bàn làm việc, sau đó xoay người nhìn thẳng An Niên. Trong lòng của ông ấy có quá nhiều lời muốn nói, nhưng mà khi đứng trước con gái của mình lại không biết nên nói cái gì.

An Niên cẩn thận từng li từng tí gọi: “Bố.”

Cột lửa giận của Bộ trưởng An phải uống ba ly nước lạnh mới miễn cưỡng hạ xuống một xíu bị tiếng bố cẩn thận từng li từng tí này của An Niên suýt chút nữa là dập tắt.

“Đừng đứng đây nữa, bây giờ con…” Bộ trưởng An nhìn bụng An Niên, tâm trạng phức tạp. Con gái tôi nuôi mới năm năm, sao mình mới ra ngoài quay về sau chuyến công tác đã mang thai thế này?

“Dạ.” An Niên nghe lời ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh.

Nhìn đi, đây chính là con gái của ông ấy, là đứa bé dịu ngoan biết mấy, sao lại… đều là tại cái thằng ranh Trần Dương!

Nghĩ đến Trần Dương, sắc mặt Bộ trưởng An không kiềm được lại bắt đầu dữ tợn.

An Niên thấy sắc mặt Bộ trưởng An không ổn, vẻ mặt lập tức lo lắng, hỏi: “Bố, bố giận con ạ?”

“Bố…” Bộ trưởng An liếc nhìn con gái, con gái nhà mình nghe lời biết bao, ngoan biết bao. Dù ông ấy có muốn tức giận cũng không tức nổi, ông ấy nói: “An Niên, bố hỏi con…”

Bộ trường An thở dài, nhìn chăm chú con gái, hỏi: “Con thích Trần Dương không?”

An Niên gật đầu, không chút do dự đáp lại: “Dạ thích ạ!”

Bộ trưởng An càng nói, trong tâm càng sợ hãi: “Thích à? An Niên, con mới tiến vào xã hội loài người năm năm, rất nhiều chuyện con không hiểu. Cái gọi là thích của con rất có thể là như con thích bố, con thích Triệu Phương, con thích Thẩm Chi Ngữ, con thích Cửu Bộ, thích những người khác. Loại thích này không thể kết hôn được.”

An Niên là do ông ấy mang ra khỏi vùng đất tộc mèo yêu. Hồi ông ấy vừa mang An Niên đi ra, An Niên ngây thơ ngờ nghệch như một đứa bé mới sinh ra. Một đứa trẻ mới sinh ra thì làm sao có thể trong thời gian năm năm ngắn ngủi đã hiểu tình yêu là cái gì được. Bộ trưởng An gần như có thể xác nhận, An Niên chỉ coi Trần Dương trở thành anh trai và thích, tựa như An Niên đối đãi với những người ở Cửu Bộ.

Nhưng mà An Niên không hiểu, Trần Dương không thể không hiểu, Bộ trưởng An gần như có thể khẳng định Trần Dương đang mượn sự ngây thơ ngờ nghệch của An Niên để cố ý chiếm đoạt con gái của ông ấy.

Về phần lời nói của Cố Ngạn rất đúng, bởi vì tình yêu làm thức tỉnh lời nguyền rủa. Ồ… vậy không phải Cố Ngạn cũng đã nói sao, tình bạn tình thân cũng có thể làm thức tỉnh lời nguyền rủa. Cho nên nói, khả năng là An Niên hoàn toàn không phân biệt rõ lắm khác nhau giữa tình yêu và tình thân, tình bạn.

An Niên bỗng nhiên cảm thán: “Bố, bố và anh Trần Dương ăn ý ghê.”

“Cái gì?” Bộ trưởng An nhíu mày, ông ấy và Trần Dương còn có thể ăn ý?

“Lúc đầu con bảo anh Trần Dương làm bạn trai con, anh Trần Dương cũng đã hỏi con một vấn đề y chang vấn đề bố vừa hỏi con.” An Niên hoài nghi nói: “Hai người đã thương lượng cả rồi sao?”

Bộ trưởng An phẫn nộ: “Người nào thương lượng với cậu ta chứ?”

An Niên vui vẻ nói: “Vậy nghĩa là hai người rất ăn ý đó ạ.”

“…” Bộ trưởng An phiền lòng, ông ấy nói không lại người khác thì có thể dùng thân phận Bộ trưởng đè người ta, ép không được có thể dùng võ lực làm cho đối phương câm miệng, nhưng mà chống lại con gái nhà mình lợi dụng sơ hở vô hình, Bộ trưởng An chỉ cảm thấy mình muốn nội thương luôn rồi.

“Được, cậu ta cũng từng hỏi con vấn đề này đúng không, vậy con trả lời như thế nào.” Bộ trưởng An lại tiếp tục rót chén nước giúp mình thông khí.

