(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bùi Dương được một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, như có chiếc lông vũ cọ vào môi, vừa ngứa vừa tê, cậu vô thức liếm môi, có chút không thỏa mãn.
"Đừng liếm, sẽ nứt."
Bùi Dương ngoan ngoãn thu lưỡi về, mím đôi môi khô tái.
"Đói--"
Phó Thư Trạc: "Nghỉ ngơi thêm chút đã, đợi lấy lại sức rồi hãy ăn."
Bùi Dương khó nhọc gật đầu, mắt đảo quanh phòng bệnh một vòng, không thấy bóng dáng người thứ hai.
Cậu nghỉ một lát, hỏi: "Ba đâu?"
"Thấy em tỉnh là về nhà rồi, bảo nấu canh cho em."
Trong một Bùi Dương, cậu mới tỉnh chưa lâu, nhưng thực ra từ lúc có phản ứng tỉnh lại đã qua ba tiếng rồi. Lúc đó Bùi Tri Lương đang ở bên cạnh Phó Thư Trạc, chỉ là Bùi Dương không thấy.
Có lẽ là vì vui mừng khó giấu, hoặc là không biết đối mặt với con trai thế nào, Bùi Tri Lương đã chọn cách về nhà.
"Anh chị của em đều về cả rồi, công việc không thể bỏ được."
Bùi Dương tỏ vẻ thông cảm, dù sao cũng đã hai tuần trôi qua, cậu chẳng có chút cảm giác thật nào. Bùi Du Cát và Bùi Tư Vi đều có cuộc sống riêng, không thể luôn ở bên giường bệnh đợi cậu tỉnh được. Nhưng mà...
Bùi Dương không hài lòng nói: "Sao lại gọi là anh chị của em, chẳng lẽ không liên quan gì đến anh sao?"
Phó Thư Trạc bất đắc dĩ: "Anh chị của chúng ta."
Hắn nhất thời không quen, dù sao cũng chưa từng cảm nhận được mùi vị gia đình, đừng nói anh chị em ruột, hai người anh chị họ duy nhất từng tiếp xúc là hai đứa con nhà cô.
"Biết em tỉnh rồi, họ bảo tối nay sẽ về."
"Về làm gì, chạy qua chạy lại không mệt à..." Cổ họng Bùi Dương ngứa ngáy, đáng thương cầu xin, "Chồng ơi, em muốn uống nước."
Phó Thư Trạc không nhịn được cười: "Giờ gọi chồng ngọt sớt vậy à?"
Bùi Dương cười lấy lòng. Cậu dám chắc Phó Thư Trạc chưa soi gương, không biết mình trông thế nào. Tóc tai rối bời, vẻ mặt tiều tụy, mắt chứa đầy lo lắng không tan, trông còn giống bệnh nhân hơn cả cậu.
Phó Thư Trạc đi hỏi bác sĩ, sau khi được đồng ý mới nâng đầu giường lên để Bùi Dương nằm nghiêng, tiện uống nước.
"Uống từ từ thôi."
Bùi Dương uống hết một ly lớn, nếu không bị Phó Thư Trạc ngăn lại còn muốn uống thêm ly nữa.
"Nghỉ một lát rồi uống tiếp."
Phó Thư Trạc đặt cốc sang một bên, vừa định hạ giường bệnh xuống thì thấy Bùi Dương khó nhọc giơ tay: "Lại gần đây."
Phó Thư Trạc cúi người lại gần, Bùi Dương như ý nguyện sờ được mặt hắn, cằm có vài cọng râu mới nhú, hơi đâm tay.
Phó Thư Trạc: "Không đẹp à?"
"Đẹp, chỉ là không được khỏe khoắn lắm." Bùi Dương như nghiện sờ, "Đợi em lấy lại sức sẽ cạo râu cho anh."
"Được, vậy để ba mang dao cạo râu đến."
Bùi Dương: "Hôn thêm cái nữa."
Phó Thư Trạc cười khẽ khó phát hiện, lập tức hôn lên khóe môi cậu, hôn mấy cái liền.
Bùi Dương thỏa mãn, cười ranh mãnh: "Có hôi không?"
Hai tuần không đánh răng, không biết trong miệng có mùi gì.
"Hôi được đến đâu, em lâu không đánh răng nhưng cũng lâu không ăn gì." Phó Thư Trạc bóp bóp mặt cậu, "Cái vẻ xấu hổ khi lần đầu hôn sợ anh chê hôi đâu rồi?"
"Chồng chồng lâu rồi còn bận tâm chuyện đó làm gì?"
