Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Người đàn ông nhuộm quả đầu đỏ chói lóa, càng làm tôn thêm nước da trắng, khuôn mặt non chẹc giống học sinh cấp ba, mắt to màu nâu nhạt, mũi cao, môi hồng, còn đẹp hơn cả con gái, trên môi đang treo nụ cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng bóc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Minh Tuấn nghe tin Gia Khánh cũng đến tham gia tiệc rượu, bèn dạo quanh kiếm người, tìm muốn lác mắt, sắp sửa bị "say người" mới trông thấy, đang tính tiến đến tính xổ một phen chuyện có gái quên bạn, ngờ đâu chạm mặt người quen cũ.
Ba người thấy Minh Tuấn, mỗi người một biểu cảm, mỗi người một suy nghĩ riêng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy thầm cảm thán giả trị nhan sắc đỉnh cao, đến phụ nữ như cô còn thấy ganh tỵ, đứng bên cạnh chắc chỉ xứng làm nền, đồng thời dấy lên nghi vấn liệu đây liệu thật sự là con trai?
Gia Khánh thầm giơ ngón cái, muốn vỗ tay bôm bốp, tiến đến ôm một cái xem như khen tặng cho Minh Tuấn, rất biết chọn thời điểm mà xuất hiện. Đại Dũng thì không vui, thù hận trong quá khứ ùn ùn kéo về, ông hừ lạnh, thắng nhãi ranh chết tiệt, tỏ ra thân thiết cái quái gì, đang đả đều thì đúng hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Minh Tuấn bỏ ngoài tại tiếng hừ lạnh kia, tạm thời lơ Gia Khánh, Hạ Vy, tập trung toàn bộ tinh lực lên người Đại Dũng.
Cầu đầu tiên đã đá xoáy người ta, câu thứ hai mở miệng ra cũng không khá hơn muốn chọc tức người ta hộc máu: "Anh ra tù sớm vậy? Em còn đang lên kế hoạch đến thăm tù đây này, quan tâm anh ở trong đó ăn uống ra sao?” Minh Tuấn bày ra dáng vẻ tiếc nuối, ánh mắt đảo quanh Đại Dũng, trầm trồ. "Xem ra cơm tù cũng không tệ, em thấy anh mập ra thêm vài kí đấy.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đại Dũng tức đến xùi bọt mép, khuôn mặt vốn trời sinh hung hãn thoắt cái càng thêm dọa người. Hai mắt ông trợn trừng, văn lên tia máu, nghiến răng ken két, nếu không phải vị kia nhắc nhở thời gian còn chưa chín mùi, ông đã chẳng kiên dè mà đập cho thằng oắt con này một trận nhừ tử: “Con mẹ mày, dám trêu người tao."
Minh Tuấn vờ hoảng hốt, dáng điều khúm núm, sợ sệt, mếu máo nói: “Em thật lòng mà." Hạ Vy cố nén cười, người đàn ông này thú vị ghế, với diễn xuất thế kia không đi làm diễn viên thì thật uống phí tài năng trời cho.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khóe miệng Gia Khánh co rút, tên này nhập vai khiếp, càng diễn càng hãng, Anh ngước mắt nhìn bóng đèn Edison, xuyên thấu qua nhìn trời, thở dài, mấy thằng bạn anh quen sao chẳng có tên nào bình thường nhỉ? Anh rất lo lắng bản thân bị vấy bẩn, sợ câu “Gần mực thì đen” linh nghiệm lên người anh.
“Thật lòng ông nội tạo, mấy năm tạo ở trong tù sao không thấy mày vác mặt đến? Mày còn chẳng mong ông đây chết già, chết héo mòn trong tù, còn ở đây mèo khóc chuột, ông khinh." Đại Dũng gần giọng, thấm thía câu "Hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt." Mà tất cả tội nghiệp đều do hai tên đầu xỏ đứng đây ban cho.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bầu không khí bằng rơi vào trạng thái căng như dây đàn nhưng không duy trì được bao lâu, đã có thêm một người đàn ông chạy đến, thì thầm vào tại Đại Dũng.
