Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn

Chương 83: Tháng mười




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đây là lần đầu tiên Bùi Dương ngồi trên xe lăn bị người ta áp sát tường, cậu sợ run.

"Cố ý viết như vậy?"

"Không..."

"Trả thù anh tối qua không giúp em?" Phó Thư Trạc hôn lên tai cậu, một lúc sau mới dừng lại, phát ra một tiếng thở gấp, "Hửm?"

"Không phải..." Bùi Dương ngứa ngáy né tránh, "Anh tránh ra một chút, lát nữa ba đi ngang qua nhìn thấy thì..."

Phó Thư Trạc nắm lấy cằm cậu, trao nhau một nụ hôn mãnh liệt.

Lúc tách ra, hơi thở của cả hai đều có chút gấp gáp, Phó Thư Trạc v.uốt ve môi cậu: "Em tưởng anh không muốn à? Mèo con ngốc... Em cũng không nhìn xem móng vuốt của em bị quấn thành xác ướp, còn vết thương trên người em nữa, anh biết làm thế nào?"

Bùi Dương rụt cổ lại, nhất thời không phân biệt được chữ "làm" này là nối với chữ nào khác, hay là một động từ độc lập.

"Tôm hùm sắp xong rồi, em ngửi thấy mùi thơm rồi." Cậu đánh trống lảng đẩy Phó Thư Trạc ra, xoay xe lăn đi đến phòng ăn.

Phòng khách nhà họ có tầng cao tầng thấp, rất có phong cách thiết kế, cũng là do lúc trước Bùi Dương nhất quyết muốn trang trí như vậy, nhưng bây giờ ngồi xe lăn thì không được tiện lắm, không xuống bậc thang được, chỉ có thể đi trên mặt sàn bằng phẳng như huyền quan.

Tôm hùm quả thực đã xong, Bùi Tri Lương đã bày lên bàn, găng tay để bên cạnh.

"Một phần vị tỏi, một phần vị cay, ớt cho không nhiều."

Ba người ngồi trước bàn đảo chậm rãi ăn khuya, Phó Thư Trạc còn rót cho Bùi Tri Lương một ly bia. Đối diện và kế bên là người thân, ánh mắt lướt qua khung cảnh thành phố về đêm phản chiếu trên cửa sổ sát đất bên cạnh.

Bùi Tri Lương bóc một con tôm, vừa định cho vào chén Bùi Dương thì phát hiện Phó Thư Trạc đã bóc cho Bùi Dương hai con rồi.

Ông uống một hớp bia: "Con bóc như vậy thì tối nay chỉ có nước hầu nó thôi."

Phó Thư Trạc không nhịn được cười, trên găng tay toàn là nước tôm hùm: "Lúc đầu con cũng không có thói quen này, nhưng hồi đại học, lúc đi ăn tôm hùm cùng bạn bè, lần nào Dương Dương cũng bóc không lại người khác, nhưng ăn cơm phải chia đều tiền, về nhà em ấy càng nghĩ càng tức, cảm thấy mình bị thiệt thòi."

Cũng không phải là tiếc tiền, chủ yếu là Bùi Dương thuộc tuýp thích ăn uống, ăn không lại người khác thì rất đau khổ.

Cho nên sau này mỗi lần đi ăn tôm hùm, Phó Thư Trạc đều có thói quen bóc tôm cho Bùi Dương.

Bùi Dương vừa ăn tôm vừa oán trách: "Đừng có lôi chuyện xấu hổ của em ra nữa."

Phó Thư Trạc phát hiện tuy Bùi Tri Lương ngoài miệng không nói, nhưng lại rất thích nghe những trải nghiệm của Bùi Dương trong những năm qua, giống như hắn cũng muốn biết chuyện hồi nhỏ của Bùi Dương vậy.

"Trên thương trường em ấy còn có biệt danh là 'con hổ mặt cười'."

Bùi Tri Lương có chút kinh ngạc, nhìn Bùi Dương rồi lại nhìn Phó Thư Trạc, phát ra câu hỏi nghi ngờ của một người ba: "Nó á?"

Bùi Dương: "..."

Coi thường cậu à?

