(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mười ngày sau, Bùi Dương cơ bản đã có thể đi lại bình thường, chỉ là vẫn chưa thể vận động mạnh.
Theo tiết trời cuối thu dần đến, nhiệt độ ngày càng thấp, ở nhà cũng phải mặc áo len mới ấm áp. Bùi Dương mơ mơ màng màng xoay người, mở mắt ra nhìn thấy ngoài cửa sổ đã đỏ rực một mảng- Cảnh hoàng hôn tuy đẹp, chỉ tiếc đã gần tối.
Giường bên cạnh đã lạnh, Bùi Dương xoay người nhìn một lúc, v.uốt ve nơi Phó Thư Trạc đã ngủ.
Có thể là do "hiệu ứng hoàng hôn", cũng có thể là do sự khó chịu khi Phó Thư Trạc không ở bên cạnh, khiến cậu có cảm giác cô đơn.
Bùi Dương chưa bao giờ nói với Phó Thư Trạc, năm ngoái, sự lo lắng và đau khổ của cậu không chỉ là về mặt tâm lý, mà còn ảnh hưởng đến phản ứng cơ thể.
Có lần cậu ngủ trưa dậy, Phó Thư Trạc không ở bên cạnh, xung quanh trống rỗng, sự cô đơn và lo lắng lan tràn vô tận, tay chân bủn rủn, tức ngực khó thở, da ngứa ran, ù tai và chóng mặt cùng lúc ập đến. Đợi một lúc sau, hồi hộp, tim đập nhanh vẫn chiếm cứ toàn bộ cơ thể, tay chân dần dần nặng nề cứng đờ, đau nhức không chịu nổi.
Cho nên trong một khoảng thời gian rất dài, cậu không dám ngủ trưa, hôm nay là một ngoại lệ.
Điều ngoài ý muốn là, cậu tỉnh dậy vào lúc chạng vạng tối, ngoài việc trong lòng có chút trống trải, không có phản ứng khó chịu nào khác.
Bùi Dương nghỉ ngơi một lúc rồi bò dậy, cậu không mặc quần áo, phát hiện bên giường đã để sẵn một chiếc áo len màu xanh và quần cùng màu.
Ký ức trước khi ngủ dần dần hiện về, cậu ỷ vào việc chân mình sắp khỏi hẳn, muốn làm chút chuyện chính đáng với Phó Thư Trạc... Nhưng Phó Thư Trạc không đồng ý, tuy nhiên vẫn để cậu thoải mái, lúc đầu dùng tay, sau đó dùng miệng.
Bùi Dương nhanh chóng mặc quần vào, còn chưa kịp mặc áo len đã đi ra ngoài, rồi bất ngờ đụng phải một lồng ngực.
"Vội vàng thế làm gì? Đụng vào tường thì lại khóc."
Bùi Dương chui đầu ra khỏi áo len, thấy Phó Thư Trạc đang bưng một cái khay: "Em có mắt mà... Cái này là gì vậy, thơm quá."
"Cánh gà nướng." Phó Thư Trạc giơ cao cái khay không cho cậu giành, hắn "hừm" một tiếng, ra hiệu cho Bùi Dương ăn miếng đang ngậm trên miệng mình.
Bùi Dương xấu hổ nhìn hằm chằm hắn, nhân lúc Phó Thư Trạc đến gần không chú ý bèn trực tiếp đưa tay giật lấy: "Cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện chiếm hời của em."
Phó Thư Trạc khẽ cười một tiếng: "Là ai chiều nay cứ nhất quyết muốn làm vài chuyện thân mật với anh?"
Bùi Dương quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn: "Từ lúc em phẫu thuật đến giờ đã bốn tháng rồi! Nhu cầu sinh lý bình thường chẳng lẽ không nên có sao?"
"Nên nên-- Mhưng đợi thêm chút nữa, đợi chân em tốt hơn." Phó Thư Trạc từ phía sau đẩy eo Bùi Dương đi, nhỏ giọng cười nói: "Anh sợ không kiềm chế được..."
"... Tối nay ăn gì?" Bùi Dương chuyển chủ đề.
