Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn

Chương 84: Phục hồi chức năng




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phía sau Bùi Dương là tất cả những huy chương vinh dự mà họ đã đạt được trong những năm qua, phía sau Phó Thư Trạc là chiếc bàn làm việc nghiêm túc chỉnh tề, bên trái là thành phố phồn hoa qua cửa sổ sát đất, bên phải là khu vực nhân viên qua lại.

Phó Thư Trạc không kịp ngăn cản: "Nuốt hết luôn?"

Bùi Dương cũng không kịp phản ứng, chậm rãi chớp mắt: "Em không để ý..."

Phó Thư Trạc xoa bóp gáy cậu, cúi người hôn lên.

Họ ở trong văn phòng trọn vẹn bốn mươi phút, đương nhiên cũng không ai đoán được họ đang làm gì bên trong, dù sao Bùi Dương vẫn là một bệnh nhân ngồi xe lăn.

Phó Thư Trạc: "Anh đi nói chuyện với Tần Nam Sam về dự án mới, em đi cùng anh hay là..."

"Em đợi anh ở đây." Bùi Dương buông tay anh ra, "Lâu rồi không gặp họ, em đi dạo một vòng."

Phó Thư Trạc nhướng mày, không nói gì.

Bùi Dương khẽ tặc lưỡi: "Em cũng đâu có chạy! Hơn nữa chẳng phải anh đã bật chia sẻ vị trí trong điện thoại em rồi sao?"

Phó Thư Trạc có chút bất ngờ: "Thì ra em biết?"

Bùi Dương liếc hắn: "Em đâu có ngốc."

Lúc trí nhớ chưa bị rối loạn, cậu đã biết rồi, tối hôm đó Phó Thư Trạc lấy điện thoại của cậu, cậu đã tỉnh, ngày hôm sau, cậu nhìn thấy tính năng chia sẻ vị trí đã được bật trong điện thoại, do dự rất lâu vẫn không tắt đi. Cậu biết rõ Phó Thư Trạc sợ cậu xảy ra chuyện, nên vẫn luôn không vạch trần, mặc kệ Phó Thư Trạc giám sát hành tung của mình.

Phó Thư Trạc véo mũi cậu: "Phải phải, sếp Bùi thông minh nhất- Sau này cũng không được tắt."

"Biết rồi." Bùi Dương thúc giục hắn, "Anh đi nhanh đi."

Phó Thư Trạc đến văn phòng của Tần Nam Sam, Bùi Dương đi dạo một vòng ở khu vực làm việc của nhân viên, không có Phó Thư Trạc, mọi người lập tức trở nên thân thiết với cậu, hỏi han chuyện chân bị sao.

Julie: "Sếp Bùi, chân anh bị sao vậy?"

Bùi Dương nói dối không chớp mắt, vừa mở miệng đã nói: "Sếp Phó nhà các cô đá đấy."

Mọi người ồ lên một tiếng, Julie gan lớn, liếc nhìn văn phòng của Tần Nam Sam rồi nhỏ giọng hỏi: "Sếp Phó bạo hành gia đình à?"

Bùi Dương nói rất nghiêm túc: "Đúng vậy, gần đây anh ấy mãn kinh, khó hầu hạ lắm, nặng cũng kêu đau, nhẹ cũng kêu đau."

Xung quanh lập tức vang lên những tiếng trêu chọc, mỗi người đều hiểu ra ý nghĩa khác nhau.

"Nói như vậy, sếp Bùi ở trên à?"

"Cái gì mà trên dưới?" Bùi Dương nhướng mày, "Tôi nói mát xa, gần đây vai sếp Phó không thoải mái, anh ấy lại không đến tiệm mát xa, chỉ có thể để tôi mát xa thôi, mọi người đang nghĩ cái gì vậy?"

Mọi người: "..."

Anh là lãnh đạo, anh nói gì cũng đúng.

"Vậy chân anh là bị sếp Phó đá lúc mát xa à?"

Bùi Dương: "Cái này thì không phải, anh ấy ngủ hay cựa quậy, một cước đá tôi xuống giường."

