(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phó Thư Trạc không quay đầu lại: "Cậu cầu xin tôi đi, tôi sẽ cân nhắc."
"..."
Mưa rơi rất to, mưa xối xả khiến vai cả hai đều ướt, Phó Thư Trạc phát hiện Bùi Dương rất nhát gan, một tia chớp thỉnh thoảng xuất hiện cũng có thể khiến Bùi Dương như con mèo bị giật mình mà nắm chặt vạt áo hắn.
Ra khỏi nhà vệ sinh, hai người chạy một mạch về phòng, từng cơn lạnh lẽo chỉ tan biến khi bọn họ chui vào chăn.
"Phó Thư Trạc."
"Ừ."
"Tôi nghĩ lại rồi, ngày mai tôi vẫn nên về nhà."
Phó Thư Trạc không hỏi tại sao, chỉ nói một câu được.
Bùi Dương nằm trên giường có chút không ngủ được, cậu cuộn tròn người lại, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu không thích trời mưa cho lắm, vì cứ đến mùa mưa, Tô Bội Nhan sẽ cảm thấy không khỏe, xuất hiện đủ loại bệnh vặt, đau lưng mỏi gối, đầu gối còn sưng lên.
...
Phó Thư Trạc lại tỉnh giấc vì cảm thấy trên ngực có thêm thứ gì đó. Hắn mượn ánh sáng yếu ớt của buổi sớm, nhìn thấy tư thế ngủ không thể chấp nhận được của Bùi Dương-
Một chân cậu gác lên mép giường, một chân không biết từ lúc nào đã chui vào áo Phó Thư Trạc, dán vào da ngực Phó Thư Trạc.
Phó Thư Trạc nghẹn họng, cứng đờ hồi lâu mới chán ghét nhấc mắt cá chân Bùi Dương ra.
Lúc Bùi Dương tỉnh dậy đã hơn tám giờ, Phó Thư Trạc không có trên giường, Bùi Dương gọi mấy tiếng mới xác định Phó Thư Trạc đã đi rồi, không khỏi có chút thất vọng.
Cậu lề mề bò dậy, phát hiện trên bàn có thêm ba cái bánh bao, một chai nước khoáng, một chiếc ô.
Bên cạnh là một tờ giấy note, chữ viết trên đó cũng đẹp như chủ nhân của nó: Thứ Hai mang ô đến cho tôi.
Bùi Dương nhìn chằm chằm ba cái bánh bao hồi lâu, dạ dày cậu lớn vậy sao?
Chuyện này cứ thế trôi qua, đêm ngủ chung giường không chung gối này trở thành bí mật nhỏ giữa hai người, không người nào nói ra ngoài.
Bùi Dương vẫn không hòa đồng, trong mắt các bạn học, cậu vẫn không ưa Phó Thư Trạc. Nhưng lúc tan học cậu sẽ nhường chỗ cho Phó Thư Trạc, nhưng lạnh lùng nói: "Cầu xin tôi đi, tôi sẽ cân nhắc."
Phó Thư Trạc khẽ nheo mắt, sau đó cù vào nách Bùi Dương, Bùi Dương sẽ lập tức nhảy vọt lên ba mét.
Bí mật sợ nhột bị Phó Thư Trạc nắm được, Bùi Dương cũng bất lực.
Nam sinh ở độ tuổi này cực kỳ hiếu động, Bùi Dương cũng không ngoại lệ, nhưng cậu phải giả vờ ngầu trước mặt các bạn học, vì vậy tất cả sự hiếu động đều phải để người duy nhất thân thiết với cậu là Phó Thư Trạc chịu đựng, thỉnh thoảng lại bị giáo viên điểm danh.
Cứ thế, hai người không gần không xa, cho đến kỳ thi ngữ văn hai tuần sau.
Lần này Bùi Dương thi trượt, buổi tối về nhà bị Bùi Tri Lương mắng một trận không nói, ngày hôm sau gặp Phó Thư Trạc lại bị hỏi: "Sao lại thi điểm thấp vậy?"
Bùi Dương bực bội đáp lại một câu: "Liên quan gì đến cậu, cậu là gì của tôi chứ?"