"Mãn Hán toàn tịch."
"Nghe anh khoác lác, ba đâu?"
"Đi tìm ông cụ Tề rồi."
Bùi Dương có chút ngạc nhiên: "Chưa ăn tối mà."
Phó Thư Trạc: "Ăn ở ngoài với ông cụ Tề rồi."
Bùi Dương cảm thấy có gì đó không đúng, luôn cảm thấy mình đã quên mất chuyện gì đó, nhưng lại không nói ra được.
Phó Thư Trạc lại đút cho cậu một miếng cánh gà: "Đi mua giúp anh chai nước tương được không?"
"Hết nước tương rồi à?"
Phó Thư Trạc ừ một tiếng: "Tiện thể mua thêm ít trái cây về, đĩa hoa quả trống trơn rồi, nếu muốn uống trà sữa thì tiện thể mua cho anh một ly."
Bùi Dương nghi ngờ nhìn anh: "Thật sự muốn em đi à?"
Phó Thư Trạc gật đầu.
Bùi Dương vừa đi vừa ngoái đầu lại: "Không sợ em chạy lung tung à?"
Phó Thư Trạc khẽ tặc lưỡi: "Là ai hôm trước cứ kêu gào với anh, 'Em muốn có nhân quyền! Em là một cá thể độc lập, anh không thể mãi mãi kiểm soát em như vậy'... Ưm."
Bùi Dương che miệng hắn lại: "Em đi."
Cuối cùng, cậu hừ một tiếng, đi đến huyền quan thay giày. Phó Thư Trạc thong thả trao cho cậu một nụ hôn, như thể không hề lo lắng chút nào.
Bùi Dương vừa vào thang máy đã bắt đầu cảm thấy tủi thân, tên khốn này, mới được bao lâu đã không muốn quản cậu nữa rồi! Chẳng phải hôm trước cậu chỉ oán trách một câu thôi sao, mà đó rõ ràng là lúc cậu đi vệ sinh, Phó Thư Trạc cũng phải đi theo, có giống như ra ngoài đâu?
Mèo con tức giận đến hồ đồ quên cả bấm tầng, đứng trong thang máy hồi lâu. Sau đó cậu tức giận bấm tầng một, Phó Thư Trạc khốn kiếp!
Từ chung cư đến cổng có hơi xa, vì là căn hộ hướng hồ ở khu Đông, cho nên muốn đi bộ đến khu phố thương mại của chung cư chắc phải mất bảy tám phút, cộng thêm chân cậu vẫn chưa hoàn toàn bình phục, đi lại càng chậm hơn.
Cậu đến tiệm tạp hóa nhỏ hỏi: "Ông chủ, nước tương để ở đâu vậy?"
Ông chủ đang chơi game chỉ đại một hướng: "Mười một tệ rưỡi."
Bùi Dương trả tiền xong lại đến tiệm hoa quả, mua một ít hoa quả theo mùa. Quán trà sữa ở vòng ngoài, còn phải đi một đoạn nữa, hơn nữa ngày nào cũng có người xếp hàng, chỉ mua một ly trà sữa thôi chắc cũng phải mất mười lăm phút.
Bùi Dương do dự hồi lâu trước cửa tiệm hoa quả, cuối cùng vẫn đi thẳng vào chung cư.
Cậu vừa đi vừa mở tính năng chia sẻ vị trí trên điện thoại, từ khi bắt đầu dùng chức năng này, Phó Thư Trạc đã cài đặt chia sẻ vị trí hai chiều.
Điểm đỏ nhỏ trên màn hình vẫn luôn ở vị trí nhà họ, thỉnh thoảng di chuyển, nhưng phạm vi rất nhỏ.
Bùi Dương có một cảm giác kỳ lạ, có lẽ lúc này Phó Thư Trạc cũng đang ở nhà nhìn vị trí của cậu, giống như họ đang nhìn nhau qua màn hình vậy.
"Ting" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Bùi Dương ngồi xổm ở huyền quan thay giày, lại phát hiện cửa nhà đã đóng... Gió thổi à?
