Suốt cả quãng đường về nhà, Lý Trạch Lâm đều duy trì trạng thái im lặng khiến cho Yên Vân Hạ không khỏi lo lắng.
Bản thân cô lúc trước khi còn ở trong giới giải trí cũng chịu không ít điều tiếng, nhưng khác với Lý Trạch Lâm, cô có Yên gia chống lưng… Yên Vân Hạ thực sự sợ vì chuyện này mà Lý Trạch Lâm sẽ suy sụp.
Tất nhiên, cô cũng nghĩ đủ mọi trò để Lý Trạch Lâm vui vẻ.
- Trạch Lâm, tối nay em ngủ cùng anh có được không? – Vừa mới bước vào trong nhà, Yên Vân Hạ đã lên tiếng hỏi.
Thề với trời, cô không hề có ý định gì đen tối cả.
Chỉ là tự nhiên Yên Vân Hạ nghĩ nếu để Lý Trạch Lâm một mình, có khi nào cậu sẽ vì chuyện này mà có suy nghĩ bậy bạ không? Yên Vân Hạ chỉ vì lo lắng cho anh chàng bạn trai nhỏ của mình quá thôi… Tuy nhiên câu hỏi này lọt vào tai Lý Trạch Lâm thì chẳng khác gì một tin sốc cả.
Hai tai Lý Trạch Lâm đỏ bừng, cậu nghi hoặc nhìn Yên Vân Hạ, chậm rãi hỏi lại:
- Vân Hạ, em vừa nói gì cơ?
Nhận ra câu hỏi của bản thân có quá nhiều sự mờ ám, Yên Vân Hạ cũng đỏ mặt ngượng ngùng.
Cô thật sự muốn cắn vào lưỡi mình một cái, sao có thể tùy tiện nói ra mấy lời như vậy cơ chứ? Yên Vân Hạ cười lấp liếm, ấp úng đáp lại:
- Ài da, không có phải như anh nghĩ đâu.
Ý em là em nghĩ anh sẽ cần người tâm sự ấy, nên em muốn ở bên cạnh trò chuyện với anh… Không phải là cái kia đâu.
Yên Vân Hạ vội vàng giải thích, nhưng rõ ràng điều đó càng khiến tâm trạng của Lý Trạch Lâm trở nên nặng nề hơn.
Yên Vân Hạ nhìn khuôn mặt của cậu trầm ngâm, trong lòng không khỏi luống cuống.
Rõ ràng ban nãy đã tốt hơn một chút rồi mà nhỉ? Sao bây giờ lại thành như thế này? Yên Vân Hạ cũng không biết nữa.
Cô hoàn toàn không đoán được những suy nghĩ của Lý Trạch Lâm, nhưng vẫn muốn dỗ dành cậu.
Yên Vân Hạ tiếp tục nói:
- Giống như anh biết đấy, con người ai cũng có lúc yếu đuối mà.
Em không muốn anh phải gồng gánh hay chịu đựng một mình, lâu lâu dựa dẫm vào em cũng được mà, có sao đâu? Em không cười anh đâu, thật đấy.
Lý Trạch Lâm đúng là có chút không vui, nhưng không phải hoàn toàn vì scandal kia mà là vì bản thân mình.
Rõ ràng do bản thân cậu trước đây chưa dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ quá khứ nên mới bị người ta nắm thóp như vậy.
Có điều việc Lý Trạch Lâm bận tâm nhất vẫn chính là công ty và Yên Vân Hạ sẽ bị ảnh hưởng.
Bà nội của cô vừa mới có cái nhìn về cậu tốt hơn một chút, bây giờ để bà nhìn thấy mấy tin tức này, rồi bà sẽ lại nghĩ gì đây?
Lý Trạch Lâm phiền lòng, lại nghe Yên Vân Hạ dỗ dành mình thì thực sự dở khóc dở cười.
Cậu còn tưởng cô thực sự to gan tới mức ‘hiến thân’ để làm cậu vui lòng nữa cơ.
Nén tiếng thở dài, Lý Trạch Lâm đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm của Yên Vân Hạ, dịu dàng nói:
- Vân Hạ, anh không sao.
Chỉ là hơi ngạc nhiên vì chuyện này anh không lường trước được.
Nhưng em yên tâm đi, anh sẽ không để ảnh hưởng tới em và Viễn Ảnh đâu, việc này anh sẽ tự mình xử lý tốt.
- Anh nói ngốc cái gì vậy, em đâu có sợ anh làm ảnh hưởng tới em chứ? – Yên Vân Hạ không vui nhíu mày, cô làu bàu phản bác lại.
Lý Trạch Lâm trước giờ cứ như vậy mãi thôi, lúc nào cũng lo nghĩ cho người khác, còn bản thân mình thì lại quên mất rằng cậu cũng cần được bảo vệ.