"Bởi vì dù gặp phải khách hàng hay đối tác như thế nào, dù có tức giận đến đâu, em ấy cũng sẽ cười... Có người thường nói không nhìn thấu cậu ấy."

Nhưng trong mắt Phó Thư Trạc, mèo con này chẳng có gì là không nhìn thấu, mười mấy năm trôi qua, vẫn trẻ con đáng yêu như lúc ban đầu.

Bề ngoài, Bùi Dương luôn cười nói khi bàn bạc hợp tác hay bàn bạc dự án, nhưng vừa quay đầu đi, nụ cười liền lập tức biến mất, đặc biệt là khi ở riêng với Phó Thư Trạc thì sẽ không ngừng oán trách, còn thường xuyên nói mình rất ấm ức, nhưng thực ra mỗi lần chịu thiệt đều là người khác.

Bùi Tri Lương uống một hớp rượu thật lớn, chàng trai ưu tú mạnh mẽ trong lời kể của Phó Thư Trạc khác xa với đứa trẻ ngỗ nghịch trong ký ức của ông, đứa con trai mà ông từng coi thường và không thích rốt cuộc đã trưởng thành ở nơi ông không nhìn thấy.

Bùi Dương theo thói quen ra lệnh: "Em muốn ăn cay."

Phó Thư Trạc lấy hai con tôm hùm cay bóc cho cậu: "Hai con cuối cùng, dạo này em không thể ăn quá nhiều đồ cay."

"..." Bùi Tri Lương không nỡ nhìn thẳng. Cũng đâu phải không có tay, cứ phải sến súa như vậy làm gì?

Mười mấy năm như một ngày được đút khiến Bùi Dương đã đánh mất kỹ năng bóc tôm nhanh, trung bình người khác ăn ba con thì cậu mới ăn được một con.

Còn Phó Thư Trạc thì bóc thịt tôm cho cậu, phần càng khó bóc thì tự mình xử lý.

Bùi Tri Lương cũng gia nhập hàng ngũ đút cho ăn: "Ở trong căn nhà lớn như vậy, không sợ à?"

Bùi Dương ngẩn người.

"Hồi nhỏ con tin rằng ma quỷ thật sự tồn tại, rất sợ, có lần bà ngoại đến nhà chơi, trêu con rằng sau này lớn lên phải mua nhà to, con không chịu, nói chỉ mua nhà nhỏ thôi."

"Nhà chỉ cần ba phòng, một phòng cho mẹ ở, một phòng cho chị gái ở, một phòng con ở, không cần phòng khách cũng không cần nhà bếp, như vậy có thể lấp đầy không gian, sẽ không sợ ma nữa."

Phó Thư Trạc khẽ rụt tay lại, cầm ly rượu lên nhấp một hớp: "Vậy anh trai và ba thì sao?"

Bùi Tri Lương không nhịn được bật cười, lúc đó khi nghe thấy cũng vừa tức vừa buồn cười: "Nó lén nói với bà ngoại, ba không thích nó, nó không thích anh trai, cho nên không cho họ ở."

"..." Bùi Dương xấu hổ muốn chết, lời nói ngây thơ của trẻ con không ngờ lại bị người trong cuộc nghe thấy.

"Lúc đầu ba không biết chuyện này, bà ngoại con tưởng ba ngược đãi con ở nhà, đến lúc bà nghiêm túc nói chuyện với ba thì ba mới biết."

Ông bà ngoại đã qua đời nhiều năm, nói chuyện như vậy lại khiến Bùi Dương nhớ đến một số kỷ niệm thú vị. Không giống như Bùi Tri Lương, ông bà ngoại lại thích nhất đứa cháu ngoại này, mỗi lần đến đều ôm hôn cậu.

Nhưng không lâu sau khi Bùi Dương bắt đầu có ký ức, hai ông bà đã lần lượt qua đời.

Tuy nhiên, cậu cũng nhớ, lúc bà ngoại mất, Bùi Tri Lương khó có khi kiên nhẫn dịu dàng ôm cậu dỗ dành.

