Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Nhớ đọc tr*uyện trên Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Tim có thể vắt ra một thùng nước chua Duy Nam gọi thêm cho Hạ Vy mấy cuộc, ngoại trừ cuộc gọi đầu tiên có người bắt máy nhưng không trả lời, mấy cuộc gọi sau đều không gọi được. Anh đâm ra lo lắng, biết hôm nay cô ở cùng với Diệp Loan. Anh liền mở danh bạ tìm tên Diệp Loan rồi quay số. Sau mấy hồi chuông mới có người nghe máy. Anh nôn nóng hỏi ngay: “Vy có đang ở chỗ em không?" “Không anh, bọn em tách ra hồi chiều à. Có chuyện gì hả anh?” Giọng Diệp Loan mang theo lo lắng, sợ Hạ Vy lại gặp nguy hiểm. “À không có gì, tại anh gọi điện cho Vy không được chắc cô ấy đang bận. Cảm ơn em nhiều nhé.” Duy Nam nhìn chằm chằm điện thoại trong tay một lúc, cuối cùng quyết định không gọi nữa mà muốn trực tiếp gõ cửa nhà Hạ Vy. Cô không nghe máy khiến anh rất sốt ruột chỉ có khi trông thấy cô anh mới có thể yên tâm. Duy Nam thảo dây an toàn, vươn tay tính mở cửa, lúc ngẩng đầu ánh mắt vô tình bắt gặp một bóng dáng cao lớn đứng trên tầng hai nhà Hạ Vy. Người nọ để trần nửa thân trên, eo quấn khăn tắm. Khuôn mặt bao phủ trong làn khói trắng lượn lờ, không nhìn rõ diện mạo nhưng anh đoán ra ngay đó là ai. Sắc mặt Duy Nam tái mét, bàn tay đang vươn ra lập tức cứng đờ. Anh nhìn trân trối người nọ. Khói thuốc dần tan biến trong không khí, lộ ra khuôn mặt người kia, đôi mắt đen trầm tĩnh cũng đang nhìn anh, khỏe môi hơi nhếch lên tạo thành nụ cười nửa miệng mang ý thách thức và trêu tức. Trái tim Duy Nam chết lặng, cơn đau tựa như thủy triều cuồn cuộn tập kích đến khiến lòng ngực anh muốn nổ tung thành trăm nghìn mảnh. Hạ Vy không tiện nghe điện thoại là vì đang ở cùng Gia Khánh sao? Hai người bọn họ vẫn chưa hoàn toàn cắt đứt? Bao nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu, Duy Nam nghẹt thở, dựa lưng vào ghế há miệng thở dốc. Trên tầng hai bóng dáng kia đã sớm biến mất chỉ còn một mảnh ban công quạnh quẽ nhưng anh mãi không thể hoàn hồn. Gia Khánh thản nhiên đối diện với cặp mắt tràn đầy khiếp sợ và bàng hoàng kia. Anh phun ra ngụm khỏi cuối cùng rồi dập tắt điều thuốc trong tay. Anh xoay người quay vào phòng, chẳng có tâm trạng đứng đây chơi trò anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để ủ*ng hộ team nha !!! Khuôn mặt thách thức và trêu tức vừa rồi sau một cái quay lưng thoắt cái biến mất. Nếu đêm anh không đến đây, người bên cạnh Hạ Vy lúc này sẽ là Duy Nam? Gia Khánh hoang mang sải bước đến bên giường. Cô vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng như lúc anh rời đi. Anh nhìn chăm chú vào tấm lưng trần phủ kín vết hôn kia chứng minh cho sự tồn tại của anh, thần kinh căng thẳng mới thả lỏng và cảm thấy hơi an lòng. Nghe thấy tiếng bước chân Hạ Vy xoay mặt nhìn Gia Khánh rồi lại nhanh chóng dời mặt sang chỗ khác. Giường bị lún xuống, trên vai chợt truyền đến xúc cảm ẩm ướt lành lạnh còn có phân tê dại. Cơ thể cô run lên, vội lần người né tránh. Gia Khánh nhào qua bắt lấy, hai người giảng co một hồi, Hạ Vy nhanh chóng rơi vào thế yếu, bị anh ép buộc làm thêm một trận. Nhưng lần này không giống mấy lần trước, cô nhạy bén phát giác tâm trạng anh có vẻ kích động và nôn nóng. Trên người cô từ trên xuống dưới đều bị anh hôn qua một lượt giống như đang đánh dấu chủ quyền vậy. Thể lực Hạ Vy mới vừa khôi phục được chút xíu xíu, bây giờ đã cạn khô. Gia Khánh chống đỡ thân thể bằng hai tay, cúi đầu xuống, hài lòng nhìn những dấu hôn chồng chéo