Yên Vân Hạ không nỡ nhìn Lý Trạch Lâm cứ gồng gánh một mình mãi như vậy.
Kể cả cậu không mở miệng nhờ cô giúp đỡ, Yên Vân Hạ cũng không để cho Lý Trạch Lâm chịu thiệt thòi.
Hai người cứ giằng co một hồi, Yên Vân Hạ mặc dù chấp nhận nhưng vẫn không yên tâm hỏi Lý Trạch Lâm một lần nữa:
- Thực sự không cần em ngủ chung với anh à?
Chưa bao giờ Lý Trạch Lâm cảm thấy bất lực như thế này, dỗ dành bạn gái quả nhiên là một quá trình gian nan.
Cậu không nói nhiều, chỉ đẩy Yên Vân Hạ đi lên cầu thang, bất đắc dĩ trả lời:
- Tiểu tổ tông của anh ơi, nếu em ngủ chung với anh thì anh mới bị mất ngủ đấy.
Được rồi, anh không sao cả, em nhìn anh có yếu đuối tới nỗi đó sao? Em mau lên tầng nghỉ ngơi trước đi, mai còn đi làm nữa đấy.
Ý muốn đuổi người của Lý Trạch Lâm đã rõ ràng như thế, Yên Vân Hạ cũng không muốn kì kèo nữa.
Cô lết từng bước lên tầng, đến giữa cầu thang vẫn không cam lòng mà quay lại nói với Lý Trạch Lâm:
- Em đi ngủ thật đấy nhé? Nếu có chuyện gì phải gọi em, biết không hả?
- Được được, anh đã lớn rồi mà Vân Hạ.
– Lý Trạch Lâm mỉm cười sủng nịnh với cô.
Vất vả lắm mới để Yên Vân Hạ trở về phòng, Lý Trạch Lâm ngồi dưới phòng khách bắt đầu cẩn thận suy nghĩ về mọi chuyện.
Tin tức lần này của cậu quả thực gây ảnh hưởng rất lớn.
Ngay cả bộ phim đang quay cũng phải tạm ngưng một thời gian vì bị phóng viên bao vây kín cả khách sạn của các diễn viên trong đoàn.
Cũng may hôm qua Lý Trạch Lâm đã rời đi cùng Yên Vân Hạ, nếu không hôm nay cũng không biết phải làm sao.
Trên ti vi, các chương trình thời sự giải trí cũng đề cập tới vấn đề này.
Thực ra số Lý Trạch Lâm cũng có chút đen đủi, gần đây cục Điện ảnh đang tra xét gắt gao về xuất thân của các diễn viên, chủ yếu là do có một vụ buôn bán mại dâm liên quan tới cả chính phủ, mà đối tượng bị buôn bán lại chính là các diễn viên này.
Cho nên Lý Trạch Lâm cũng không thể tránh khỏi con mắt truy xét của toàn dân thiên hạ.
Đang còn không biết phải làm sao thì điện thoại Lý Trạch Lâm bỗng nhiên đổ chuông.
Màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ ‘bố’ khiến cho Lý Trạch Lâm càng thêm phiền não.
Người ở Mỹ, cũng đã biết chuyện này rồi sao? Lý Trạch Lâm thở dài một tiếng, sau đó vẫn nhấn vào nút nhận thoại.
Bên kia, Lý Trạch Vĩ còn gấp gáp hơn cả cậu, ông vội vàng lên tiếng:
- Trạch Lâm, ba thấy tin tức đó rồi.
Chết tiệt, con trai của Lý Trạch Vĩ mà cũng dám động vào, bọn họ chán sống rồi à? Trạch Lâm, con có ổn không? Cả Hạ Hạ nữa, cô bé đó sao rồi?
Lý Trạch Lâm lúc trước còn bài xích ông, nên mỗi lần Lý Trạch Vĩ gọi điện, cậu đều thấy rất nặng nề.
Tuy nhiên bây giờ thì khác, cảm nhận được sự ấm áp từ tình cảm gia đình chân chính, Lý Trạch Lâm trong lòng vô cùng nhẹ nhõm, gánh nặng bao năm cũng được buông xuống rồi.
Cậu nắm chặt lấy điện thoại, chậm rãi lên tiếng:
- Không sao đâu bố, cả con và Vân Hạ đều ổn, chỉ là công việc có hơi đình trệ một chút, nhưng con nghĩ sẽ sớm quay lại quỹ đạo ban đầu thôi.
Lý Trạch Vĩ dường như vẫn chẳng yên tâm trước câu trả lời này cho lắm.
Cũng phải thôi, con trai của ông, đương nhiên là ông hiểu hơn bao giờ hết.
