Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn

Chương 86: Kết thúc chính truyện




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phó Thư Trạc rất hiếm khi chủ động giao tiếp, nên dù là bạn chung, họ cũng đều thân với Bùi Dương hơn.

Phó Thư Trạc vẫn chưa biết mình suýt nữa phải đi uống trà trong đồn, bưng một ly nước ép tươi đến: "Đừng đụng vào rượu."

Bùi Dương ngoan ngoãn nhận lấy, ồ một tiếng.

Tên họ Trịnh không biết từ lúc nào đã xích lại gần: "Tại sao không được uống rượu?"

Phó Thư Trạc nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc: "Tuân theo chỉ định của bác sĩ."

"...Ồ." Lúc này anh ta mới nhớ ra là mấy tháng trước Bùi Dương vừa phẫu thuật, họ không biết vụ Alzheimer, nhưng vụ chuyện tai nạn xe không hề bị giấu giếm, chân gãy cũng phải có lý do chính đáng.

Phó Thư Trạc đưa nước ép xong thì đi bận việc, cậu bạn họ Trịnh lén lút kéo vai Bùi Dương: "Tao nói này, mày không thể quá chiều chuộng cậu ta, sẽ dung túng cho d.ục vọng phạm tội của cậu ta đấy."

"?" Ánh mắt của Bùi Dương giống hệt Phó Thư Trạc vừa rồi.

"Tụi bây còn trẻ thế mà cậu ta đã muốn mày về hưu sớm với cậu ta rồi— Ngoài mặt là hưởng thụ cuộc sống sớm, nhưng mày nghĩ xem, một khi mất việc làm, phạm vi giao tiếp xã hội của mày sẽ rất khó mở rộng, số bạn bè có hạn cũng sẽ dần dần thu hẹp lại, cậu ta có thể từng bước kiểm soát cuộc sống của mày, thậm chí là tự do của mày, muốn làm gì mày thì làm, đến lúc đó giam mày trong phòng kín, kêu trời không thấu kêu đất không hay."

Bùi Dương có chút cảm khái, may mà tên này không xuất hiện trong thời gian trí nhớ của cậu rối loạn, nếu không cậu không đảm bảo mình sẽ không tin vào suy luận của tên này, logic rất tự nhiên.

Anh ta càng nói càng hăng: "Đến lúc đó mày muốn ly hôn cũng không thể, dưới sự chi phối của cậu ta, linh hồn của mày đã hoàn toàn phụ thuộc vào cậu ta, thậm chí sẽ cảm thấy mình yêu cậu ta sâu đậm hơn trước, không thể rời xa cậu ta... Cái đó gọi là gì nhỉ?"

Bùi Dương chu đáo bổ sung: "Hội chứng Stockholm."

"Đúng đúng, chính là cái này!" Anh ta vỗ tay một cái, nhìn Bùi Dương và Hứa Khoang để tìm kiếm sự đồng tình.

Hứa Khoang ho khan một tiếng: "Tao thấy không đến mức đó..."

Anh ta nhíu mày: "Mày sao thế? Tối qua không phải mày còn đồng ý với tao sao, nói hôm nay đến sẽ cùng tao khuyên Đại Dương?"

"..."

Thấy hai người trước mặt đột nhiên im lặng, anh ta cứng đờ quay đầu lại, thấy Phó Thư Trạc đang khoanh tay cười nhìn anh ta.

Điều này khiến anh ta không khỏi nghĩ đến cảm giác rất nhiều năm trước ở trường cấp ba, khi anh ta đang nói xấu giáo viên chủ nhiệm trên hành lang thì bị bắt quả tang.

Rùng mình.

Đúng! Chính là cảm giác đó.

"Giới hạn tự do, nhốt phòng kín, d.ục vọng phạm tội?"

Anh ta cười giả lả: "Thực ra, đây là nội dung tiểu thuyết tớ sắp viết."

Phó Thư Trạc gật đầu tán thưởng: "Ồ, tớ cứ tưởng đang nói về cậu?"

Lão Trịnh dứt khoát nói: "Làm gì có chuyện đó!"

Hứa Khoang lắc đầu, không nỡ nhìn thẳng.

Phó Thư Trạc thân thiết khoác vai anh ta đi về phía phòng sách: "Hai anh em mình nói chuyện một chút."

"À cái này... cái này..." Anh ta cứ ngoái đầu về phía sau, chỉ thiếu điều hét lên cầu cứu Bùi Dương.