do anh tạo ra trên da thịt trắng nõn: “Mỗi tấc da thịt trên cơ thể em đều bị anh chạm qua. Thằng Nam sau khi biết được sẽ có phản ứng thế nào? Em cho rằng nó còn chấp nhận em?" Hạ Vy không chịu thua đáp trả: “Vậy anh thử nói xem sau khi Thi biết được anh cứ mãi đeo bám lấy em đòi quan hệ sẽ có phản ứng thế nào?” Cô chống đỡ thân thể ngồi dậy, kề sát vào tại Gia Khánh giễu cợt: “Còn muốn bao nuôi em nữa. Hạ Vy nhích người ra sau, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Gia Khánh, khỏe môi hơi cong lên. Dáng vẻ này quá mê người, yếu hầu anh khẽ chuyển động lên xuống, từ từ cúi thấp. Hạ Vy nghiêng mặt né tránh. Môi Gia Khánh chạm vào má cô. Anh nhướn mày, buồn bực, trong đêm nay không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô bày ra bộ dáng chống đối anh. Hành động vừa rồi của cô giống như giọt nước tràn lỵ, lại nhớ đến cảnh Duy Nam đang ở dưới nhà. Tim anh hiện tại có thể vắt ra một thùng nước chua. Gia Khánh hung hăng xoay mặt Hạ Vy lại, giận dữ hỏi: “Thằng Nam có điểm gì tốt khiến em thà theo nó chứ không chấp nhận ở bên anh?” Hạ Vy nghe mà buồn cười, ở bên Gia Khánh với tư cách người tình? Cô thật sự không hiểu trong đầu anh đang nghĩ gì nữa. “Anh Nam điểm nào cũng tốt hơn anh, tốt gấp trăm, gấp nghìn lần anh. Anh ấy có thể cho em được danh phận. Anh cho em được gì? Là tiền sao?” Hạ Vy cười châm biếm. Gia Khánh nghẹn họng, anh rất muốn nói “Em cho anh thêm một chút thời gian nữa thôi.” nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra khỏi miệng. Đồng thời bị câu nói “Anh Nam điểm nào cũng tốt hơn anh” kia chọc cho phát điện. Hạ Vy đẩy Gia Khánh ra leo xuống giường, trước khi bước vào nhà tắm còn ném lại câu nói: “Người tình đã thỏa mãn đầy đủ nhu cầu của anh, mời anh về cho Cửa phòng tắm đóng lại, khuôn mặt quật cường của Hạ Vy hoàn toàn sụp đổ, dựa lưng vào cửa nặng nề thở dốc. Một lát sau, cô lết tấm thân không còn chút sức của mình đến đứng dưới vòi sen, đưa tay vặn mở nước. Gia Khánh buồn bực tiến đến gõ cửa: “Em nói thể là có ý gì? Mau mở cửa ra cho anh." Hạ Vy dám đuổi anh đi? Cô chán ghét nhìn thấy mặt anh đến vậy sao? Hạ Vy không đáp lời, chỉ có tiếng nước vọng ra. Gia Khánh gõ thêm mấy lần vẫn không thu được kết quả. “Em giỏi lắm." Gia Khánh nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu, mặt mày sa sầm mặc lại quần áo, mang theo tâm trạng không vui rời khỏi nhà Hạ Vy. Lúc ra đến cửa, anh liếc mắt nhìn về phía cây lộc vừng, nơi đó đã không còn bóng dáng chiếc Land Rover. Thế nhưng anh lại hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác chiến thắng. Chờ cho tiếng gõ cửa biến mất, Hạ Vy vươn tay tắt vòi sen. Cô lau người, mặc quần áo mở cửa đi ra. Trong phòng ngủ đã không còn bóng dáng Gia Khánh, cô không biết bản thân nên thấy vui hay buồn đây, cứ thế đứng ngây ngẩn giữa phòng. Điện thoại bị chủ nhân quên lãng ở trên kệ giày reo vang từng hồi tựa như lên tiếng kháng nghị. Hạ Vy xuống lầu bước đến cầm lên xem. Lần này không phải Duy Nam gọi đến mà là Diệp Loan. Hạ Vy hít vào thở ra mấy lần để bình ổn lại cảm xúc sau đó mới bắt máy. “Tao nghe" Ở đầu dây bên kia Diệp Loan kể lại vừa rồi Duy Nam có gọi điện đến hỏi cô ấy về cô, ngoài ra còn hỏi cô lúc nãy đang làm gì sao không bắt máy Duy Nam. Hạ Vy thành thật nói: “Vừa rồi tao ở bên anh Khánh” Giọng nói càng lúc càng nhỏ dần. Diệp Loan thở dài, cảm thán một câu: “Tao
Nhớ đọc truyện trên Truyệ*n88.vip để ủng hộ team nha !!!
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.