(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Hai đứa đi đâu đấy?"
Bùi Dương và Phó Thư Trạc đang định ra cửa thì khựng lại, thấy Bùi Tri Lương vừa từ trong phòng đi ra.
Bùi Dương nắm chặt tay: "Con định dẫn anh ấy đi dạo một chút."
Bùi Tri Lương ồ một tiếng: "Được, cẩn thận nhé."
Bùi Dương gật đầu, lúc thay giày liếc nhìn lên mấy lần, thấy Bùi Tri Lương đang rót nước, không biết có phải định uống trà không.
Trước đây Bùi Dương không có nhiều khái niệm về tuổi sáu bảy mươi, giờ nhìn bóng lưng của Bùi Tri Lương mới biết bóng lưng người ở độ tuổi này nua đến thế nào, toát lên vẻ mệt mỏi.
Bùi Dương không nhịn được, buột miệng nói: "Ba, tiệm đồ kho Giang Hán ở đầu ngõ vẫn còn mở không ạ?"
Bùi Tri Lương sững người, quay người lại nói: "Vẫn còn mở, con muốn ăn thì ba đi mua."
"Con thèm ăn, để con với Thư Trạc tiện đường mua về là được rồi, người nghỉ ngơi thêm chút đi." Bùi Dương nhớ Bùi Tri Lương rất thích tiệm này, đặc biệt là món rau bông tuyết chua ngọt.
"Được..."
Trên đời có bao nhiêu đứa con gọi ba mẹ bằng "người" để thể hiện sự tôn kính? Tuy nghe có vẻ kính trọng, nhưng lại quá xa cách.
Song sự chia cách hơn mười năm là một vực thẳm khó vượt qua, nó đã khắc sự xa lạ vào tận xương tủy.
Đóng cửa lại, Phó Thư Trạc nắm tay Bùi Dương: "Lần sau đừng gọi vậy nữa."
Bùi Dương ngẩn người một lúc mới hiểu ý hắn: "Em..."
Thang máy kêu "ting" một tiếng, Phó Thư Trạc bước vào: "Quá xa cách. Ba nghe sẽ khó chịu, ba khó chịu em cũng sẽ khó chịu, đúng không?"
Hắn luôn đứng về phía Bùi Dương, chỉ nói về chuyện trước kia, thái độ của Bùi Tri Lương đối với Bùi Dương gọi là "bạo lực lạnh" cũng không quá. Nếu Bùi Dương thù ông, Phó Thư Trạc thù giống cậu.
Nhưng Bùi Dương không thù, mười bốn năm xa cách đã gột rửa tâm hồn cậu chỉ còn lại nỗi mắc nợ, nỗi đau đớn và tự trách về cái chết của mẹ phải có người gánh chịu.
Bùi Dương ngẩn người hồi lâu, vùi mặt vào cổ Phó Thư Trạc.
"Những năm qua, em vẫn luôn đối xử với ba như vậy sao? Em..." Cậu ngừng lại, buồn bã nói: "Không nhớ lắm."
Hơi thở Phó Thư Trạc nghẹn lại, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Cũng gần như vậy."
Thang máy lại kêu "ting" một tiếng, Bùi Dương vội vàng tách khỏi Phó Thư Trạc, chỉnh lại quần áo.
May là ngoài thang máy không có ai, Phó Thư Trạc nhịn cười nắm lấy tay cậu: "Hồi xưa trên xe buýt trường còn dám sờ anh, giờ ôm trong thang máy sao lại ngại thế?"
"..." Ký ức xấu hổ đã chết từ nhiều năm trước lại quay về tấn công Bùi Dương, cổ cậu đỏ bừng, lầm lì bước về phía trước.
Lần đi dã ngoại đó, lớp họ thuê một chiếc xe buýt, mọi người đều ở trên xe, Bùi Dương và Phó Thư Trạc ngồi ở hàng sau, không biết nói đến chủ đề gì, Bùi Dương vừa xấu hổ vừa tức giận vỗ vào đũng quần Phó Thư Trạc- Trùng hợp bị giáo viên chủ nhiệm Tề Hợp Nguyệt đang đứng ngoài nói chuyện với hiệu trưởng nhìn thấy.