“Thích của con dành cho anh Trần Dương không giống như dành cho bố và mọi người ở Cửu Bộ.”

Đã là lần thứ hai trả lời vấn đề này rồi, An Niên trả lời “quen tay quen việc” và cũng càng khẳng định.

“Không giống nhau ở điểm nào?”

“Bố, con đã không phải là đứa con nít nữa, con biết thích phân ra rất nhiều loại.” An Niên rất nghiêm túc nói.

“Đúng, con thích bố, cũng thích những người khác trong Cửu Bộ, nhưng mà con chỉ muốn yêu đương với anh Trần Dương.”

“Yêu đương! Con biết yêu đương là gì không?” Bộ trưởng An chất vấn: “Con cho rằng là con xem mấy cái phim hoạt hình kia, mua cho con ăn mua cho con uống chính là yêu đương rồi hả?”

Không thể không nói, theo một khía cạnh nào đó, Bộ trưởng An vẫn hiểu rất rõ con gái của mình.

“Thế nhưng…” An Niên bỗng nhiên chần chờ.

“Nhưng mà cái gì?” Bộ trưởng An còn chưa từng thấy con gái của mình nói chuyện ấp a ấp úng như vậy, lòng hiếu kỳ lập tức bị dẫn dụ ra.

“Con ở Cửu Bộ năm năm rồi, chỉ khi gặp anh Trần Dương mới động tình.” Hai chữ cuối cùng, tuy An Niên nói rất nhỏ, nhưng mà Bộ trưởng An vẫn nghe thấy.

“Động…” Bộ trưởng An cảm thấy mình giống như bỗng nhiên bị nhồi máu cơ tim, suýt chút nữa qua không khỏi.

“Bố.” An Niên lại càng hoảng sợ, đứng lên muốn chạy tới đỡ cha già bỗng nhiên bắt đầu lung lay sắp ngã của cô.

“Con đừng tới đây.” Bộ trưởng An vịn cái bàn, khó khăn hòa hoãn lại, nhưng mà trông ông ấy như vì cơn đau tim vừa nãy mà già đi mười tuổi.

An Niên đành phải ngoan ngoãn đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Bộ trưởng An khó chịu, lúc trước cho dù ông ấy tức giận Trần Dương như thế nào thì chẳng qua là cảm thấy heo nhà người ta nhớ thương cải trắng* nhà ông ấy.

*Rau cải trắng là loại ăn được, chủ vườn sẽ trồng nó để cung cấp ăn, dùng. Thiên tính của heo là thích ủi đất nên heo thường sẽ chạy tới vườn rau ủi, bởi thế cây cải cũng sẽ bị bới tung. Cũng đồng nghĩa là “rau cải trắng tươi tốt bị heo ủi rồi.” Heo chỉ người nam, cải trắng chỉ người nữ => cô gái tốt bị thằng tồi chà đạp.

Nhưng mà cậu nhớ thương thì cứ nhớ thương, cải trắng vẫn là cải trắng nhà ông ấy. Thế nhưng bây giờ, Bộ trưởng An mới xem như ý thức được, cải trắng kinh khủng này đã không phải là của nhà ông ấy rồi, cải trắng này muốn chạy theo người ta rồi.

Bộ trưởngtrưởng An không cam lòng hỏi: “An Niên, nếu bố không đồng ý thì sao?”

An Niên hỏi: “Không đồng ý chuyện gì ạ?”

“Không đồng ý cho con và Trần Dương bên nhau.” Không sai, ông ấy không đồng ý đấy, ông ấy không chấp nhận được việc cải trắng nhà mình bị người ta cướp đi ngay lúc mình không chú ý.

An Niên kinh ngạc kêu lên: “Hả?”

“Hả gì mà hả! Bố nói cho con biết, bây giờ bố không đồng ý. Bố của con! Là bố không đồng ý! Con sẽ lựa chọn như thế nào?” Bộ trưởng An đã hoàn toàn “vò đã mẻ lại sứt” rồi.

“Vậy…” Con ngươi An Niên xoay vòng, nhưng không do dự quá lâu đã cho ra đáp án: “Con nghe theo bố.”

Đáp án vượt ngoài dự liệu khiến Bộ trưởng An cũng có chút không thích ứng: “Nghe bố sao?”

“Vâng ạ, con nghe bố. Bố không cho con và anh Trần Dương sống với nhau thì con sẽ không sống với anh ấy.”

Bộ trưởng An hoài nghi nói: “Thật?”

“Thật sự.” An Niên gật đầu, biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện.

“Vậy…. còn đứa con?” Bộ trưởng An nhìn về phía phần bụng An Niên.

An Niên nói: “Con sinh, để nó theo họ chúng ta, con cảm thấy cái tên An Vệ này cũng rất dễ nghe.”