Lý Trạch Lâm mạnh mẽ, lòng tự trọng cũng rất cao.
Làm sao cậu có thể để cho người khác biết được sự chật vật của mình chứ? Vừa nãy thấy tin tức của Lý Trạch Lâm nổi lềnh bềnh, ông và Niên Tư vô cùng sốt sắng.
Nếu không phải còn vướng bận chuyện tập đoàn thì Lý Trạch Vĩ đã sớm trở về nước, tẩn cho mấy kẻ bày mưu tính kế cậu một trận rồi.
Người làm cha lại chẳng thể ở bên cạnh con trai lúc khó khăn, Lý Trạch Vĩ cũng có chút hổ thẹn.
Ông nói với Lý Trạch Lâm bằng giọng chân thành:
- Trạch Lâm, tuy ta không am hiểu về giới giải trí, nhưng quan hệ trước nay không tệ.
Con xem nếu có gì khó khăn thì cứ nói với ta, ta và dì Niên Tư của con sẽ trợ lực hết sức.
Con đừng có gạt chúng ta sang một bên, được chứ?
Lý Trạch Lâm quả thực không có ý định gạt họ, nhưng nghĩ đến Lý Trạch Vĩ và Niên Tư đều đã có tuổi, cậu không muốn bọn họ phải suy nghĩ quá nhiều.
Lý Trạch Lâm thở hắt một cái, đắn đo một hồi rồi cũng đáp lại:
- Cũng không phải là chuyện gì to tát cả.
Chỉ là con muốn biết kẻ đứng sau chuyện này là ai.
Nếu bố đã nói như vậy rồi, vậy làm phiền bố giúp con điều tra có được không?
Kể ra Lý Trạch Lâm không nói thì Lý Trạch Vĩ cũng đã sớm cho người điều tra trước khi liên lạc với cậu rồi.
Ông ở trên thương trường bao năm, thủ đoạn cũng không thiếu, một chút việc nhỏ thế nào, không thể làm khó được Lý Trạch Vĩ.
Ông nhanh chóng gật đầu đồng ý với Lý Trạch Lâm, sau đó dặn cậu đừng suy nghĩ quá nhiều rồi mới chịu tắt máy.
Lý Trạch Vĩ làm việc quả nhiên hiệu quả, chỉ vài tiếng sau, tài liệu điều tra đã tới tay Lý Trạch Lâm.
Cậu đã nghĩ tới rất nhiều trường hợp, có thể là Du Bắc Quân quay lại báo thù, có thể là bị những tiểu sinh khác trong ngành chơi xấu, nhưng trường hợp này lại không nằm trong dự tính của Lý Trạch Lâm.
Người báo cáo, hợp tác với cánh nhà báo lần này chính là Lan Nhược.
- Ngẫm đi ngẫm lại thì cũng không phải không có khả năng.
Công việc ở quán bar kia ban đầu cũng là nhờ Lan Nhược giới thiệu mà anh mới có được.
Cô ta hiển nhiên là hiểu rõ mọi chuyện nhất.
– Lý Trạch Lâm ngồi bên cạnh Yên Vân Hạ, ngẫm nghĩ một hồi rồi đưa ra kết luận.
Có lẽ lúc trước vì nể tình Lan Nhược nên cho dù cô ta có làm gì, Lý Trạch Lâm cũng nhắm mắt cho qua, không hề tính toán.
Nhưng Lan Nhược hết lần này đến lần khác nhắm vào Yên Vân Hạ, nhất là Viễn Ảnh – tâm huyết của cô, Lý Trạch Lâm không thể tha thứ được.
Yên Vân Hạ chưa bao giờ thấy Lý Trạch Lâm tức giận như vậy.
Khuôn mặt điển trai đanh lại, ánh mắt thâm trầm nguy hiểm, cô có chút rùng mình.
Lý Trạch Lâm suy ngẫm một hồi, sau đó quay sang nói với Yên Vân Hạ, giọng cậu có chút bất đắc dĩ:
- Vân Hạ, lần này đành phải nhờ em đóng vai người xấu rồi.
Có điều sau chuyện lần này, anh nhất định sẽ trả lại công bằng cho em, có được không?
Yên Vân Hạ không ngại làm kẻ xấu, cũng không ngại là tấm khiên chắn cho Lý Trạch Lâm.
Chỉ là bộ dạng nguy hiểm này của cậu khiến cho Yên Vân Hạ không khỏi thầm cầu nguyện cho kẻ đụng chạm tới cậu được may mắn thoát nạn.
Tất nhiên, không phải Yên Vân Hạ bao dung hay muốn làm thánh mẫu, chỉ là cô cảm thấy, hiện tại nếu bảo Lý Trạch Lâm đi giết người, cậu cũng sẽ làm luôn được ấy chứ…