Cũng vì chuyện này mà Tề Hợp Nguyệt mới biết họ đang yêu nhau, bình thường những tình huống này phải gọi phụ huynh, nhưng lúc đó xã hội không khoan dung với người đồng tính, đây không còn là vấn đề yêu sớm bình thường nữa, Tề Hợp Nguyệt sợ gọi phụ huynh sẽ hủy hoại hai học sinh.
Vì thế họ lập ra quy tắc ba điều: không được để điểm số tụt, không được ngủ lại bên ngoài, không được làm chuyện vượt quá giới hạn trước khi tốt nghiệp, ngược lại, Tề Hợp Nguyệt sẽ giúp họ giữ bí mật.
Tề Hợp Nguyệt tưởng họ đã làm tất cả, nhưng thực ra sau khi ở bên nhau, số lần hôn nhau còn đếm được trên hai bàn tay.
"Đi chậm thôi." Phó Thư Trạc mỉm cười đi theo sau, "Em đi nhanh quá anh đuổi không kịp."
"Đó là sờ à!?" Bùi Dương xấu hổ quay đầu lại, "Rõ ràng là anh không phân biệt tình huống giở trò lưu manh, em dạy dỗ một chút—"
Bùi Dương không nói được nữa, cổ và tai đỏ như gấc.
Phó Thư Trạc cười không ngừng được, vai cũng run theo: "Anh cũng đâu cố ý, ai bảo lúc đó em ngồi luôn vào đùi anh làm gì."
Hình như là bị bạn bên cạnh đẩy một cái, Bùi Dương không để ý ngồi vào lòng Phó Thư Trạc, tên khốn này không biết nhịn bao lâu, lập tức "đứng lên" ngay.
"Nói thật, cái tát của sếp Bùi mạnh lắm đó, đau chết anh luôn." Phó Thư Trạc giả vờ ấm ức "Tối nay có thể 'thổi thổi' không?"
"...Đồ mặt dày." Bùi Dương thực sự muốn đánh người.
"Đi nhầm rồi, bên này này—" Phó Thư Trạc sửa lại hướng đi, tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Đã sang tuần mới rồi, sao lại không được?"
Bùi Dương giật tay ra: "Tự vào phòng tắm tìm người tình năm ngón của anh đi."
Phó Thư Trạc: "Không được, bạn đời nhà anh sẽ giận mất."
Bùi Dương khinh thường: "Chó mới giận."
Phó Thư Trạc: "Thật không? Ai đó còn nghĩ lúc chưa cưới anh không đụng đến ai đó là vì chán, không còn hứng thú với ai đó nữa—"
"..." Bùi Dương giờ chỉ muốn mua vé đi sao Hỏa, trong khoảng thời gian ký ức hỗn loạn, cậu đã để lộ hết những suy nghĩ ủy mị, cơn ghen tuông ủ men nhiều năm cho Phó Thư Trạc.
Phó Thư Trạc véo eo cậu: "Sớm biết em nghĩ vậy, anh đã không nhịn rồi. Em biết năm đó anh sống qua thế nào không? 365 đêm chúng ta chỉ làm có năm lần, em tưởng anh không muốn sao? Nếu không phải thấy em làm việc mệt—"
Bùi Dương ngượng muốn chết: "Đừng nói nữa..."
"Muốn sao không chủ động nói? Em chỉ cần vẫy tay một cái là anh đã chạy đến rồi, phục vụ chuẩn năm sao từ đầu đến cuối, sao em lại phải— ưm."
Bùi Dương không chịu nổi nữa, bịt miệng Phó Thư Trạc lại: "Chuyện qua rồi thì cho qua luôn được không?"
Phó Thư Trạc hôn nhẹ lòng bàn tay cậu, Bùi Dương giật mình rụt tay lại như bị điện giật.