Đợi anh ta đi rồi, Bùi Dương mới ngẫm nghĩ: "Thằng Trịnh đổi sang ăn cám à?"

Mới đau đầu Hứa Khoang chưa hiểu, sau đó bất chợt phì cười: "Không phải chị gái nó không phải ly hôn với cái tên khốn kia sao? Nhưng đứa bé đã sinh ra rồi, ở cữ không có ai chăm sóc, nó đành phải đi chăm, canh dưỡng bổ mà chị gái không ăn được thì toàn rơi vào bụng nó, làm sao không mập được?"

"Ảnh hưởng đến sức khỏe."

"Đúng vậy, nói là phải giảm cân, giảm nửa năm rồi mà chẳng thấy động tĩnh gì."

Bùi Dương giật mình: "Nửa năm rồi à? Vậy con của chị nó được bao nhiêu tháng rồi?"

Hứa Sàng: "Hơn sáu tháng rồi."

Bùi Dương chóng mặt: "Tao chưa mừng..."

"Mừng rồi mà." Hứa Khoang nhìn cậu bằng ánh mắt lạ lùng, "Không phải mày đã mừng phong bì mười ngàn lẻ một, còn mua cả vòng tay sao?"

"……" Tất nhiên Bùi Dương chưa bao giờ gửi lì xì, chỉ có thể là Phó Thư Trạc lấy danh nghĩa của cậu tặng thôi.

Tính thời gian, hơn sáu tháng trước hẳn là vừa mới rối loạn kí ức. Phó Thư Trạc vừa phải xử lý công tác xã giao, vừa phải trông nom cái người đang "xuyên sách" là cậu, hơn nữa còn phải giúp cậu duy trì mối quan hệ với người khác.

Phó Thư Trạc thật sự tin tưởng có một ngày cậu sẽ tốt lên, chưa bao giờ nghĩ vứt bỏ cậu.

Không biết Phó Thư Trạc và tên kia trò chuyện cái gì mà ra ngoài xong, tên kia  nhìn Bùi Dương lắc đầu thở dài: "Mày không làm sếp nữa, định đến cướp chén cơm của tao à?"

"..." Bùi Dương hơi sững sờ, nhưng đồ ăn đã được chuẩn bị đầy đủ, mọi người đều ngồi xuống bắt đầu náo nhiệt, không cho cậu thời gian để hỏi thêm.

Sân thượng ngập tràn ánh đèn ấm áp, nơ đây chen chúc hơn mười người, cách đó không xa là hồ nước lấp lánh, những tòa nhà cao tầng đối diện hồ nước lấp lánh trên mặt hồ, ánh trăng trắng sáng vằng vặc.

"Cạn ly!"

Trong nhóm người, tên họ Trịnh là người náo nhiệt nhất, anh ta cũng không quan tâm mọi người có quen biết nhau hay không, dù sao kỹ năng tự làm quen cũng đã max điểm rồi.

"Hôm nay! Là ngày đầu tiên tôi gặp mặt gia đình của Đại Dương nhà chúng ta, cháu phải kính anh chị và bác một ly--" Tên họ Trịnh rót đầy rượu, "Cháu cạn trước, mọi người tùy ý!"

Phó Thư Trạc giật khóe miệng, còn 'gặp mặt gia đình', nói cứ như anh ta và Bùi Dương mới là quan hệ hôn nhân.

"Là anh em, cháu đã không lập tức phát hiện ra Đại Dương bị thương trong vụ tai nạn xe cộ, lỗi của cháu, tự phạt thêm một ly nữa!"

Bùi Dương không thể uống rượu, bèn chống cằm xem họ náo nhiệt, xem xem anh ta muốn làm gì.

Tên họ Trịnh vừa oán trách vừa chuyển hướng sang Phó Thư Trạc: "Nhưng cũng là anh em, Dương Dương bị thương, cậu ấy không nói, cậu cũng không nói với chúng tớ, để chúng tớ lo lắng lâu như vậy là sao?"

"Được rồi, tôi tự phạt một ly."

"Ấy ấy, sao được chứ!" Anh ta khách sáo ngăn lại, lại bày ra hai ly rượu, "Ít nhất cũng phải ba ly mới được!"

"..." Phó Thư Trạc giơ ngón tay cái với anh ta, uống cạn ba ly rượu.

Bây giờ thì Bùi Dương đã hiểu, anh ta muốn chuốc say Phó Thư Trạc. Những người khác cũng vui vẻ, tâm trạng của Bùi Tri Lương dường như cũng rất tốt.

