Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Hạ Vy choáng váng, hơi thở trở nên nặng nề, cả người nóng như muốn bốc cháy. Chân tay mềm nhũn, sức lực như bị rút cạn lảo đảo muốn ngã. Bên cạnh Diệp Loan cũng có biểu hiện tương tự.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc Hạ Vy sắp sửa ngồi bệt xuống đất thì có một cánh rắn chắc vươn ra đỡ lấy eo. Sự động chạm bất ngờ này khiến cô run rẩy, điều đáng nói là nơi da thịt bị cánh tay ấy chạm qua bỗng trở nên mát mẻ dễ chịu, cô theo bản năng muốn nhiều hơn, muốn được người đó chạm vào mọi nơi trên cơ thể
Hạ Vy hoảng sợ, lắc đầu nguây nguẩy cổ xua tan ý nghĩ xấu xa đó, sao tự dưng cô lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy. Cô giãy giụa tránh thoát nhưng cả người không có chút sức, ngược lại còn khiến bản thân ngã nhào vào lòng Huy Kha.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cảm giác thoải mái khiến Hạ Vy khẽ bật lên tiếng rên, cô kinh hãi căn chặt môi. Huy Kha cúi đầu nhìn người phụ nữ đang nằm trong lòng, gương mặt đỏ ửng, hai mắt mê man bao phủ một làn nước mỏng, bàn tay đang tự kéo cổ áo xuống. Anh liếc sang Diệp Loan đang được Cường Hi đỡ lấy, tình trạng cũng giống cô. Anh đoán ra ngay hai người phụ nữ này bị bỏ thuốc.
Môi Hạ Vy bị cắn đến chảy máu gắng gượng chống tay lên lồng ngực Huy Kha mượn lực đứng dậy. Trước những phản ứng không bình thường của cơ thể cô lớn gan suy đoán trong rượu chắc chắn bị bỏ thuốc. Tuy cô không tính là uống quá giỏi nhưng cũng không đến mức mới một ngụm rượu đã say bí tỉ, đầu óc quay cuồng, thân thể nóng rực một cách khó hiểu thế này. Chính vì biết thế nên cô càng thêm hoang mang, đáy lòng rét run.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Vy quay mặt tìm kiếm Diệp Loan lại bắt gặp cô ấy đang vùng vẫy hòng tránh thoát khỏi tay Hí Cường, mở miệng mắng chửi: "Thăng khốn mày đã cho bà uống thứ gì? Mau buông bà ra thắng chó.
Hạ Vy muốn chạy đến hỗ trợ chân lại không theo sự khống chế khuy xuống, Huy Kha lần nữa vươn tay đỡ đồng thời kéo cô ngồi lên đùi mình, bên tai vang lên thanh âm trầm thấp còn có tiếng cười khe khẽ: "Không sao chứ?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hạ Vy cứng đờ, giờ phút này giọng nói của Huy Kha chẳng khác nào tiếng gọi của ác quỷ, cô lật đật đứng dậy lắp bắp: "Không không sao... Cánh tay bị bắt lấy, Hạ Vy cả kinh kêu lên. Đúng lúc này âm thanh "Rầm” vang lên thật lớn, cửa phòng đột nhiên mở toang, bốn người đàn ông mang theo vẻ mặt nghiêm trọng xông vào.
Hạ Vy ngoái đầu trông thấy người đang dẫn đầu tiến vào thì mừng như điên, vội vàng hất bàn tay đang giữ cổ tay mình ra, lảo đảo đi về phía người đàn ông đó. Đột nhiên cô cảm thấy rất muốn khóc, khỏe mỗi run rẩy khẽ kêu: “Anh đến rồi.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gia Khánh bước nhanh đến bắt được Hạ Vy, cô dựa vào lòng anh chóp mũi tràn ngập mùi hương quen thuộc, dây thần kinh căng thắng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Gia Khánh đỡ lấy eo Hạ Vy, thấy trạng thái cô không ổn trong lòng lo làng muốn chết nhưng vẫn phải tỏ ra lạnh lùng, đè nén xúc động muốn cúi xuống nhìn cô. Anh nhìn thẳng về phía Huy Kha, hơi gật đầu xem như chào hỏi. Vừa rồi thấy cô bị anh ta nằm tay, thiếu một chút nữa là xông đến đấm vào mặt anh ta rồi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi Thành Trung nhìn thấy Diệp Loan bị một người đàn ông thô kệch nửa kéo nửa ôm, máu nóng trong người sôi lên sùng sục, anh tiến đến cười nói: “Ngại quá đây là người phụ nữ của tôi. Em ấy đi nhầm phòng.” anh rước lấy phiền phức không đáng có. Lần sau tôi nhất định mời anh một bữa để xin lỗi”
Huy Kha cười cười, ánh mắt lại nhìn về phía Gia Khánh, lời nói ra khỏi miệng khá mập mờ: "Không phiền ngược lại tôi cảm thấy hai em ấy rất thú vị. Đặc biệt là Vy. Luật sư Khánh thấy tôi nói có đúng không?”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Huy Kha muốn xem giữa Vân Thi và Hạ Vy người đàn ông này sẽ nghiêng về ai hơn.