Cậu ấn vân tay, cửa "tít" một tiếng mở ra, trong nhà tối om.
Cúp điện?
Bùi Dương hơi sững sờ, đèn thang máy và huyền quan đều sáng mà.
Cậu thử đi vào trong vài bước: "Phó Thư Trạc?"
Không ai trả lời.
Cúi đầu nhìn, định vị trên điện thoại hiển thị Phó Thư Trạc đang ở nhà. Bùi Dương còn tưởng Phó Thư Trạc đang trêu mình, đảo mắt một cái: "Chồng ơi--"
Trong bóng tối đột nhiên vang lên một tiếng ho khan, Bùi Dương còn chưa kịp nhào về phía đó, đèn phòng khách lập tức sáng lên, những dải ruy băng đủ màu sắc rơi xuống người cậu: "Bất ngờ chưa! Chúc mừng sinh nhật!"
Bùi Tư Vi, Tần Nam Sam, Tề Hợp Nguyệt, Trình Diệu... còn có một vài người bạn khác, cùng với Bùi Tri Lương mà Phó Thư Trạc nói là đi tìm ông cụ Tề rồi.
Bùi Dương sững sờ tại chỗ, đầu óc thiếu oxy. Cổ và tai cậu nhanh chóng nóng bừng, đầu ong ong.
Sinh nhật hay không sinh nhật đã không còn quan trọng nữa, vấn đề là vừa rồi cậu đã làm gì! Cậu trước mặt bao nhiêu người gọi Phó Thư Trạc là chồng!!!
Tần Nam Sam cười tủm tỉm hỏi: "Bất ngờ không?"
Phó Thư Trạc ho khan một tiếng, ôm lấy Bùi Dương: "Bất ngờ đến nỗi không nói nên lời rồi."
Mọi người nhịn cười, tuy rằng "chồng" là một cách gọi hết sức bình thường, nhưng từ miệng Bùi Dương nói ra vẫn khiến người ta bất ngờ, dù sao người ngoài chưa từng nghe thấy bao giờ.
Bùi Dương sắp chín tới nơi rồi, cậu véo eo Phó Thư Trạc ở chỗ người khác không nhìn thấy: "Đồ khốn."
Phó Thư Trạc khẽ cười: "Anh cũng không biết em sẽ gọi anh như vậy mà."
"..."
Tuy xấu hổ, nhưng vẫn rất cảm động, dù sao mọi người đều rất bận, vậy mà vẫn dành thời gian đến chúc mừng sinh nhật cậu.
Bùi Dương vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng, nhỏ giọng hỏi Phó Thư Trạc: "Vừa rồi em xem lịch, sinh nhật em không phải là ngày mai sao?"
"Chúc mừng trước, ngày mai là chủ nhật, tối mai tổ chức sinh nhật thì chị gái và Nam Sam không thu xếp được thời gian." Phó Thư Trạc véo eo Bùi Dương, "Hơn nữa, ngày mai em không muốn ở riêng với anh sao?"
Đây là cách sắp xếp tốt nhất mà Phó Thư Trạc nghĩ ra, hắn vừa muốn Bùi Dương nhận được lời chúc phúc của mọi người, vừa muốn ngày sinh nhật chỉ có hai người họ với nhau.
"... Muốn." Bùi Dương ngập ngừng nói: "Em không mua trà sữa."
"Anh biết." Phó Thư Trạc khẽ cười, từ lúc để Bùi Dương ra ngoài, hắn đã biết Bùi Dương sẽ không mua, dù sao đây cũng là một con mèo bám người, mua trà sữa quá tốn thời gian.
Vì vậy, mọi người chỉ có thể tăng tốc độ trang trí, ghế sofa bày đầy quà, ban công tràn ngập đồ ăn và không khí lãng mạn, còn có...
Bùi Dương đi ngang qua phòng ngủ có chút sững sờ: "Trên giường..."
Phó Thư Trạc vô tội nói: "Là họ nhất quyết muốn làm, không liên quan đến anh."
Trên giường phòng ngủ chính bày đầy cánh hoa hồng, ngay cả ga trải giường cũng được thay bằng một bộ màu trắng tinh khiết, được điểm xuyết bằng hoa hồng càng thêm quyến rũ.