Bùi Tư Vi, Tần Nam Sam, Tề Hợp Nguyệt, Trình Diệu... cùng một số người bạn khác, ngay cả Bùi Tri Lương mà Phó Thư Trạc nói đã đi tìm ông cụ Tề.

Bùi Dương hòa mình vào không khí vui vẻ ấm áp, nhưng cũng như thể tách biệt khỏi nó, thần trí bay bổng.

Dạ dày của Phó Thư Trạc không chịu được rượu, nhưng mọi người đều biết, sẽ không uống quá mức, chỉ tiếc hoa hồng trên giường...

Rượu hôm nay thật thơm, có lẽ là loại rượu quý trong nhà, tiếc là cậu không thể uống. Liệu cậu có thể lén uống một chút mà không bị phát hiện không? Nhưng Phó Thư Trạc ngồi ngay bên cạnh...

Bàn tay đang thả dưới bàn bỗng nhiên bị nắm lấy, Bùi Dương giật mình, mở mắt nhìn, rồi cũng nắm lấy bàn tay ấm áp đó.

Sau thêm ba vòng rượu, họ không quấy rầy Phó Thư Trạc nữa, mà bắt đầu nói chuyện huyên thuyên với mọi người khác.

Tên họ Trình là người viết sách, thường tự lái xe đi du lịch để tìm cảm hứng, cũng coi như là người hiểu biết rộng, nói chuyện rất sôi nổi với mọi người.

"Thác nước thật đẹp! Chẳng qua lúc đó có chuyện xảy ra, có một người đàn ông không tin vào quỷ thần, cứ muốn lại gần, cuối cùng trượt té xuống, bị thác nước xối đến nỗi không tìm thấy bóng!"

Bùi Du Cát: "Sau đó có tìm thấy không?"

"Có tìm thấy, nhưng em nghe chủ quán trọ nói hình như bị biến chứng viêm phổi gì đó..."

Bùi Dương đang nghe say mê, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, thì ra là một bàn tay khác đang viết chữ lên, đó là: WC.

Cậu lập tức hiểu ra, bèn tranh thủ lúc mọi người không để ý lén vào phòng ngủ chính.

Chẳng bao lâu sau, Phó cũng đến, như thể hắn đã đoán trước Bùi Dương sẽ ở trong phòng tắm chính, tự tin bước vào.

"Làm gì vậy..."

"Mèo con thèm rượu rồi... Anh đến thỏa mãn cho nó." Phó Thư Trạc ghé sát mũi Bùi Dương.

Cái gọi là "thỏa mãn" chính là Phó ngậm một hớp rượu vang trong miệng, dịu dàng truyền vào miệng Bùi Dương, rồi sau đó chưa đã thèm liếm môi: "——Chỉ được uống một chút này thôi."

"..." Bùi Dương có cảm giác như đang say, mặt và tai đỏ bừng lên.

"Thích không?" Cũng không biết đang hỏi Bùi Dương có thích mình hay là thích rượu.

Bùi Dương trả lời không đúng câu hỏi: "Đừng uống nhiều quá."

"Đúng rồi, suýt nữa anh quên mất trên giường chúng ta còn có hoa hồng." Phó Thư Trạc chợt nhớ ra, hắn cười nhẹ, hôn lên mắt Bùi Dương, lại hôn thêm cái mũi, "Vậy tối nay chúng ta tắm hoa hồng đi?— Tắm khô."

Bùi Dương hơi ngẩn ra, một lúc sau vẫn chưa hiểu cái gọi là tắm khô với hoa hồng là như thế nào.

"Không sao, tối nay sẽ biết." Phó Thư Trạc lướt theo đường cong hông Bùi Dương, bế cậu lên đặt lên bàn rửa tay, trao cho cậu một nụ hôn mãnh liệt, hương vị ngọt đắng của rượu vang lan tỏa trong miệng, men say như thiêu đốt mọi cảm xúc.

Bùi Dương thở hổn hển đẩy hắn ra: "Đừng làm loạn, họ sẽ đến tìm chúng ta đấy..."

Quả nhiên, bên ngoài có tiếng bước chân, rồi có người vào nhìn qua phòng ngủ chính: "Cũng không có ở đây— Hai người đâu?"

Phó Thư Trạc vội bịt miệng Bùi Dương đang định kêu lên, vòng tay ôm chặt eo cậu.