"Cho qua không được, anh chưa bao giờ biết là mình hiểu về một người nào đó ít đến thế." Phó Thư Trạc nắm lấy tay cậu, "Anh có rất nhiều điều muốn hỏi."
Ngay cổng khu dân cư có một siêu thị, Phó Thư Trạc mất một lúc mới tìm được kem vị vani, mặc dù không phải nhãn hiệu họ từng ăn hồi đại học.
Hắn xé bao bì đưa cho Bùi Dương: "Lần sau về nhà anh sẽ làm cho em ăn."
"Anh biết làm á?"
"Có thể học mà."
Bùi Dương cắn một miếng, không quá lạnh, tan ngay trong miệng, còn có mùi sữa thoang thoảng.
Cậu thoáng thất thần, như thể trong ký ức xa xăm, có người còn nợ cậu ba cây kem vani, bởi vì tên khốn đó đã để cậu đợi mười giây mới nghe điện thoại.
Cậu đã giữ món nợ này trong lòng rất lâu nhưng chưa bao giờ dám đòi. Giờ đây cuối cùng được nếm thử, lòng tràn ngập cảm xúc khó tả.
Phó Thư Trạc: "Ngon không?"
"Ừm..." Môi Bùi Dương còn dính chút kem trắng mà cậu không hề hay biết.
Ánh mắt Phó Thư Trạc tối đen: "Anh cũng muốn ăn."
Bùi Dương giật mình, vừa đưa kem đến bên miệng Phó Thư Trạc thì bị hắn nắm cổ tay kéo lại, dùng tốc độ sét đánh liếm môi cậu một cái.
Phó Thư Trạc thong thả nói: "Ăn từ miệng người khác mới ngon nhất."
Bùi Dương hờn trách nhìn hắn: "Thời gian đúng là con dao sắc, sao lại biến anh thành người dẻo miệng thế này? Ở chỗ đông người có thể đừng ôm ấp được không?"
Phó Thư Trạc: "Vậy trong phòng ngủ thì được chứ, tối về—"
"Cái này thật sự không được, nếu ba phát hiện ra..." Bùi Dương cắn môi, vô cùng khó xử, vẻ mặt như không muốn từ chối Phó Thư Trạc nhưng lại không thể không từ chối.
Thế là Phó Thư Trạc không nỡ trêu cậu nữa, dịu dàng dỗ dành: "Đừng nhíu mày, nghe lời em hết."
Bùi Dương ậm ừ: "Đợi về nhà thì thế nào cũng được..."
Phó Thư Trạc khẽ cười: "Em nói đấy nhé?"
Sao lại đáng yêu thế, đáng yêu đến mức muốn nuốt vào bụng.
Bùi Dương cúi đầu ừ một tiếng: "Nhưng ở chỗ ba, chúng ta kiềm chế một chút... Em không muốn ba không thích anh."
Dù đã tự thuyết phục bản thân bao nhiêu lần rằng ba mẹ đã chấp nhận Phó Thư Trạc, nhưng trong tiềm thức cậu vẫn luôn hoảng sợ.
Cậu không bao giờ quên được, đã từng có người xé nát lá thư tình chứa đầy hạnh phúc của cậu và nói: "Bùi Dương, mày thật ghê tởm."
— Dù não có quên, tim vẫn khắc ghi.
Vì quá để ý đến Phó Thư Trạc, Bùi Dương thậm chí còn ngượng ngùng dỗ dành: "Mấy ngày này anh nhịn một chút được không?"
"Đương nhiên được." Phó Thư Trạc thở dài, kìm nén cơn xung động muốn ôm người vào lòng: "Dù sao một năm năm lần cũng đã nhịn qua rồi."
Câu chuyện lại quay về vấn đề cũ, Bùi Dương không phục lẩm bẩm: "Lúc đó anh còn chẳng chủ động ôm em ngủ, đương nhiên em sẽ nghĩ nhiều rồi."