Ba người đưa mắt nhìn hai người kia xì xầm to nhỏ, nói xong người đàn ông đó rời đi, Đại Dũng hừ một tiếng để lại câu cảnh cáo “Tụi mày liệu hỗn tao." rồi đùng đừng tức tối bỏ đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh tất nhiên không để lời đe dọa ấy vào lòng, Minh Tuấn cũng thể, cứ xem như nghe chó sủa bậy. Hạ Vy thì khả để ý, lo lắng hỏi Gia Khánh: "Anh với ông ta có hiềm khích à? Nhìn điệu bộ ông ta cứ xem anh như kẻ thù ấy." Cô sợ Đại Dũng tìm Gia Khánh báo thù
Gia Khánh cười khinh miệt, không để vào mắt, trấn an Hạ Vy: “Em đừng lo, anh cũng đâu phải bùn nhão, ông ta cắn anh, anh liền đáp trả. Ai sợ ai
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Minh Tuấn có ấn tượng cực kì sâu sắc với cô gái này, sau lần tình cờ gặp Hạ Vy dầm mưa, mãi đến tận hôm nay mới có cơ hội gặp mặt Cô với cô gái chật vật, thê thảm anh thấy lần trước khác một trời một vực, tối nay có tinh thần, sức sống hơn.
Hạ Vy cảm nhận được ảnh mặt phát sáng lập lòe chiếu thẳng lên người, cô quay đầu cười với Minh Tuấn Anh cũng đối đầu với Đại Dũng, khiến cô có cảm tình ngay, chưa kể thông qua quan sát nãy giờ cô thấy tính cách anh không tệ, rất đáng yêu và lém lỉnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chào em! Anh là Tuấn. Bạn rất rất thân của thắng Khánh á. Minh Tuấn cười sáng lạng, hai mắt cong cong híp thành một đường. Để tăng thêm độ tinh cậy, liền khoác vai Gia Khánh, đè thấp giọng, cười hắc hắc: “Được đấy người anh em." Thành Trung không cho Minh Tuấn hỏi chuyện tình tay ba của Gia Khánh, làm anh nghẹn một bụng anh ách bao lâu nay. Đạo đức hồng chuyện không cho phép anh cứ vậy mà bỏ cuộc, đêm nay thế mà lại có cơ hội.
Gia Khánh ngửi được mùi nguy hiểm, tên này đã biết chuyện anh với Hạ Vy nhất định là thắng Trung nhiều chuyện kia tọc mạch.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thành Trung nằm không cũng trúng đạn. Nếu bây giờ anh đang đứng ở đây chắc chắn sẽ ôm tim, đau đớn thốt lên: “Nỗi oan Thị Kinh, ai hiểu được lòng tôi.” Ba đầu, Hạ Vy chỉ tưởng Minh Tuấn đến đây để nói chuyện xã giao với Gia Khánh, trùng hợp Minh Tuấn cũng có hiềm khích với Đại Dũng, nên đứng đây đấu võ mồm. Ai biết rằng còn có thêm một tầng quan hệ khác với Gia Khánh.
"Chào anh! Em là Vỵ, trợ lý luật sư của anh Khánh. Độ thiện cảm trong lòng Hạ Vy đối với Minh Tuấn tăng vút theo cấp bậc lũy thừa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai từ “Trời má." xém tí bật ra khỏi miệng, may Minh Tuấn kiềm lại được. Dám đem người tình bé nhỏ đến công ty, kích thích quả đi. Anh liếc mắt nhìn Gia Khánh, cao tay quá cao tay. Đứng dưới góc độ đàn ông, không thể không vỗ tay, tuyên dương tháng này.
"Ôi chao! Trợ lý luôn.” Minh Tuấn kéo dài thanh âm, nụ cười gian nở rộ trên mặt khả không ăn nhập với khuôn mặt dễ thương, thánh thiện.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy thấy nụ cười ấy cứ kì cục, khó hiểu gật đầu, Gia Khánh “khó ở nãy giờ, vỗ bốp vào ót Minh Tuấn, ngăn ngừa Minh Tuấn mở miệng nói bậy, cái tính nhiều chuyện đến chết vẫn không bỏ được mà.
Lúc tan tiệc, Minh Tuấn vẫn mãi lẽo đẽo bám đuôi Hạ Vy với Gia Khánh, cô vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Gia Khánh bực bội, trừng mắt: "Mày theo sau hai tụi tạo làm gì?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Minh Tuấn cười hề hề, vẻ mặt mong chờ "Cho tao quá gian về với Anh còn rất nhiều điều muốn nói với Hạ Vy nha, ai biết sau lần gặp hôm nay đến bao giờ mới có thể gặp lại. Gia Khánh đi quốc trong bụng Minh Tuấn, lạnh lùng cự tuyệt. Cuối cùng, Minh Tuấn chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán dõi theo hai bóng dáng phía xa xa.
Vào trong xe, Hạ Vy vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Anh Tuấn thú vị ghế"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mỗi tội anh ấy nói nhiều quả, nói đến mức cô theo không kịp, thoắt cái đã bẻ cua qua đề tài khác.