Cửa kính trong phòng tắm phản chiếu một bóng hình to lớn: "Chắc là trong này rồi?"

Ở cửa phòng ngủ, Hứa Khoang bất đắc dĩ gọi to: "Mày quan tâm họ ở đâu làm gì, họ đang tận hưởng thế giới của mình mà, tao biết rượu ở đâu rồi!"

Bùi Dương áp sát vào cổ Phó Thư Trạc, thì thầm hỏi: "Nãy anh nói chuyện gì với thằng Trình trong phòng sách?"

"Chuyện xuất bản." Phó Thư Trạc trả lời.

Bùi Dương hơi ngẩn người, nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Anh định viết một cuốn sách, tên là 'Một con mèo ngốc tưởng mình đang xuyên sách'. Em thấy sao?"

Bùi Dương vỗ cằm hắn: "Đừng trêu."

Phó cười: "Đùa thôi, em không muốn xuất bản cuốn 'Kiêu ngạo' sao?"

"... Em đâu có nổi tiếng, nhà xuất bản nào cần?" Bùi Dương lắc đầu.

"Chắc chắn sẽ có nhà xuất bản muốn nếu em xuất bản dưới tên thật." Phó v.uốt ve eo cậu, "Nếu không muốn xuất bản dưới tên thật, vậy thì chúng ta tự bỏ tiền xuất bản."

Bùi Dương im lặng một lát, không nói gì, đây là lần đầu tiên cậu và Phó thẳng thắn nói về cuốn sách "Kiêu ngạo".

Lúc viết cuốn sách đó, chỉ là để phòng trường hợp sau này quên mất, dù có ly hôn với Phó Thư Trạc, vẫn còn một chút kỷ niệm. Những bi kịch trong đó cậu cũng đã sửa lại, bởi vì thực tế đã đủ đau buồn, sao không thể có một kết thúc tốt đẹp trong tiểu thuyết?

Nhưng Phó Thư Trạc biết tỏng ý đồ của Bùi Dương, cậu nghĩ một đằng nói một nẻo, trong hoàn cảnh có thể có kết thúc tốt đẹp lại còn có chút tâm lý muốn khoe khoang, muốn cả thế giới biết tình cảm của mình với Phó Thư Trạc tốt đẹp đến mức nào.

"Meo~" Một bóng mèo xẹt qua cửa, Phó ôm Bùi Dương xuống, "Đi thôi, không thể biến mất lâu quá."

Bên ngoài, mọi người vẫn đang ăn uống, lại gọi thêm vài đợt đồ ăn ngoài, mọi người dường như đều đang chờ đợi, chờ tiếng chuông điểm 12 giờ.

Ánh đèn bất ngờ vụt tắt, mọi người chìm vào bóng tối dưới bầu trời sao.

Bùi Tư Vi mang bánh sinh nhật ra, mọi người cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật quen thuộc nhưng không kém phần vui vẻ.

"Happy birthday to you, happy birthday to you... sinh nhật vui vẻ!!"

"Nhanh lên, chủ nhân 34 tuổi, mau ước nguyện đi!"

"Bắt buộc phải nhấn mạnh tuổi tác à..." Bùi Dương bĩu môi một lúc rồi nghiêm túc nhắm mắt lại.

Cậu chỉ có hai điều ước, một là mong tất cả mọi người bên cạnh đều khỏe mạnh, bình an vui vẻ.

Thứ hai là muốn cùng một người ngu ngốc sống trọn đời, đi đến bạc đầu.

Nửa đêm, ánh đèn ấm áp trong phòng ngủ sáng lên, cánh hoa hồng đỏ rơi trên làn da mịn màng, Phó Thư Trạc ngậm một cánh hoa, từng chút một hôn lên da thịt Bùi Dương, làm đỏ ửng từng tấc da tấc thịt.

"Chúc mừng sinh nhật, mèo con."

"Ưm..."

"Tuần mới đã bắt đầu rồi... Sếp Bùi có phải quên điều gì không?"

Bùi Dương không quên, cậu nắm chặt cánh tay của Phó Thư Trạc, cổ vươn một đường cong đẹp đẽ nhưng yếu ớt, một lúc lâu sau mới thốt ra lời tỏ tình mỗi tuần một lần: "Em yêu anh—"

Cậu ngẩn người đợi một lúc, không hài lòng nói: "Sao anh không đáp lại?"

Phó Thư Trạc khẽ cười, hôn lên cậu: "Anh cũng yêu em, cục cưng."

Hết chính truyện

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.