Phó Thư Trạc không lên tiếng, nhìn cậu hồi lâu, đến khi Bùi Dương cảm thấy không thoải mái, Phó Thư Trạc mới đột nhiên cúi đầu, trán kề trán, mũi chạm mũi với cậu, hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau.
"Sau này đừng thế nữa." Khi Phó Thư Trạc nói chuyện, hơi thở ấm áp phả lên môi cậu, "Anh thực sự không chịu nổi lần nào nữa đâu."
Mắt Bùi Dương cay xè, cảm xúc từ lúc tỉnh dậy đè nén suýt bật ra: "Em sai rồi."
Phó Thư Trạc từ từ kéo giãn khoảng cách, v.uốt ve mặt cậu: "Gầy đi nhiều quá, đợi xuất viện phải bồi bổ cho tốt."
"Ừm--"
Mới tỉnh không làm được gì, chân Bùi Dương vì gãy xương nên bị bắt buộc kê cao, muốn giải quyết nhu cầu sinh lý đều phải dựa vào ống thông tiểu, may mà có Phó Thư Trạc giúp, không thì để y tá làm thật sự quá xấu hổ.
Ngược lại bác sĩ đến khám phòng còn rất thông cảm nói với Phó Thư Trạc: "Người nhà có thể mua thuốc thông tiện, giai đoạn đầu sau phẫu thuật có thể đại tiểu tiện không thuận."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Mặt Bùi Dương đỏ bừng, một ca phẫu thuật tuy giúp cậu thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng cũng khiến cậu yếu ớt tột độ, phải dưỡng bệnh ít nhất một năm rưỡi.
Cậu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ngẩn người một giây: "Đây là bệnh viện của bác sĩ Thang sao?"
Phó Thư Trạc đột ngột ngẩng đầu: "Ừm, em..."
Quá nhiều lo lắng khiến hắn nuốt câu hỏi trở lại, nhưng đúng là đã chuyển viện, bệnh viện cấp cứu ban đầu ở gần chỗ Bùi Tri Lương, có điều để theo dõi tình trạng bệnh lý Alzheimer, đành phải chuyển đến bệnh viện này, tiện cho bác sĩ theo dõi tình hình.
Phó Thư Trạc lấy cái kéo cắt móng tay ra, bình thường Bùi Dương rất chú ý hình tượng, hai ba ngày cắt móng tay một lần, tròn trịa gọn gàng.
Trong hai tuần hôn mê này, Phó Thư Trạc không để Bùi Dương bừa bộn như mình, không chỉ hai ba ngày cắt móng tay một lần, mỗi ngày còn lau mặt lau người cho cậu, tránh con mèo sạch sẽ này đột nhiên tỉnh lại nổi điên.
Sau khi Bùi Dương tỉnh lại, cắt móng tay không còn ngoan ngoãn nữa, lúc thì móc móc ngón tay Phó Thư Trạc, lúc thì chọc chọc lòng bàn tay hắn.
Phó Thư Trạc lạnh nhạt nói: "Động nữa là chặt nhé."
Bùi Dương cười khẽ: "Anh nỡ sao?"
Hai lòng bàn tay áp vào nhau, nhiệt độ cơ thể của cả hai dần dần hòa vào một. Bàn tay Bùi Dương chỉ nhỏ hơn Phó Thư Trạc một chút, rất mỏng, không có thịt.
Phó Thư Trạc cẩn thận cắt từng móng tay, da chết cũng dọn sạch sẽ, rồi hôn lên mu bàn tay Bùi Dương.
"..." Tim Bùi Dương đập hơi nhanh.
"Cộc cộc" hai tiếng, có người gõ cửa phòng bệnh, cậu vội rút tay về, vành tai đỏ bừng.
Bùi Dương và Phó Thư Trạc cùng quay đầu nhìn, phát hiện là một bác sĩ lạ.
Phó Thư Trạc buông tay cậu: "Anh ra ngoài nói chuyện với bác sĩ một chút, sẽ về ngay, được không?"
Bùi Dương nhìn hắn không chớp mắt: "Năm phút."
Cơ hàm Phó Thư Trạc hơi cứng lại, "năm phút" chạm đến vài ký ức không hay của hắn. Đêm mất điện hai tuần trước, Bùi Dương cũng nói vậy, hắn đến đúng hẹn, nhưng không thấy bóng dáng Bùi Dương đâu, khi gặp lại đã là cảnh Bùi Dương nằm trong vũng máu.
*Hai chương trước thấy raw để mười phút, mà hai chương sau thấy để năm phút nên mình sửa lại thành năm phút luôn nha.