Tuy rằng hơi sến, nhưng đúng là khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Phó Thư Trạc: "Tối nay thử xem?"
Bùi Dương hừ lạnh: "Chiều nay không phải sống chết không chịu làm sao? Tối nay lại làm được rồi? Nằm mơ đi."
Phó Thư Trạc cười đuổi theo cậu: "Em sai rồi anh Bùi, đây không phải là muốn giữ sức để tối nay 'vật lộn' sao, em thì không sao, lỡ như chiều nay anh mệt lả người, tối nay chẳng phải là..."
"Im miệng--" Bùi Dương che miệng jắn lại, mặt đỏ bừng, "Nhiều người như vậy mà cũng không chặn được miệng anh."
Địa điểm chính của bữa tiệc sinh nhật là ở sân thượng, ở đây có thức ăn, rượu, đồ nướng, còn có tiếng người huyên náo.
Trước đây, Bùi Dương cảm thấy chỉ cần Phó Thư Trạc mãi mãi ở bên cạnh là tốt rồi, bây giờ lại nghĩ, ồn ào náo nhiệt như vậy hình như cũng không tệ.
Bạn bè, người thân, mọi người ngày thường đều rất khiêm tốn, nhưng luôn xuất hiện vào lúc cần thiết.
"Ôi chao, nhìn sếp Bùi nhà chúng ta cảm động kìa, mắt đỏ hoe rồi--" Người nói chuyện này đã lâu không gặp, tên là Hứa Khoang.
Bùi Dương liếc anh ta: "Bớt nói nhảm đi, rõ ràng là bị khói nướng hun."
Hứa Khoang khoác vai cậu: "Nói cho mày biết, nếu mày còn không xuất hiện, tao và thằng Trịnh còn tưởng là Phó Thư Trạc giam cầm mày rồi."
Bùi Dương ho khan một tiếng: "Anh ấy không thể..."
"Sao lại không thể!?" Hứa Khoang phân tích logic cho cậu: "Không trách bọn tao nghĩ bậy, mày xem, mày đột nhiên nghỉ việc, rồi hiếm khi xuất hiện, từ mười tháng trước đã không tụ tập với bọn tao nữa, không gặp được mày, ngay cả giọng điệu trả lời tin nhắn cũng không giống mày..."
Bùi Dương ho khan một tiếng, chủ yếu là lúc đó tình trạng của cậu có vấn đề, trả lời đương nhiên khác với bình thường, nhưng trong thời gian trí nhớ rối loạn thì tin nhắn đúng là không phải do cậu trả lời.
Hứa Khoang lại cho Bùi Dương xem một tấm ảnh cậu ngồi xe lăn: "Một tuần trước không phải mày đã đến công ty sao? Còn nói chân mày là do Phó Thư Trạc đá, thằng Trịnh lo lắng đến nỗi nửa đêm gõ cửa nhà bọn tao, nói chắc chắn mày đang cầu cứu bên ngoài, tám chín phần là bị Phó Thư Trạc đã giam cầm bất hợp pháp, còn chưa biết ở nhà đã tra tấn mày thế nào, lần này gãy chân, có khi lần sau sẽ bẻ gãy cổ!"
"..." Có lý có cứ, Bùi Dương thậm chí không nghĩ ra điểm nào để phản bác.
"Bọn tao đã bàn bạc kế hoạch giải cứu, trước tiên báo cảnh sát, sau đó..."
Bùi Dương tò mò: "Vậy cuối cùng sao không thực hiện?"
Hứa Khoang ho khan hai tiếng: "Bọn tao đã đến tận cửa đồn cảnh sát rồi, đột nhiên nhận được điện thoại của Phó Thư Trạc, bảo bọn tao đến mừng sinh nhật mày."
May mà điện thoại kịp thời, không thì giờ này Phó Thư Trạc chắc đang uống trà trong đồn cảnh sát, trước khi đến Hứa Khoang và những người khác vẫn còn nghi ngờ đây có phải là một cái bẫy hay không nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");