Thành Trung chửi tục một câu trong lòng. Biểu cảm trên mặt Gia Khánh vẫn lạnh tanh như cũ, đôi mắt trầm tĩnh không hề có lấy một tia dao động, anh nhếch miệng hờ hững “Anh Kha nói thế nào thì là như thế ay."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Huy Kha đột nhiên cười to, ngón tay thon dài nhịp nhịp trên đùi, dời ánh mắt từ người Gia Khánh lên bóng lưng Hạ Vy nửa đùa nửa thật: "Luật sư Khánh nhớ giữ kĩ người, cô gái thủ vị thế này lạc ra ngoài sẽ khiến nhiều người mơ tưởng lắm đấy.
Gia Khánh cười như không cười, giọng nói mang theo lạnh lẽo nhưng ẩn sâu trong đó là sự thách thức rõ ràng: “Vậy phải xem kẻ đó có bản lĩnh cướp người khỏi tay tôi không?” Sau đó không nhanh không chậm nói tiếp: "Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh Kha đã có lòng tốt nhắc nhở."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Huy Kha không nói gì chỉ khẽ mim cười, xem ra anh cũng đánh giá thấp nhân vật nhỏ bé trước mặt này rồi nhưng thế thì sao chứ? Dù Gia Khánh ở cái thành phố này có giỏi, có tiếng tăm lẫy lừng đến đâu đi chăng nữa nhưng anh ta không có bối cảnh đặc biệt thì có thể làm nên sóng gió gì?
Lúc này Minh Tuấn lên tiếng, dáng vẻ vô cùng nhiệt tình, cười đến híp cả mắt: "Bọn tôi làm phiền anh Kha và mấy anh nãy giờ rồi. Mọi người tiếp tục chơi nhé, tất cả chi phí đêm nay cứ tính hết vào tôi." Ba Thông đưa mắt nhìn Huy Kha thấy anh không có ý định ngăn cản, ông cũng chỉ đành hậm hực nhìn theo bóng dáng mấy người kia rời đi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cường Hí thì không bình tĩnh được như Ba Thông thấy mấy tên đó dễ dàng rời khỏi như vậy, cơn tức không có chỗ xả, ông ta bước đến trước mặt Huy Kha nói: “Cứ để bọn chúng đi dễ dàng như vậy sao anh Kha? Hay để em dẫn người đi xử?"
Huy Kha ngước mắt nhìn Cường Hí, đáy mặt xẹt qua tia tàn nhẫn, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn: “Mày bỏ thuốc vào rượu?” Tuy là câu hỏi nhưng lại giống câu khẳng định hơn. Cường Hi biết mọi chuyện đã bại lộ bèn thành khẩn nói: “Em muốn trừng trị hai con ranh đó chút thôi.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Huy Kha thu tay về, khuôn mặt đanh lại. Ba Thông đứng phắt dậy đạp mạnh vào đầu gối Cường Hí, ông ta lập tức khuỵu gối quỳ xuống sàn “Mày biết anh Kha ghét nhất là trò hạ thuốc này không?
Cường Hỉ đương nhiên biết nhưng lúc đó ông ta không nghĩ nhiều được như vậy, thấy Huy Kha dường như có hứng thú với Hạ Vy nên ông ta mới làm liều hi vọng sẽ được khen thưởng. Nếu biết chọc cho anh tức giận có đánh chết ông ta cũng không dám làm, hoảng sợ lết lên ôm lấy chân anh cầu xin "Em biết sai rồi. Em hứa sau này sẽ không dám tái phạm nữa. Xin anh tha cho em lần này.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Huy Kha hừ lạnh đạp một phát vào bụng, Cường Hi không kịp đề phòng té ngửa ra sàn. Anh lạnh lùng phất tay ra hiệu, hơn mười mấy người đàn ông đồng loạt đứng dậy nhào về phía Cường Hí.
Cường Hí bị lôi ra giữa phòng, trong mắt tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng ông ta khóc rống lên, miệng không ngừng van xin: “Anh Kha tha cho em lần này đi, Em không dám nữa đâu. Xin anh. A. Á. Á Những lời khẩn cầu của Cường Hi chẳng bao lâu biến thành những tiếng hét toáng thảm thiết.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ba Thông rót rượu đưa đến trước mặt, Huy Kha vươn tay nhận lấy, khuôn mặt bình thản vừa nhâm nhi rượu vừa nhìn Cường Hỉ nằm co ro máu me đầy người đang hứng lấy những cú đá, đạp trút xuống như mua.
Những tiếng la hét của Cường Hi bắt đầu ngắt quãng sau đó biến thành những tiếng rên vỡ vụn, yếu ớt, hãn ngừng phản kháng và giãy giụa nằm một đống chịu trận. Sau đó tất cả kết thúc bằng âm thanh thủy tinh đập mạnh vào đầu, rượu vang đỏ hòa
Anh nợ em một câu yêu thương!