"Ôm em mà không được ngủ thì có phải muốn lấy mạng anh không?" Nụ cười của Phó Thư Trạc dần nhạt đi, hắn bỗng nghiêm túc xin lỗi: "Là lỗi của anh, quá tự cho là đúng. Anh tưởng chúng ta hiểu nhau, nhiều chuyện không cần phải nói ra."
Giống như hắn đã tự cho là chỉ cần công khai chuyện tình cảm với công chúng và truyền thông, thì những người thèm muốn hay muốn tiếp cận Bùi Dương sẽ tránh xa— Nhưng không phải ai cũng tuân theo đạo đức, hôn nhân cũng cần giao tiếp, tình yêu và quan tâm đều cần được bày tỏ.
Ban đầu Bùi Dương còn chưa cảm thấy gì, khi nghe Phó Thư Trạc xin lỗi, cậu bỗng thấy ấm ức không nói nên lời, muốn khóc, còn muốn mắng Phó Thư Trạc là đồ khốn.
Cảm xúc vô lý, không giống với bản thân.
Bùi Dương cố kìm nén, chợt bị kéo vào một con hẻm bên cạnh và ôm chặt: "Muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, đừng nhịn nữa, ở đây không có ai, sẽ không bị nhìn thấy đâu."
Phó Thư Trạc còn chu đáo cầm kem giúp cậu, để cậu có thể rảnh tay.
"..." Bùi Dương không kìm được nữa, nước mắt rơi rất nhanh, bả vai cậu run run, đấm từng cú vào người Phó Thư Trạc: "Anh là đồ khốn... lúc nào cũng làm như không biết gì hết, chỉ có em là ghen thôi."
Bùi Dương kể tội Phó Thư Trạc: "Cái tên luật sư ở văn phòng Đông Lai chúng ta hợp tác mười bảy năm, rồi kế toán đã nghỉ việc ở công ty trước đây... Còn có em gái của Vương Khởi Gia nữa—"
Phó Thư Trạc nghe đến những cái tên mà hắn chẳng nhớ nổi, đến cái cuối cùng thì không nhịn được: "Khoan đã, Vương Khởi Gia có em gái sao?"
Bùi Dương sụt sịt mũi, còn chút lý trí: "Thôi, cái này không trách anh."
Lúc đó họ vừa mới làm việc với Vương Khởi Gia, vừa là đối tác vừa là đối thủ cạnh tranh, thường xuyên gặp mặt họp bàn.
Có lần Vương Khởi Gia không biết là đùa hay thật mà hỏi cậu: "Sếp Bùi và sếp Phó có ý định ly hôn không? Nói ra không sợ anh cười, em gái tôi nghe nói thành tích xuất sắc của sếp Phó, lại thấy ảnh của cậu ta càng thấy trầm trồ, em ấy rất mến mộ, không biết còn có cơ hội không?"
"..." Phó Thư Trạc kiên nhẫn hỏi: "Vương Khởi Gia là con một, em gái nào?"
Bùi Dương sững người, nước mắt cũng ngừng rơi.
Phó Thư Trạc: "Đừng nói em gái ruột, em họ cũng không có lấy một người, ba anh ta có một chị gái, nhưng vợ chồng chị ấy chưa đến ba mươi tuổi đã tuyên bố không sinh con rồi."
Bùi Dương: "..."
Mãi đến vài năm sau, Bùi Dương mới nhận ra mình đã bị Vương Khởi Gia đùa giỡn, hóa ra cố tình chọc tức cậu.
Phải nói Bùi Dương trong giới kinh doanh là người rất tinh tường, trong tình cảm lại vừa ngốc vừa ngây thơ.
Phó Thư Trạc vừa đau lòng vừa buồn cười: "Anh hỏi em này, lúc anh đi công tác, em có kiểm tra sổ sách thanh toán không?"
Bùi Dương hơi do dự: "Ừm..."
"Thấy anh không có hóa đơn khách sạn ở thành phố bên cạnh, tưởng anh có bồ nhí?"