Phó Thư Trạc đến giờ vẫn không nhớ nổi cảnh tượng lúc đó, chỉ nhớ đêm đó rất đỏ, đám đông xung quanh vừa ồn ào vừa im lặng đến lạ thường.
"Anh chỉ ở ngoài cửa thôi."
Người đến là Hạng Trung Miểu, một trong những người phụ trách nhóm nghiên cứu thuốc mới điều trị Alzheimer mà Phó Thư Trạc tài trợ.
"Từ tình trạng hiện tại sau khi anh ấy tỉnh lại, anh thấy có thay đổi gì không?"
Phó Thư Trạc cân nhắc nói: "Có vẻ em ấy nhớ ra việc mình bị bệnh."
Trước đây Bùi Dương không nhớ người tên Thang Tri Minh, dù sao trong khái niệm của cậu thì bản thân không bệnh, vậy không thể quen biết, vậy mà vừa rồi cậu lại chủ động nhắc đến bác sĩ Thang.
"Anh đừng quá lo lắng, sẽ ảnh hưởng đến anh ấy." Hạng Trung Miểu an ủi, "Thực ra nhớ ra cũng không hẳn là chuyện xấu, anh ấy đắm chìm trong ảo tưởng đủ lâu rồi, cứ không chịu tỉnh táo chỉ khiến bệnh tình nặng thêm."
"Tôi hiểu..."
"Còn một tin tốt nữa cho anh, theo kết quả kiểm tra não bộ hiện tại của anh ấy, quyết định ban đầu của chúng ta không sai."
Phó Thư Trạc thở dài nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng hơn một năm cuối cùng cũng có cơ hội thả lỏng.
Hai tuần trước, hắn và nhóm y tế đã đưa ra một quyết định mạo hiểm, đồng thời với phẫu thuật mở hộp sọ còn thực hiện phẫu thuật liên quan đến Alzheimer cho Bùi Dương.
Hiện tại trong nhận thức của thế giới bên ngoài, Alzheimer là bệnh không thể chữa khỏi bằng phẫu thuật, song không phải không có ca phẫu thuật.
Đa số nghiên cứu hiện nay cho thấy, sự tích tụ protein β-amyloid là nguyên nhân chính của Alzheimer, khi não không thể chuyển hóa hiệu quả protein β-amyloid, chức năng não sẽ bị ảnh hưởng, từ đó xuất hiện các triệu chứng mất trí nhớ, suy giảm nhận thức, rối loạn tư duy. Và điều phẫu thuật cần làm là khôi phục chu trình chuyển hóa loại protein này trong não, nếu thành công, có thể đảo ngược sự thoái hóa, chẳng qua vì phẫu thuật này mới ra đời, tuy có trường hợp nhưng cần thời gian để chứng minh, thành ra tạm thời chưa có ví dụ chữa khỏi.
Ý kiến phẫu thuật do Hạng Trung Kiểu đề xuất, anh ta thấy Bùi Dương đủ trẻ, hiệu quả phẫu thuật sẽ tốt hơn người già, lại kết hợp với điều trị thuốc sau này, rất có khả năng đạt được sự chữa khỏi thực sự, mà tai nạn xe là một cơ hội.
Hạng Trung Miểu cho quả ngọt, lại đánh một gậy: "Nhưng hiện tại mới hai tuần, sau này chúng ta vẫn cần quan sát nhiều hơn, đồng thời phải để anh ấy bồi bổ sức khỏe, giống như trước đây giữ tâm trạng tốt, tham gia nhiều hoạt động ngoài trời, đừng cứ ở trong nhà."
Theo anh thấy, bệnh nhân này hội tụ đủ những điều kiện tốt mà các bệnh nhân khác không có- Thứ nhất là có tiền, thứ hai là có một người bạn đời yêu thương đủ nhiều, sẵn sàng dành mọi thời gian và kiên nhẫn để chăm sóc, có thể thường xuyên đưa cậu ra ngoài đi dạo.
Trong khi đa số bệnh nhân, đặc biệt là người già, vì con cái bận rộn hoặc gia đình sợ họ bỏ nhà đi, thường bị nhốt trong nhà, không có nhiều không gian để thở.
Với bệnh nhân, tình yêu thương kiểu này chẳng khác gì ngồi tù, chỉ khiến họ thêm lo lắng và bức bối.
Không phải ai cũng như Phó Thư Trạc, có nhiều thời gian để dành cho người bệnh, đó thực sự là bất lực trong bất lực.
"Vất vả rồi."
"Không có gì, mong bạn đời anh sớm khỏi bệnh."...