Phó Thư Trạc không quan tâm cậu nữa, xoay người về chỗ ngồi của mình: "Tùy cậu."
Bùi Dương liếc mắt thấy Phó Thư Trạc cất quyển vở thường dùng để ghi chép vào ngăn kéo, hình như ban đầu định cho cậu xem.
Không rõ có hối hận hay không, nhưng trong thời gian dài đối đầu với Bùi Tri Lương, cậu đã sớm quên mất giao tiếp bình thường là gì, cũng chỉ có thể thu liễm gai góc trên người khi ở trước mặt Tô Bội Nhan.
Bùi Dương hồi trẻ không biết nói lời xin lỗi, chỉ biết lúng túng đợi hai ngày, tự cho rằng Phó Thư Trạc không còn giận nữa, mới lén đưa giấy cho Phó Thư Trạc khi đang học.
Trưa nay lên sân thượng đợi tôi.
Phó Thư Trạc không trả lời, Bùi Dương coi như hắn đồng ý, ngay cả khi bị giáo viên điểm danh cũng không buồn, vừa tan học không đi ăn cơm mà hưng phấn chạy lên sân thượng.
Kết quả đợi mười lăm phút cũng không thấy bóng dáng Phó Thư Trạc đâu, tức giận đến mức rầm rì: "Sao lại nhỏ mọn thế? Chỉ nói sai một câu thôi mà, có cần thiết phải hai ngày không để ý đến tôi không? Một câu cũng không nói với tôi, đồ khốn..."
Trước mắt bị một bóng đen bao phủ, Bùi Dương mơ hồ nghe thấy một tiếng thở dài: "Cậu có ngốc không? Không biết ăn cơm xong rồi tới à?"
"Không phải do tôi sốt ruột muốn nói chuyện với cậu sao?!" Lời oán trách buột miệng thốt ra của Bùi Dương mang theo chút tủi thân.
Phó Thư Trạc im lặng một lúc, đưa hộp cơm vừa mua cho Bùi Dương: "Ăn đi."
"Ồ..."
Phó Thư Trạc hỏi: "Tìm tôi làm gì?"
Bùi Dương vội vàng đặt hộp cơm xuống, đưa chiếc hộp bên cạnh cho Phó Thư Trạc: "Cho cậu."
Phó Thư Trạc mở ra xem, phát hiện là một chiếc điện thoại, bên cạnh còn có ít tiền lẻ.
Trong thế giới của Bùi Dương, điện thoại hỏng không phải chuyện gì to tát, đặc biệt là chiếc điện thoại nắp gập cũ kỹ không đáng tiền của Phó Thư Trạc.
Nhưng cậu cũng biết mỗi gia đình mỗi khác, đủ loại dấu hiệu cho thấy Phó Thư Trạc không giống nhà cậu. Vì vậy Bùi Dương quan sát mấy ngày, phát hiện Phó Thư Trạc quả thật không dùng điện thoại nữa, mới nghĩ ra cách này.
Cậu nói một cách tự nhiên nhất có thể: "Lần trước chẳng phải tôi làm hỏng điện thoại cậu sao? Tôi không tìm được loại giống vậy trên thị trường, đây là điện thoại cũ của tôi, cho cậu dùng."
"Không tính là do cậu, không cần nghĩ nhiều."
"Sao lại không tính? Cậu vì tôi nên điện thoại mới dính nước." Bùi Dương ăn xong miếng cơm cuối cùng, dí điện thoại vào lòng Phó Thư Trạc, "Dù sao cũng là đồ cũ, không dùng thì cũng phủ bụi ở nhà thôi."
Nhét xong cậu lập tức bỏ chạy, sợ Phó Thư Trạc trả lại.
Thực ra chiếc điện thoại này cũng mới mua không lâu, nhưng có dấu vết sử dụng, là Tô Bội Nhan dùng, Bùi Dương về nhà năn nỉ hồi lâu, dùng tiền lì xì mua cho mẹ một chiếc điện thoại mới mới vòi vĩnh được chiếc điện thoại coi như đồ cũ này.