Không, cái tên này ngay cả ông ấy nghe xong cũng thấy không được tự nhiên.

Nhưng mà Bộ trưởng An bị lời này của con gái khiến cho lòng già được an lòng, cơn đau tim cũng không cần thuốc mà đỡ rồi. Xem ra trong suy nghĩ con gái, chỉ có người bố là ông mới xếp vị trí thứ nhất.

An Niên thấy sắc mặt của bố nhà mình tốt hơn nhiều, bèn nhân cơ hội nói: “Bố, Tiểu Vệ có chuẩn bị một phần quà cho bố, để con lấy cho bố.”

Bộ trưởng An kinh ngạc, nhíu mày: “Quà?”

“Dạ, con đi lấy.” Nói xong, An Niên đã đi ra khỏi văn phòng Bộ trưởng. Cô chạy thẳng đến phòng làm việc của mình ở tầng ba, lấy ở trong tủ bàn công tác ra một cái hộp quà đóng gói đẹp đẽ, sau đó lại chạy về văn phòng Bộ trưởng.

An Niên chạy qua chạy lại, chạy tới mặt nhỏ đỏ bừng, thấy vậy Bộ trường An nhíu mày: “Chạy lung tung cái gì, bây giờ con là người đang mang thai.”

An Niên cười lơ đễnh, sau đó như hiến vật quý đưa hộp quà tới: “Quà đây ạ, bố mở ra nhìn xem.”

Bộ trưởng An nghi hoặc nhận lấy, sau đó mở cái nắp hộp quà ra, thấy được một cái áo lông mà ông ấy vô cùng quen thuộc. Không, phải nói quen thuộc là vì hơi thở mát mẻ phía trên cái áo lông trước mắt ông ấy tinh xảo hơn một chút so với cái áo những người khác trong Cửu Bộ mặc.

Áo lông của những người khác trong Cửu Bộ phần lớn đều có chút khí xác chết, rõ ràng là được đặt ở nơi có khí ma dày đặc một khoảng thời gian rất lâu. Nhưng mà trên cái áo lông trước mắt này chỉ tồn tại âm khí thuần, nhìn là biết mới dệt xong chưa bao lâu. Quan trọng nhất là, mặt trên quần áo còn có một tấm thiệp chúc mừng nho nhỏ, trên đó viết: Tặng cho ông ngoại yêu quý – Tiểu Vệ.

Tiểu Vệ?

Hôm nay Bộ trưởng An nghe thấy cái tên này vô số lần, ông ấy theo bản năng nhìn đoàn hồn phách trong bụng An Niên, gần như khẳng định mà hỏi: “Đứa bé con mang thai này, là hồn phách mới mà trưởng khoa Lưu nói hồi trước đó à?”

“Vâng.” An Niên gật đầu nói: “Con nói với Tiểu Vệ bố phải đi công tác rất lâu mới về, Tiểu Vệ không chờ được bố trở về nên để lại cho bố món quà này, bảo con thay cậu ấy đưa cho bố.”

Bộ trưởng An không có hỏi những vấn đề ngu ngốc như một linh hồn mới không có con dấu linh hồn đầu thai như thế nào, cùng với sao đầu thai được lên người An Niên. Bởi vì mấy cái này chỉ cần nhớ tới bối cảnh của bố của nó là chẳng có gì lạ.

Nhưng mà…. biết đan áo lông, như vậy có lẽ là một đứa cháu gái ngoan nghe lời hiểu chuyện.

Rốt cuộc cũng có áo lông thuộc về mình, tâm trạng Bộ trưởng An được an ủi không ít, tuy rằng Trần Dương là một thằng khốn nạn, nhưng mà con gái và cháu gái rất thân thiết, ông ấy nói: “Được rồi, con đi về nghỉ ngơi đi. Lực linh hồn của Tiểu Vệ rất yếu, con phải dùng nhiều linh lực nuôi dưỡng nó mới được.”

“Vâng ạ.” An Nhiên nghe lời rời đi.

Trở lại ký túc xá, chuyện thứ nhất An Niên làm là lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Trần Dương, nhưng mà điện thoại Trần Dương đã tắt. An Niên suy đoán có lẽ bây giờ Trần Dương đang trên máy bay, vì vậy mở wechat ra, đổi thành gửi một tin nhắn.

An Niên: [Anh Trần Dương, em nghe lời anh, không tranh luận cùng bố, nói cái gì thì nghe cái đấy. Nhưng nếu nói như thế, bố thật sự sẽ đồng ý cho chúng ta bên nhau sao?]

Một tiếng sau, máy bay đáp xuống, Trần Dương lại khởi động máy, thấy được tin nhắn này.

Trần Dương mỉm cười, trả lời: [Sẽ cho thôi.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.