"Ồ--" Mọi người như có điều suy nghĩ, cũng không biết có phải đang nghĩ đến cùng một chuyện hay không.

Bùi Dương mặc kệ họ nghĩ gì, nghiêm túc nói ra mục đích thực sự của cuộc trò chuyện: "Lâu rồi không mời mọi người uống trà sữa, Julie đi thống kê lại xem, gọi nhiều quán một chút. Của tôi và sếp Phó cũng gọi luôn."

"Vâng ạ!"

Bùi Dương lộ ra nụ cười đắc ý, cậu đã ba tháng không động đến trà sữa rồi, Phó Thư Trạc sao cũng không cho cậu uống, nói là uống vào dễ bị tăng đường huyết.

Julie đột nhiên hỏi: "Chân anh thật sự là bị sếp Phó đá lúc nửa đêm ạ?"

"Chứ chẳng lẽ là tự tôi ngã? Anh ấy ngủ không ngoan lắm, cứ dạng chân ra, phải ôm anh ấy ngủ mới chịu..."

Bùi Dương đột nhiên cảm thấy không đúng, sau lưng lạnh toát... Cậu nhớ cửa gió điều hòa trung tâm không ở đây mà.

Các nhân viên đột nhiên chào sếp Phó, rồi tản ra.

Phía sau truyền đến một giọng nói: "Anh đá à?"

Bùi Dương ho khan: "Không, không phải sao..."

Phó Thư Trạc: "Vậy có phải anh nên xin lỗi em không? Xin lỗi thì hơi hời rồi, hay là quỳ bàn phím có vẻ chân thành hơn."

"Thôi, thôi..." Bùi Dương nuốt nước bọt, "Chuyện nhỏ thôi mà, tha thứ cho anh rồi."

Phó Thư Trạc liếc cậu: "Về nhà thôi."

"Nhanh vậy?" Bùi Dương buột miệng.

Phó Thư Trạc nheo mắt, lập tức đoán được suy nghĩ của cậu: "Gọi trà sữa rồi à?"

Bùi Dương cười gượng với hắn.

Mọi người đều sợ Phó Thư Trạc, không ai dám nhìn về phía này, Phó Thư Trạc nhân lúc khu vực nghỉ ngơi che chắn, cúi người xuống v.uốt ve môi Bùi Dương: "Chẳng trách vừa rồi ở văn phòng chủ động như vậy."

Bùi Dương chột dạ phản bác: "Đó là vì thương anh nhịn lâu như vậy."

Phó Thư Trạc nửa cười nửa không nhìn cậu: "Vậy có phải anh cũng nên thương sếp Bùi một chút, để em nhịn ba tháng không được uống trà sữa?"

"Hôm nay em hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói thỉnh thoảng uống một ly cũng không sao." Bùi Dương ngoắc ngón út hắn, lặng lẽ làm nũng.

Tần Nam Sam đến rót nước khựng lại, ho khan một tiếng, hai người kia mới quay đầu lại nhìn cô.

Tần Nam Sam: "Bột đã tháo rồi mà vẫn cần phải ngồi xe lăn à?"

"Cần phải tập phục hồi chức năng một thời gian." Phó Thư Trạc khoác vai Bùi Dương, "Thỉnh thoảng ngồi một chút, bình thường ở nhà thì chống nạng."

Bùi Dương như có điều suy nghĩ nhìn Tần Nam Sam: "Cô đang yêu đương à?"

Tần Nam Sam bật cười: "Rõ ràng vậy sao?"

"Tinh thần khác hẳn." Bùi Dương chống cằm, tò mò hỏi, "Ai vậy?"

"Giang Dữ Mặc, hai người quen biết mà."

Người này họ đúng là quen biết, không tính là thân lắm, miễn cưỡng coi như nửa đồng nghiệp, nhưng Giang Dữ Mặc là một công tử nhà giàu, nhỏ hơn Tần Nam Sam ba bốn tuổi.