Cậu không ngại mua cho Phó Thư Trạc một cái mới, cậu chỉ sợ Phó Thư Trạc ngại.
Tiết học buổi chiều diễn ra như thường lệ, thấy Phó Thư Trạc trở về, Bùi Dương còn chủ động nhường chỗ, khiến cho các bạn ngồi trước sau đều tấm tắc khen ngợi.
"Điện thoại tôi nhận, tiền thì không cần."
Tiền trong hộp không nhiều, ba mươi mấy tệ, Bùi Dương muốn đưa tiền cơm hôm đó cho Phó Thư Trạc.
Cậu suy nghĩ một chút, chắc chắn Phó Thư Trạc ngại thật, dù sao giá chiếc điện thoại này cũng không thấp. Vậy nên cậu thản nhiên thu tiền lại: "Thế lần sau tôi mời cậu ăn cơm."
"Được." Bình thường trường học không cho phép mang điện thoại, điện thoại của học sinh nội trú đều để ở ký túc xá. Phó Thư Trạc giấu vào cặp trước khi giáo viên đến, sau đó nói với Bùi Dương, "Tiền chênh lệch của điện thoại tôi sẽ trả cậu sau một thời gian."
Bùi Dương lập tức ngớ người: "Đều là điện thoại cũ, còn chênh lệch gì nữa—"
Giáo viên đến rồi, Bùi Dương chỉ đành ngậm miệng, cậu xé một tờ giấy, viết một cách ngang ngược: Tôi không cần, không cho phép đưa!!!
Ba dấu chấm than đủ để thể hiện quyết tâm của cậu.
Phó Thư Trạc: "..."
Bùi Dương vốn tưởng chuyện này cứ thế trôi qua, nào ngờ lại không phải vậy.
Cuối tuần lại xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ, Bùi Tri Lương cảm thấy thành tích của cậu tụt dốc quá nhanh, cần phải học thêm, Bùi Dương đương nhiên không muốn, hai ba con không ai nhường ai lại cãi nhau một trận.
Bùi Dương tức điên lên, nhưng lại không biết trút giận vào đâu, bạn bè, bạn học trước đây đều không ở gần đây, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có.
... Không bằng tìm Phó Thư Trạc.
Vừa hay lần trước đã nói muốn mời Phó Thư Trạc ăn cơm.
Tuy Phó Thư Trạc cũng không biết nói chuyện, nhưng cậu ấy có nhan sắc, nhìn thôi cũng thấy vui rồi.
Nói là làm, cậu gửi tin nhắn cho Phó Thư Trạc, bên kia rất nhanh trả lời đồng ý.
Sau khi Phó Thư Trạc đồng ý, Bùi Dương lại bắt đầu lo lắng, không biết nên mời cậu ấy ăn gì.
Tô Bội Nhan đang ở phòng sách nói chuyện với Bùi Tri Lương, bảo ông đừng nóng tính như vậy, Bùi Tri Lương bị dạy dỗ đến mức không nói được gì. Bùi Dương ở ngoài lén nhìn, thỉnh thoảng lại bĩu môi, trước mặt mẹ thì dịu dàng như vậy, qua đầu lại cãi nhau với cậu thì hung dữ hơn ai hết.
Hừ.
Tô Bội Nhan thấy cậu, bèn đi ra: "Sao vậy?"
Bùi Dương ấp úng: "Mẹ, con muốn ra ngoài một chút, mời bạn ăn cơm..."
Tô Bội Nhan bật cười: "Bạn nam hay bạn nữ?"
Không hiểu sao Bùi Dương lại đỏ mặt, hơi ngượng ngùng nói: "Là bạn mà lần trước con qua nhà ngủ nhờ, bạn nam ạ."
Tô Bội Nhan kiên nhẫn hỏi: "Vậy con có gì lo lắng à?"
Bùi Dương xoắn xuýt: "Hình như gia cảnh cậu ấy không được tốt lắm..."
Tô Bội Nhan lập tức hiểu ra: "Vậy thì không thể mời quá đắt, nhỡ đâu lòng tự ái của bạn quá mạnh, có thể sẽ hơi khó chịu, lần sau muốn đáp lễ cũng không tiện. Cũng không thể mời quá tệ, dù sao cũng đang cảm ơn người ta."