"Ừm..." Dù sao Bùi Dương cũng không biết hắn ở trong căn nhà thuê trước đây của họ, nên lo lắng nghi ngờ hắn có người ở bên ngoài, thường xuyên đi công tác bên đó để tiện hẹn hò.
Phó Thư Trạc: "Vậy sao không đối chất với anh?"
Bùi Dương im lặng một lúc lâu: "Em sợ lỡ là sự thật..."
Dù sao cũng là mối tình từ thuở thiếu niên, đã hơn mười năm trôi qua, Bùi Dương thật sự rất khó giữ được bình tĩnh. Cậu biết nên dừng lại kịp thời để tránh tổn thương, nhưng lại cứ tự lừa dối bản thân rằng chỉ cần không phải đối mặt thì có thể coi như nó không tồn tại.
Bùi Dương tự thú nhận: "Có lần em còn theo anh lên cao tốc, muốn tìm hiểu cho ra nhẽ..."
Phó Thư Trạc: "Cuối cùng vẫn từ bỏ?"
Nếu không từ bỏ thì đã không để trong lòng lâu đến thế.
"Ừm..." Bùi Dương cúi đầu, "Em nghĩ, nếu anh ngoại tình thì cũng không ngốc đến thế, chắc chắn sẽ bổ sung hóa đơn khách sạn. Trừ khi—"
Phó Thư Trạc: "Trừ khi gì?"
"Trừ khi anh cố tình muốn để em phát hiện, muốn ly hôn với em." Đã nói thì nói luôn, Bùi Dương tuôn hết ra, "Lúc đó em tức điên lên, anh càng muốn ly hôn em càng không ly, cứ giày vò anh cho bõ ghét."
"..." Phó Thư Trạc chân thành nói, "Anh thực sự rất cảm ơn sếp Bùi đã khoan dung độ lượng, không trực tiếp đề nghị ly hôn với anh."
Bùi Dương lẩm bẩm mấy câu, Phó Thư Trạc không nghe rõ câu nào, nhưng không khó đoán là đang mắng hắn.
Phó Thư Trạc chợt nhớ ra: "Hóa ra có dạo tối nào làm tình em cũng kiểm tra xem có đeo bao không là vì thế."
Bùi Dương hơi ngượng: "Thì em sợ lỡ anh bị bệnh rồi lây cho em..."
Ban đầu lý trí bị nỗi bất an nhấn chìm, sau đó lại nghĩ Phó Thư Trạc không phải người như vậy, thái độ với mình cũng rất thẳng thắn, Bùi Dương mới tạm yên tâm, nhưng dù sao cũng đã giữ trong lòng quá nhiều năm, nói ra rõ ràng thì thoải mái hơn nhiều.
Phó Thư Trạc vừa tức vừa buồn cười, anh bóp má Bùi Dương, lại không nỡ nói nặng lời. Huống chi chuyện này vốn là do hắn sai trước, không nên để mọi chuyện mập mờ không rõ ràng, khiến người ta hiểu lầm.
Lòng tin cần được gìn giữ, chứ không phải cứ cho rằng nó vững chắc rồi thì không cần nói rõ ràng.
Hắn nâng mặt Bùi Dương lên, bất lực lau đi vết nước mắt: "Khóc xong có thấy dễ chịu hơn không?"
"Ừm..." Bùi Dương nhắm mắt để hắn lau, "Kem dính lên mặt em hết rồi."
Phó Thư Trạc cúi đầu hôn vết kem vô tình dính ở đuôi mắt Bùi Dương: "Sau này cũng phải thế này, khó chịu thì cứ thoải mái bộc lộ ra, nếu anh làm em buồn lòng không vui thì phải nói ra cho anh hiểu, giận thì cứ đánh anh mắng anh, đừng kìm nén trong lòng nữa, được không?"
Bùi Dương xấu hổ ậm ừ.
"Chúng ta lập giao ước, em phải nói được làm được."
"Ừm—" Bùi Dương vịn tay Phó Thư Trạc, "Đừng lau nữa, không mua đồ ăn sẽ bán hết mất."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");