Lúc đầu, cậu ngơ ngơ ngác ngác, tuy rằng đã bảy tám tuổi nhưng vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của cái chết, cho đến khi tang lễ kết thúc, tất cả người thân bạn bè đều rời đi, Bùi Dương ngồi trước mộ bà ngoại hỏi: "Ba, sau này bà ngoại sẽ ở đây sao?"

"Đúng vậy, sau này bà ngoại sẽ ở đây."

"Nhưng ba không mở cửa cho bà ngoại, bà ấy sẽ không thể ra ngoài chơi với con."

"Bà ngoại sẽ không ra ngoài nữa."

Bùi Dương bảy tám tuổi lập tức khóc như mưa, trong câu trả lời của Bùi Tri Lương, cậu mơ hồ hiểu được ý nghĩa của cái chết.

Bởi vì Bùi Tri Lương vốn nghiêm khắc khó có khi dỗ dành cậu, những ấm ức trước đây dồn nén lập tức bộc phát, Bùi Dương nhỏ bé ôm chặt ba, suýt chút nữa khóc đến ngất xỉu.

Bữa khuya sắp kết thúc, Bùi Dương do dự một chút, gửi tin nhắn cho Phó Thư Trạc, tuy cậu cảm thấy Phó Thư Trạc sẽ không từ chối, nhưng chuyện này vẫn nên bàn bạc trước.

Sau khi được đồng ý, Bùi Dương nói với Bùi Tri Lương: "Ba, sau này ba chuyển đến ở cùng bọn con đi, bọn con cũng tiện chăm sóc ba."

"Thôi." Bùi Tri Lương lắc đầu, "Ở một mình thoải mái hơn, ba đã sống ở bên đó mười tám năm rồi, hàng xóm láng giềng đều quen biết cả."

Đến đây khó tránh khỏi cô đơn hiu quạnh.

Bùi Dương không ép buộc, nhưng vẫn có chút lo lắng. Người già sống một mình luôn phải đối mặt với đủ loại rủi ro, Bùi Tri Lương quả thực không còn trẻ nữa.

"Đợi con khỏi hẳn rồi ba sẽ chuyển về, hoa của mẹ con cần phải tưới nước rồi."

Bùi Dương cay cay sống mũi, lòng tràn đầy chua xót.

·

Hai tháng sau, cơ thể Bùi Dương rốt cuộc cũng hồi phục bình thường, cậu đã làm một cuộc kiểm tra sức khỏe toàn diện, ngoại trừ tình trạng não vẫn còn hơi bất thường, những vết thương khác đều hồi phục tốt.

Chỉ là cậu tưởng rằng sau khi tháo bột cậu có thể ngồi xe lăn rồi, bây giờ mới phát hiện không phải như vậy.

Bác sĩ: "Bây giờ cậu có thể tắm rửa bình thường, nhưng đừng vận động mạnh, cần phải tập phục hồi chức năng một thời gian mới có thể đi lại bình thường."

Bùi Dương: "Vận động mạnh là chỉ..."

"..." Bác sĩ đẩy kính mắt, "Tôi nói là chạy bộ tập thể dục các kiểu, để tránh gây tổn thương thứ cấp cho xương... Đương nhiên, chuyện chăn gối cũng không thể quá mạnh bạo."

Bùi Dương nghiêm túc ho khan một tiếng: "Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."

Bác sĩ: "Không có gì."

Hai người ra khỏi bệnh viện, Phó Thư Trạc bế Bùi Dương lên ghế sau, gần đây họ đều đi lại bằng chiếc xe thương mại này, vì không gian rộng rãi.

Phó Thư Trạc nói với tài xế: "Đến công ty trước."

Bùi Dương phát hiện trên ghế sau toàn là đồ chơi xếp hình Lego: "Anh mua nhiều thứ này làm gì? Con nhà ai sắp sinh nhật à?"

Phó Thư Trạc cong môi: "Ừm-- Nhà anh."

Bùi Dương lúc này mới nhớ ra sắp đến sinh nhật mình, nhưng cậu cũng đã ba mươi mấy tuổi rồi, tặng xếp hình Lego...

"Bác sĩ khuyên anh mua." Phó Thư Trạc quan sát sắc mặt Bùi Dương, thành thật nói.