Bà suy nghĩ một chút, nói: "Có thể mời bạn ăn KFC? Hỏi xem cậu ấy có thích không."
Bùi Dương cảm thấy ý hay, bạn bè đồng trang lứa thường không ai ghét ăn KFC, cậu không định hỏi ý kiến Phó Thư Trạc, vì cậu cảm thấy nếu hỏi thì Phó Thư Trạc gần như sẽ từ chối.
"Cảm ơn mẹ!"
Tô Bội Nhan nhìn Bùi Dương đang hớn hở đi thay giày mà bất lực nói: "Tiền trong người đủ không?"
"Đủ ạ, tiền tiêu vặt tháng trước con còn chưa dùng đến!"
Tiền tiêu vặt của Bùi Dương hồi cấp ba là năm trăm tệ một tháng, nhiều hơn hai trăm so với thời của anh chị cậu, trong số những người đồng trang lứa thời điểm hiện tại thì coi như là rất giàu có.
Cậu hẹn gặp Phó Thư Trạc ở một góc phố, bên cạnh chính là một cửa hàng KFC.
"Cánh gà ở đây ngon lắm." Bùi Dương không suy nghĩ mà hỏi, "Cậu đã đến đây bao giờ chưa?"
"... Đến rồi."
Bùi Dương nhận ra điều gì đó từ sự dừng lại của Phó Thư Trạc, lập tức lúng túng giải thích: "Tôi không có ý gì khác... Chỉ là quán này cách trường hơi xa, nên mới hỏi cậu đã đến chưa thôi..."
Phó Thư Trạc không hề tức giận: "Đã đến thật, hai lần."
Bùi Dương có chút tò mò: "Sao phải chạy xa thế này để ăn?"
Học ở trường cấp ba này gần một năm rưỡi rồi, Phó Thư Trạc vẫn chưa từng kể chuyện nhà mình cho bạn bè đồng trang lứa, không phải là vì cảm thấy tự ti hay xấu hổ, mà chỉ đơn giản là không muốn nhắc đến.
Từ ngày hắn rời đi, những người và việc phiền lòng đó đều không còn liên quan gì đến hắn nữa.
Nhưng người hỏi là Bùi Dương... Phó Thư Trạc bỗng dưng tò mò không biết sau khi nghe xong Bùi Dương sẽ phản ứng thế nào.
Ngạc nhiên? Đồng cảm? Thương hại? Hay là coi thường?
"Lần đầu tiên không phải đến ăn, mà là đến qua đêm, lần thứ hai mới là đến ăn." Phó Thư Trạc miêu tả ngắn gọn, "Đó là lúc tôi mới đến đây, không có chỗ ở, lại không muốn đến quán net chui, nên ở đây một đêm."
Lần thứ hai là hiệu phó Đổng Thế Trác dẫn hắn đến, chỗ này cách nhà Đổng Thế Trác rất gần, cuối học kỳ trước hắn đạt thành tích tổng hợp đứng nhất toàn trường, Đổng Thế Trác dẫn hắn đến ăn mừng.
Bùi Dương thấy hơi không thoải mái, là không thoải mái thay Phó Thư Trạc.
Cậu không biết gia cảnh như thế nào mới có thể khiến một vị thành niên như Phó Thư Trạc phải ra ngoài qua đêm, không có nơi nào để đi, đi học cũng không ai đưa đón, cũng không sắp xếp ổn thỏa.
Phó Thư Trạc không cần hỏi cũng biết cậu đang nghĩ gì, tâm tư đều thể hiện trên mặt.
"Ba mẹ tôi đều đã mất, tôi luôn sống nhờ nhà cô, đến đây học cũng chưa được họ đồng ý... Nếu đó coi là nhà, thì tôi coi như là bỏ nhà ra đi vậy."
"..." Bùi Dương sững người, cậu bưng khay thức ăn luống cuống tay chân, muốn an ủi Phó Thư Trạc cũng không rảnh tay.
"Không tìm chỗ ngồi à?"
"Ồ..."