Mỗi lần gặp Minh Tuấn là Gia Khánh lại thấy đau đầu, thắng đấy cái gì cũng tốt ngoại trừ cái miệng nói quá nhiều, anh bất lực lười lên tiếng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy tò mò về giá trị nhan sắc còn đẹp hơn con gái, làn da trắng đến không tì vết, mịn màng như da em bé của Minh Tuấn, trong đầu nghĩ ra một nghìn lẻ một kịch bản: “Anh Tuấn thật sự là con trai? Hay nữ ý em là tomboy ấy.”
Gia Khánh nhướn mày, ngày trước lần đầu gặp Minh Tuấn anh cũng giống như Hạ Vy lầm tưởng Minh Tuấn là con gái, "Nam giới trăm phần trăm
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy tạch lười, cảm thán: "Vẻ đẹp phi giới tính trong truyền thuyết là đây rồi.
Gia Khánh cười cười không đáp trong xe nhất thời rơi vào yên tĩnh. Hạ Vy nghẹn lâu lắm rồi, rất muốn biết Gia Khánh, Minh Tuấn có thù oán gì với Đại Dũng, vừa rồi cô rất muốn hỏi nhưng có Minh Tuấn ở đấy nên ngại mở miệng. Còn cả nguyên nhân Đại Dũng đi tù nữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy quay qua, ánh đèn neon vụt sáng vụt tắt, lướt qua mặt Gia Khánh, tô điểm thêm cho khuôn mặt đẹp trai không góc chết. "Hai anh với người đàn ông tên Dũng kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi?"
Mắt Gia Khánh vẫn nhìn thắng,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Thắng Tuấn từng đánh lão ta một trần nhừ tử."
Hạ Vy khiếp sợ, trong thời gian ngăn chưa thể tiếp thu sự thật, Minh Tuấn vóc người cao gầy, trong giống thư sinh tay trói gà không chặt thể kia có thể đánh bại Đại Dũng to con, dáng vẻ dữ tợn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thấy Hạ Vy còn chưa hồi phục tinh thần, Gia Khánh chẳng chờ mà tiếp tục đả kích: “Đại đen Taekwondo." Hạ Vy nuốt nước miếng, đúng thật không nên trong mặt mà bắt hình dong, thấy anh mãi không có ý định kể chuyện bản thân, cô nhắc nhở: "Còn anh?”
Gia Khánh không muốn Hạ Vy nghĩ nhiều, đáp qua loa có lệ:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Chuyện của anh với lão dài dòng lắm. Ý là không muốn nói, Hạ Vy nào dễ dàng buông tha: “Thì anh kể ngăn gọn, đại khái, xúc tích thôi.” Đây chính là sở trường của sinh còn gì, Hạ Vy thầm nghĩ trong lòng.
“Tạm thời anh chưa nghĩ ra cách dùng từ ngắn gọn, khi nào nghĩ ra anh sẽ kể em nghe." Gia Khánh thản nhiên nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hạ Vy bĩu môi, còn gặp mặt nhau dài dài, chẳng lo anh không kể, hôm nay không kể thì ngày mai, ngày kia. Con đường trước mắt ngày càng là lạ, cô nhíu mày suy nghĩ sau đó chợt vỡ lẽ đây không phải con đường về nhà mình.
“Đây không phải đường về nhà em.” Hạ Vy nói ra nghi vấn trong lòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nhà em xa anh sợ tổn xăng chi bằng đến chỗ anh.” Gia Khánh nói đến đúng lý hợp tình.
Hạ Vy câm nín, tuy cô không có xe nhưng mấy con đường trong thành phố thuộc làu làu trong đầu. Khoảng cách từ khách sạn Watson về chỗ anh hay chỗ cô đều xa ngang nhau, sẽ chẳng có chuyện cô xa anh gần. Ly do thế mà anh cũng bia cho được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tại căn hộ Gia Khánh, Hạ Vy vào nhà cảm giác thân thuộc lại có hơi xa lạ đổ ập đến. Bài trí trong nhà so với lúc cô rời đi vẫn giống y nguyên như cũ. Cô chợt bồi hồi, tưởng rằng bản thân đang trở về những ngày tháng tươi đẹp trước đây, không có ai xen vào giữa hai người bọn họ.
Hạ Vy thoát khỏi trạng thái mơ màng khi cảm nhận được xúc cảm ẩm ướt từ trên cổ truyền đến, trong không gian yên tĩnh tiếng mút cắn
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”