Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Vân Thi lửa giận ngút trời nhìn theo bóng lưng Hạ Vy hận không thể xông đến túm tóc tát liên tiếp vào bản mặt đáng ghét kia, dám dùng thái độ kênh kiệu nói chuyện cho rằng vừa rồi cô không đánh chỉ khóc lóc khẩn cầu nên xem cô là hổ giấy? Cứ chờ đó cô sẽ khiến Hạ Vy sống
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
không bằng chết.
Khách trong quán thấy Vân Thi mãi ngây ngốc quỳ trên đất không chịu đứng dậy vội tiến đến khuyên nhủ, bày cách, có người còn tốt bụng vươn tay đỡ cô lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Mau đứng lên đi em, hạng người đó là mình phải đánh mới biết sợ chứ năn nỉ cũng chỉ khiến nó leo đầu cưỡi cổ thôi.”
“Em dại quá lần sau là phải bay vào đánh, cào nát mặt nó ra. Cái thứ trơ trẽn, mặt dày cướp người yêu của bạn thân không đáng để em đau lòng hiểu không?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tất nhiên cũng không thiếu người bất mãn trước thái độ kẻ thứ ba ngang ngược, không biết liêm sỉ mà bất bình đứng ra chửi với theo Hạ Vy. Có người thay mình trút giận điều đó khiến Vân Thi sung sướng, nội tâm cực kì hả hệ.
"Mặt mũi cũng xinh đẹp mà nhân cách bị chó tha."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Đúng là ở đâu cũng xuất hiện con giáp thứ mười ba, chúng nó làm như trên đời này hết trai ấy, cứ bu bám như ruổi vào đàn ông đã có vợ, có bạn gái.”
Vân Thi thấy diễn đủ rồi, kết quả thu được cũng rất khả quan sau khi giả vờ rưng rưng nước mắt, nói vài câu cảm ơn liền nhanh chóng rời đi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Từ đầu đến cuối mọi người đều không chú ý đến người đàn ông đeo khẩu trang ngồi trong góc khuất, gã nhét điện thoại vào túi, vứt tiền lên bàn rồi đứng dậy lặng lẽ ra khỏi tiệm. Gã đứng trước cửa quán nhìn quanh sau khi trông thấy con Lamborghini đậu cách đó không xa, khỏe môi hơi nhếch lên rảo bước đi đến, tự nhiên mở cửa ghế lái phụ chui vào.
Tấn Phước nhìn người phụ nữ ngồi ở ghế lái bằng cặp mắt si mê, nóng rực. Vẫn Thi vờ như không thấy giơ tay ra, gã vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại, ám mụi dùng đầu ngón cái vẫn về lòng bàn tay.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thi vừa tức vừa ghê tởm vội rụt tay về. Nếu không phải gã còn có giá trị lợi dụng cô đã trở mặt rồi, trừng mắt nói: "Đừng đùa. Mau đưa ra đây."
Tấn Phước chặc lưỡi tiếc nuối, móc điện thoại trong túi ra, Vân Thi chẳng kịp chờ đợi giật lấy ngay, kiểm tra thành quả bên trong thì gật đầu hài lòng: "Không tệ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tấn Phước cười rộ lên, nhích đến
gần cổ Vân Thi, kéo khẩu trang
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
xuống hít một hơi thật sâu, cảm thán:
“Thơm quá." Gã giương mắt lên mập
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
mờ nói: "Em đã đích thân nhờ cậy
anh sao có thể làm qua loa được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hơn nữa chuyện này khá đơn giản,
cho dù em bảo lên trời hải sao anh
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
cũng tình nguyện
Hơi thở nóng hổi phả vào mặt cùng với giọng điệu buồn nôn khiến Văn Thi rùng mình cộng thêm gương mặt bình thường chẳng có gì nổi bật của Tấn Phước càng làm cô thêm chán ghét hơi nghiêng đầu né tránh, nở nụ cười gượng gạo. "Hải sao thì không cần đầu chỉ cần anh theo dõi động tĩnh mấy ngày nay của Hạ Vy giúp tôi là được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thi không tin Hạ Vy sẽ thật sự buông tha cho Gia Khánh, để cô lấy thêm bằng chứng xem con đàn bà đó còn mạnh miệng được không.
“Được thôi. Nhưng..." Tấn Phước đồng ý tuy nhiên nói đến một nửa thì gã đột nhiên dừng lại. “Anh muốn bao nhiêu tiền?" Vân Thi nhướn mày, trong lòng khẽ hừ lạnh xem thường.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tấn Phước chồm đến hôn lên má Vân Thi, chưa dừng lại ở đó gã còn vươn lưỡi ra liếm một phát: "Nụ hôn này xem như thù lao em trả công anh."
Gã ném lại câu nói ấy rồi sảng khoái mở cửa xuống xe. Vân Thi nhìn theo bóng dáng gã tức đến mức cả người phát run, vội rút lấy khăn giấy lau thật mạnh lên má mắng một câu: “Kinh tởm."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Âm thanh tin nhắn vang lên, Vân Thi tạm thời ném bực tức ra khỏi đầu, mở ra xem "Tôi đã đến rồi.”