Bùi Dương có chút lo lắng, muốn nói lại thôi hồi lâu, chỉ là Tần Nam Sam bây giờ rõ ràng đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, cậu cũng không tiện dội nước lạnh.

Phó Thư Trạc thì có gì nói nấy: "Đừng để bị thiệt."

"Sẽ không." Tần Nam Sam biết họ lo lắng điều gì, mỉm cười, "Tôi cũng không định có kết quả gì, cứ coi như yêu đương một lần đi, em ấy nghiêm túc thì tôi nghiêm túc, em ấy mà muốn chơi đùa... Vậy tôi cũng chơi đùa."

Rút kinh nghiệm từ mối tình trước, lại là người hơn ba mươi tuổi, đối với Tần Nam Sam mà nói, tình cảm đã sớm không còn quan trọng nữa.

Ban đầu, cô không định ở bên Giang Dữ Mặc, nhưng từ sau khi Bùi Dương bị bệnh, sự không rời không bỏ của Phó Thư Trạc dành cho Bùi Dương lại khiến cô có chút ghen tị.

Sự nghiệp thành công, lại có thêm một người yêu thương đồng hành thì còn gì viên mãn hơn.

Nhưng tình cảm giống như một ván bài lớn, xác suất thắng cược chưa chắc bằng một phần trăm, đặc biệt là đối với những người ở giai đoạn của họ, tâm tư đều không còn đơn giản nữa.

Tần Nam Sam: "Yên tâm đi, tôi chắc chắn vẫn coi trọng công việc hơn."

Bùi Dương xua tay: "Cuộc sống của bản thân cũng quan trọng, tốt nhất là có thể kết hợp làm việc và nghỉ ngơi."

Tần Nam Sam cầm ly nước cười nói: "Sắc mặt của anh cũng tốt hơn nhiều rồi."

Bùi Dương khựng lại, gần đây những người gặp cậu đều nói như vậy, bao gồm cả bác sĩ hôm nay. Bản thân cậu không có cảm giác gì, có lẽ tâm trạng tốt thật sự có thể khiến con người ta rạng rỡ hơn.

Giống như vừa rồi cậu nói đùa chuyện Phó Thư Trạc bạo hành gia đình, kỳ thực chẳng có ai tin, khí chất toát ra từ người hạnh phúc thật sự hoàn toàn khác.

Đợi ở công ty bốn mươi phút, trà sữa mới được đưa đến, Bùi Dương mãn nguyện cắn ống hút: "Anh thử của em xem, vị mới đấy."

Phó Thư Trạc cúi người xuống hút một hớp: "Cũng được, hơi ngọt."

"Vậy em uống một nửa, lát nữa đổi với anh, của anh không ngọt." Bùi Dương tỏ vẻ mình rất ngoan.

Phó Thư Trạc buồn cười: "Uống đi, nhưng một tuần nhiều nhất một ly thôi."

...

Phục hồi chức năng là một quá trình dài đằng đẵng và gian nan, nhưng có Phó Thư Trạc ở bên cạnh, dường như cũng trở nên thú vị hơn.

Cuộc sống của họ bắt đầu trở nên rất quy luật, buổi sáng thức dậy, Bùi Dương tự mình chống nạng tập đi, Phó Thư Trạc làm bữa sáng, Bùi Tri Lương cho mèo ăn.

Buổi sáng chơi xếp hình Lego, ăn cơm trưa xong lại tập uốn cong và duỗi khớp.

Ăn tối xong, Bùi Tri Lương sẽ đi tìm ông cụ Tề chơi cờ, Bùi Dương đôi khi sẽ đi cùng, đôi khi sẽ cùng Phó Thư Trạc đi dạo ở nơi khác.

Bùi Dương mãi không ghép được: "Miếng này có phải lắp sai rồi không?"

Phó Thư Trạc dựa vào cậu: "Ừm... Không khớp với tóc."

Hai người ngồi trên sàn nhà, đang ghép một bức tranh xếp hình gần ba nghìn miếng, họ đã lần lượt ghép được một tháng rồi, chỉ còn thiếu vài miếng cuối cùng.