"... Ồ." Bùi Dương do dự một chút, "Vậy anh chơi cùng em."

Mua xếp hình Lego đương nhiên là để rèn luyện trí não và trí nhớ của Bùi Dương, tuy rằng đã phẫu thuật, nhưng mọi người bao gồm cả bác sĩ đều không thể hoàn toàn yên tâm.

Đợi thêm một thời gian nữa, nếu thử nghiệm lâm sàng của Neuron không có vấn đề thì sẽ được đưa ra thị trường, đến lúc đó sẽ gây ra không ít chấn động, hiện tại đang thông báo với bên ngoài là loại thuốc này vẫn chưa thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh Alzheimer, nhưng kết hợp với phẫu thuật sẽ có thể chữa khỏi, cho dù chỉ uống thuốc thôi cũng có hiệu quả tốt hơn so với các loại thuốc trước đây.

Đến dưới tòa nhà công ty, Phó Thư Trạc lại xác nhận một lần nữa: "Em chắc chắn muốn lên cùng anh chứ?"

Bùi Dương lười biếng gật đầu: "Ừm, đại hội cổ đông sao có thể thiếu em được, lỡ họ bắt nạt anh thì sao?"

Phó Thư Trạc khẽ cười, nghiêng đầu hôn Bùi Dương: "Vậy thì phải nhờ sếp Bùi bảo vệ anh rồi."

Đây là đại hội thường niên được tổ chức hàng năm, cơ bản là vào cuối tháng mười, tháng sau sẽ bắt đầu chạy KPI cuối năm.

Bùi Dương không cảm thấy gãy xương có gì đáng xấu hổ, dù sao cậu cũng đã hồi phục gần như hoàn toàn rồi. Vết thương trên đầu hồi phục tốt, trừ khi vạch tóc cậu ra xem thì rất khó phát hiện.

Nói là đi bảo vệ Phó Thư Trạc, thật ra chỉ là ngồi đó, coi như là một kiểu ủng hộ ngầm, dù sao cổ phần của hai người cộng lại đã vượt quá năm mươi phần trăm, những người khác cũng không gây ra sóng gió quá lớn được.

Năm ngoái, lúc Bùi Dương vừa bị đình chỉ chức vụ, rất nhiều người hóng hớt không sợ chuyện lớn, đoán xem có phải tình cảm của hai người có vấn đề hay không, chỉ mong họ lập tức ly hôn.

Ngay cả bây giờ cũng có người cho rằng họ không phải vì tình cảm mà không ly hôn, mà chỉ là sợ ly hôn sẽ ảnh hưởng đến công ty mà thôi.

Bùi Dương không muốn chứng minh điều gì vì những người này, một cuộc họp cậu nghe đến mức buồn ngủ, quả nhiên quyết định "nghỉ hưu sớm" của Phó Thư Trạc là đúng đắn, cả đời lãng phí vào việc đấu đá với những người này thì nhàm chán biết bao.

Đến khi tan họp thì mặt trời cũng sắp lặn, cuối tháng mười đã bắt đầu lạnh, mặc áo đơn không đủ ấm, họ đã thay sang áo len mỏng.

Trở lại văn phòng đã lâu không gặp, Bùi Dương ngoắc tay Phó Thư Trạc: "Kéo rèm cửa sổ lại."

Phó Thư Trạc hơi nhướng mày: "?"

"Nhanh lên." Bùi Dương cười ngoan ngoãn, "Chuyện anh muốn ở văn phòng hôm nay chắc chắn không được, nhưng có thể ăn chút món khai vị trước, đảm bảo không dữ dội."

Rèm cửa sổ che khuất toàn bộ cửa kính sát đất trong suốt, họ vẫn có thể nhìn thấy bên ngoài một cách lờ mờ, nhưng bên ngoài lại không nhìn thấy bên trong.

Phó Thư Trạc khẽ nuốt nước bọt: "Em ngồi hơi cao..."

"Anh dựa vào bàn, nhón chân lên." Bùi Dương chỉ huy, "Nhưng đừng nắm tóc em, vừa mới phẫu thuật xong, không được nắm."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.