Địa điểm cô hẹn người phụ nữ đó cũng không xa chỗ này, Vân Thi lái xe tầm vài phút là đến, sau khi đỗ xe xong xuôi cô mới bước vào quán. Người phụ nữ kia trông thấy cô liền vẫy tay.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thi đi tới kéo ghế ngồi đối diện, chờ phục vụ mang nước lên xong, cô mở túi xách lấy điện thoại và tấm ảnh đẩy đến trước mặt cô ta không quanh co dài dòng nói ngay vào việc chính: “Trong điện thoại đã quay toàn bộ quá trình, cô hãy che mặt tôi lại cắt ghép làm sao để mọi người nhìn vào thấy tôi là kẻ đáng thương bị bạn thân đâm sau lưng cướp người yêu
Người phụ nữ nhận lấy nhét vào túi xách lên tiếng cam đoan. "Cô Thi yên tâm tôi đảm bảo sẽ không ai phát hiện ra sơ hở.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thi gật đầu cầm túi xách đứng dậy: "Mọi việc xong xuôi tôi sẽ chuyển số tiền còn lại vào tài khoản của cô.”
***
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thành Trung một tay nhét túi quần, thong thả đi trên hành lang đến khi cách cửa phòng làm việc Gia Khánh tầm hai bước chân thì bắt gặp Kha Lê đang đi đến, anh gật đầu một cái xem như chào hỏi. Mới vừa vươn tay chạm vào nằm cửa, Kha Lê đột nhiên sắp đến nhỏ giọng nhắc nhở: “Tâm trạng của sếp hôm nay cực kì tệ, u ám như một đám mây đen vậy. Anh nên cẩn thân.”
Thành Trung nhướn mày nhìn khuôn mặt tràn đầy vẻ nghiêm trọng của Kha Lê mà buồn cười nhưng vẫn gật đầu cái rụp nghiêm túc nhớ kĩ lời dặn. Gia Khánh lúc nổi điên rất đáng sợ anh cũng không dại mà trêu chọc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chúc anh may mắn." Kha Lê để lại lời chúc rồi rời đi.
Thành Trung mở cửa bước vào quả nhiên như lời Kha Lê nói sắc mặt người nào đó "thúi” thật sự. Gia Khách giương mắt lên, mặt không có lấy một chút biểu cảm, một giây sau cúi xuống tiếp tục làm việc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tên này lại lên cơn? Thành Trung sải bước, chống tay lên bàn quan tâm hỏi nhưng nghe sao cũng thấy giống đang nhiều chuyện hơn: "Không vui? Muốn tâm sự với tao không? Chúng ta là anh em tốt tạo sẵn sàng ngôi cả ngày lắng nghe mày nói." Thành Trung vô vô lên vai: "Có thể cho mày mượn tạm bờ vai dựa vào.
Gia Khánh đặt mạnh cây bút lên bàn, dựa lưng vào ghế cau mày: “Nói mau di."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thành Trung không dám nhảy nữa sợ chọc giận Gia Khánh thật nghiêm túc bàn chính sự: "Tao cho người điều tra rồi, đêm đó là gã Cường Hi bỏ thuốc." Anh chợt dùng tay làm động tác cắt cổ: "Đêm đó gã bị Huy Kha xử."
Gia Khánh nghe xong khỏe mỗi khẽ cong lên, nụ cười rất nhạt. Ảnh mắt lại lạnh đến thấu xương. Huy Kha đây là đang nói cho anh biết chuyện này không liên quan đến anh ta nhưng nhầm rồi. Lòng dạ anh rất nhỏ nhen, món nợ này còn chưa xong đầu, anh sẽ tính luôn một thể lên đầu anh ta, không biết dạy đàn em thiếu chút làm hại đến người phụ nữ của anh sẽ phải trả cái giá rất đắt, không chỉ một cái mạng rách nát của Cường Hỉ là muốn kết thúc mọi chuyện.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thành Trung đang muốn mở miệng nói tiếp việc quan trọng thứ hai thì cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, hai người đàn ông đồng loạt quay ra cửa.
Thấy người đến nhiệt độ quanh thân Gia Khánh càng thêm giảm thấp. Biểu cảm trên mặt Thành Trung khá lạnh nhạt gật đầu một cái rồi bước đến ghế salon ngồi xuống bật chế độ làm người vô hình. Anh đã biết Gia Khánh có ý với Hạ Vy đồng thời sau khi nghe Diệp Loan kể ra những trò xấu xa Vân Thi dùng để đối phó với Hạ Vy ấn tượng của anh đối với người phụ nữ liền thay đổi, từ có thiện cảm biến thành chán ghét.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vân Thi đang bị cơn ghen dẫn dắt nên chẳng quan tâm còn có người thứ ba đang ở trong phòng mang theo vẻ mặt trách cứ và oan ức đến trước mặt Gia Khánh chất vấn: "Có phải tối hôm trước anh cùng với Vy vào khách sạn không?" Hai hàng nước mắt Vân Thi chảy ra nghẹn ngào: "Rõ ràng anh yêu em đến vậy tại sao còn qua lại với Vy? Em có chỗ nào không tốt anh nói đi để em sửa?"
Sắc mặt Gia Khánh trầm xuống lạnh lùng hỏi: "Em cho người theo dõi anh?" Trước vẻ mặt dọa người đó, đáy
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
lòng Vân Thi thoảng run rẩy nhưng nghĩ đến anh cùng Hạ Vy lăn giường, máu nóng trong người lại xông lên đến não. Cô cho người theo dõi anh thì có làm sao? Chính anh phản bội, lừa dối cô. Người có lỗi là anh mắc mở gì lại hung dữ với cô chứ?
Vân Thi rất muốn nói như thế nhưng vẫn kịp thời kìm nén lại được lắc đầu nguây nguẩy: "Em không có, người quen của em tình cờ nhìn thấy anh với Vy vào khách sạn về nói cho em biết "
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Gia Khánh đập bàn đứng phát dậy khuôn mặt dùng từ khủng bố để miêu tả cũng không đủ để hình dung.