Vài miếng cuối cùng không lắp được, chứng tỏ phía trước chắc chắn có chỗ sai, chỉ có thể kiểm tra lại từ đầu.

Theo bức tranh ghép hình dần dần hoàn thiện, hình dáng của nó cũng dần dần rõ ràng- Là bức tranh mà Phó Thư Trạc đã đặt làm riêng dựa trên bức ảnh chụp gia đình năm người của Bùi Dương.

Bức ảnh được chụp cách đây mười mấy năm, ảnh gốc đã không còn rõ nét, phải trải qua rất nhiều chỉnh sửa và phục hồi mới có thể làm thành bức tranh ghép hình độ nét cao hơn hai nghìn mảnh ghép. Cả gia đình năm người họ đều ở trên đó, Bùi Du Cát đứng cạnh Bùi Tri Lương, Bùi Tư Vi và mẹ Bùi ở giữa, Bùi Dương dựa vào mẹ, lúc cười lên khóe miệng còn có hai lúm đồng tiền.

Gương mặt của mẹ trên ảnh vẫn còn trẻ trung, trí thức dịu dàng, ký ức của Bùi Dương về mẹ cũng dừng lại ở khoảnh khắc này.

Trên bức tranh ghép hình rơi một sợi lông mèo, Bùi Dương theo bản năng giơ tay lên lau, rồi không nhịn được v.uốt ve một lúc lâu.

Cậu nhìn dáng vẻ lúc cười của mẹ: "Nếu mẹ còn sống, chắc chắn mẹ sẽ thích anh."

"Ừm--" Phó Thư Trạc thấy vẻ mặt Bùi Dương không có gì khác thường, bèn nói chuyện như bình thường, "Bây giờ ba chắc cũng không ghét anh lắm đâu nhỉ?"

Bùi Dương bĩu môi: "Tự tin quá."

"Tìm thấy rồi." Phó Thư Trạc gỡ miếng ghép sai ra, thay vào vị trí đúng của nó, mọi thứ liền trở nên đơn giản, không mất mấy giây, toàn bộ bức tranh ghép hình đã hoàn thành, ít nhất cũng lớn bằng hai người Bùi Dương.

"Ba nói tuần sau sẽ về, đến lúc đó mang theo tặng ba." Bùi Dương có chút do dự, "Ba có thể không thích không?"

"Không đâu." Phó Thư Trạc xoa bóp gáy cậu, "Bức ảnh đó đã rất mờ rồi, tranh ghép hình có thể trở thành một kỷ niệm mới."

Bùi Dương khẽ ừ một tiếng: "Mẹ hồi trẻ thật xinh đẹp... Trước đây vẫn luôn nghĩ, cho dù mẹ già đi, cũng là một bà lão xinh đẹp, có khí chất, đến lúc đó con sẽ mua cho mẹ thật nhiều quần áo thời trang, cho dù có nhảy đầm ở quảng trường cũng phải là người nổi bật nhất."

Ai ngờ chưa đợi đến tuổi nhảy đầm ở quảng trường, mẹ Bùi đã qua đời.

Phó Thư Trạc ôm lấy vai Bùi Dương, nhẹ nhàng nói: "Mẹ cũng sẽ không muốn em đau lòng như vậy."

Bùi Dương: "Ừm..."

Phó Thư Trạc áp vào tóc mai Bùi Dương: "Xin lỗi em, mèo con."

Bùi Dương ậm ừ: "Hửm?"

Phó Thư Trạc hôn lên tóc cậu: "Khiến em hy sinh nhiều như vậy vì anh."

Bùi Dương nghẹn ngào, vùi đầu vào lòng Phó Thư Trạc. Thế gian này có quá nhiều người xem nhẹ sự hy sinh và cống hiến của người bạn đời, cho rằng đó là điều hiển nhiên.

Tuy Bùi Dương chưa bao giờ muốn Phó Thư Trạc áy náy, nhưng khoảnh khắc này vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Ít nhất trên thế giới này vẫn còn một người mà cậu không phụ lòng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.