Phó Thư Trạc hơi muốn cười, biểu hiện của Bùi Dương nằm trong dự đoán, lúng túng đáng yêu.
Bọn họ tìm một chiếc bàn nhỏ ở góc ngồi xuống, hai người mỗi người một khay, trước mặt bày đầy hamburger, cánh gà, đồ ăn vặt và coca.
Bùi Dương ăn đến mức hai má phồng lên, cậu xoắn xuýt hồi lâu vẫn hỏi: "Cậu đến đây một năm rưỡi rồi, họ chưa từng tìm cậu sao?"
"Không." Bọn họ chỉ mong hắn chết đi cho rồi.
"..." Bùi Dương vô cớ thấy khó chịu, nói như đang giận dỗi, "Không tìm thì thôi, sau này cậu tốt nghiệp đi làm cũng đừng nhận bọn họ."
Phó Thư Trạc bị chọc cười, ý cười tươi sáng hiện lên trong mắt: "Được."
Bùi Dương ngẩn người, trong lúc đang thất thần, Phó Thư Trạc lấy một tờ giấy đưa đến bên môi cậu lau lau: "Toàn vụn bánh."
Mặt Bùi Dương lập tức đỏ bừng, như con cua bị luộc chín, cả người nóng ran, không biết là vì vụn bánh mì mà xấu hổ hay là vì vừa rồi đầu ngón tay Phó Thư Trạc chạm vào môi.
Cậu bắt đầu vùi đầu ăn, hồi lâu sau mặt mới hết nóng: "Nếu cậu là con trai của ba tôi, chắc chắn ông ấy sẽ rất thích."
Phó Thư Trạc: "Cậu cảm thấy ông ấy không thích cậu à?"
Bùi Dương ra vẻ không quan tâm nói: "Đây là sự thật rõ ràng. Ngày nào ông ấy cũng chỉ biết mắng tôi, hôm nay chúng tôi lại cãi nhau một trận, ông ấy cứ nhất quyết bắt tôi học thêm, hơn nữa hai ngày cuối tuần đều phải học cả ngày."
"Vì thành tích của cậu tụt dốc quá nhanh."
Bùi Dương không nói nữa.
"Học tập là chuyện của bản thân cậu, đừng lấy tương lai ra để giận dỗi với người khác, quá thiệt thòi."
Phó Thư Trạc vốn tưởng Bùi Dương lại xù lông tức giận như lần trước, không ngờ cậu chỉ cúi đầu, buồn buồn nói: "Vậy cậu nói xem, bây giờ tôi thi lại đạt điểm như trước kia, ông ấy có thể không bắt tôi học thêm và cho phép tôi ở nội trú không?"
Phó Thư Trạc mềm lòng: "Có thể nói chuyện tử tế với ông ấy, ví dụ như sắp thi tháng lần hai rồi, cậu có thể đạt được tiến bộ bao nhiêu bậc thì không cần học thêm, và có thể ở nội trú."
Bùi Dương suy nghĩ một chút, cảm thấy đúng là khả thi, thứ có thể khiến Bùi Tri Lương quan tâm một chút cũng chỉ có thành tích của cậu.
Tâm tư cậu lập tức hoạt động, lúng túng hồi lâu mới hỏi: "Vậy cậu có thể kèm cặp tôi học không? Chỉ còn mười một ngày nữa là thi tháng rồi, trước đó tôi không nghe giảng mấy."
Thấy Phó Thư Trạc không trả lời, Bùi Dương nhanh chóng bổ sung: "Tôi trả tiền theo giá thị trường."
"Tiền thì không cần, coi như bù tiền chênh lệch điện thoại vậy." Phó Thư Trạc cong môi, "Nhưng có yêu cầu khác—"
"Gì vậy?" Bùi Dương dỏng tai lên nghe.
Phó Thư Trạc chậm rãi nói: "Vì là kèm cặp học tập, vậy tôi cũng coi như nửa thầy giáo của cậu rồi nhỉ? Là một học sinh ngoan, có phải cậu nên nghe lời thầy giáo không?"
Bùi Dương: "..."
Hình như cậu đã rơi vào hố, mà hố này lại do chính cậu đào.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");