Quay về phòng bệnh, Bùi Dương không hỏi họ đã nói gì, chỉ nắm chặt tay hắn.
"Em muốn đọc tiểu thuyết..." Bùi Dương chớp mắt, "Nhưng em không có sức cầm điện thoại, anh đọc cho em nghe được không?"
"Em muốn đọc gì?"
Bùi Dương im lặng hồi lâu, chỉ chăm chú nhìn hắn, Phó Thư Trạc suýt tưởng Bùi Dương sẽ nói muốn đọc "Kiêu ngạo".
Song Bùi Dương không nói vậy, cậu quay đi: "Trong điện thoại cũ của em có một ứng dụng đọc sách màu xanh lá, anh mở lên, tìm đại một cuốn nào đó."
"..." Phó Thư Trạc càng tin chắc Bùi Dương đã nhớ lại tất cả, vốn dĩ Bùi Dương không có thói quen đọc tiểu thuyết, mọi hiểu biết về tiểu thuyết đều có được trong một năm bệnh tật này.
Hắn tìm tạm một cuốn sách có bìa đẹp trên kệ và mở ra: "Trương Tân không ngờ sẽ có ngày gặp lại Giang Nhiễm. Hôm ấy mưa rất to, mặt đất ngập tràn những đóa hoa làm từ nước mưa..."
Cùng với giọng đọc nhẹ nhàng của Phó Thư Trạc, bên ngoài phòng bệnh cũng bắt đầu mưa, tiếng mưa rào rào vang lên.
Bùi Dương chăm chú nhìn khuôn mặt Phó Thư Trạc, và cả đôi môi đang khép mở của hắn.
Môi tái quá, cần phải hôn nhiều hơn. Hai tuần này chắc chắn không ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng, gầy đi, trông cũng rất mệt mỏi.
Bùi Tri Lương đến cửa bệnh viện đúng lúc trời đổ mưa, ông ôm hộp cơm chạy vào màn mưa, may mà có một người nhà bệnh nhân đi cùng đường che ô cho nên chỉ ướt nửa vai.
Đến cửa phòng bệnh, ông thấy Bùi Dương đã tỉnh, ngoan ngoãn nằm tựa trên giường, Phó Thư Trạc đang ở cạnh đang đọc những chữ ông không hiểu, hai người đan tay vào nhau đặt trên tấm ga giường trắng tinh, cảnh tượng ấm áp và hài hòa.
Bùi Tri Lương không kìm được nghẹn ngào, nếu ngày đó ông không cố chấp như vậy, có lẽ đã không đến nông nỗi này.
Ông đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Phó Thư Trạc và bác sĩ họ Thang, việc Bùi Dương bị bệnh có liên quan lớn đến tình trạng trầm cảm, những năm tháng bị dồn nén và cú sốc khi mẹ qua đời, thêm vào đó là một số yếu tố bệnh lý, dẫn đến những thay đổi trong não bộ.
Là người làm ba này đã sai rồi.
Bùi Dương thoáng thấy ông, bèn lên tiếng: "Ba—"
Bùi Tri Lương ngượng ngùng bước vào phòng bệnh, chân tay luống cuống: "Tỉnh rồi thì ăn chút gì đi, ba hầm canh chim bồ câu, còn có cháo gạo tẻ nữa, hai đứa cùng ăn nhé."
Bùi Dương mím môi, muốn nói lại thôi.
Phó Thư Trạc đứng dậy, nhường ghế cho Bùi Tri Lương: "Con đi vệ sinh một chút, ba ngồi ạ."
Phòng bệnh một người của Bùi Dương có nhà vệ sinh riêng.
Phó Thư Trạc vào trong đóng cửa lại, nhưng không làm gì thêm, chỉ lặng lẽ dựa vào sau cánh cửa, những cảm xúc rối bời trong lòng đan xen vào nhau, không thể gỡ ra cũng chẳng nói rõ được.
Tim hắn đã căng thẳng quá lâu, đột nhiên bảo hắn buông xuống lại thấy không quen. Một mặt hắn vui mừng vì Bùi Dương tỉnh lại, mặt khác lại không ngừng lo lắng- Liệu phẫu thuật có thể chữa khỏi hoàn toàn cho Bùi Dương không? Sự tiến triển hiện tại có phải chỉ là phù du?
Giữa những suy nghĩ hỗn độn, hắn nghe thấy Bội Dương nói với Bùi Tri Lương qua bức tường: "Ba... con xin lỗi—"
"Vì đã khiến ba mẹ buồn lòng nhiều năm như vậy."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");