Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn

Chương 69: Nếu như




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Phó Thư Trạc rời đi, Bùi Dương bỗng chốc không biết phải làm gì. Chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi, cậu đã quen với cảm giác việc gì cũng có Phó Thư Trạc bên cạnh.

Cậu mơ màng nhìn vào cuốn album, cảm thấy có gì đó trống vắng, như thể thiếu đi điều gì đó.

Nhìn lâu quá, khuôn mặt của chính mình trong ảnh dần trở nên nhạt dần, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

"Meo~"

Bùi Dương giật mình, cúi xuống nhìn, chú mèo trắng đã lâu không gặp đang quấn quýt cọ cọ quanh mắt cá chân cậu. Thấy cậu không phản ứng, nó cứ kêu meo liên tục.

Bùi Dương ngồi xuống: "Mày vẫn còn nhớ tao à..."

Chước Chước: "Meo."

Nó cọ vào lòng bàn tay Bùi Dương, cọ đã đời rồi ngã nhào xuống đất, bốn chân chổng lên trời, phơi bụng ra.

Bùi Dương thử sờ nhẹ- Mềm thật.

Cậu vừa v.uốt ve mèo vừa lẩm bẩm: "Mày đừng có quá dính anh ấy, tao sẽ giận đấy. Nếu mày cứ bám theo anh ấy hoài thì tao sẽ không cần mày nữa."

Chước Chước có vẻ như hiểu được, kêu meo hai tiếng liên tiếp.

Thời gian qua được cho ăn quá tốt, lông mèo trở nên mượt mà hơn nhiều. Bùi Dương v.uốt ve rất nhẹ nhàng, thoáng mất tập trung... Có mèo có chó, chắc sẽ không quá cô đơn.

"Meo~" Chước Chước bỗng lật người dậy, chạy về phía sau cậu.

Bùi Dương sững người, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc phía sau, hơi không vui lẩm bẩm: "Mới hứa ngoan rồi mà, đúng là mèo không giữ lời...

May mà Phó Thư Trạc giữ lời, bỏ qua Chước Chước để kéo cậu dậy.

"Ba không làm khó anh chứ-" Bùi Dương thấy cái hộp trong tay Phó Thư Trạc, hơi ngạc nhiên, "Đó là gì vậy?"

Phó Thư Trạc: "Là đồ tốt ba cho."

Bùi Dương đưa tay định mở: "Cho em xem với."

Phó Thư Trạc cong môi: "Không được đâu, ba nói chỉ cho mình anh thôi, là bảo vật gia truyền, chỉ có anh mới được xem."

Bùi Dương nhăn mũi, tò mò muốn chết nhưng không đủ mặt dày để nài nỉ.

Cậu cố nén sự tò mò: "Vậy anh xem xong kể em nghe."

Phó Thư Trạc: "Phải kêu dễ nghe trước đã."

"..." Bùi Dương cắn răng, nghe tiếng động thì Bùi Tri Lương chắc đang ở trong bếp, nên cậu khẽ thì thầm bên tai Phó Thư Trạc: "Chồng ơi."

Phó Thư Trạc rất thích thú, chỉ là-

Hắn nhịn cười: "Anh còn chưa xem, đợi xem xong rồi sẽ kể em nghe."

Bùi Dương: "..."

Cút đi.

Chủ yếu là vì lá thư tình đã bị xé thành mảnh vụn, cần phải ghép lại mới đọc được những gì Bùi Dương đã viết ngày xưa. Ghép hình cần thời gian, Phó Thư Trạc sợ Bùi Dương không thích ứng được nên không nỡ để cậu đứng một bên chờ đợi.

Phó Thư Trạc cắn một quả nho đút cho Bùi Dương, cái hộp sắt được hắn đặt trên bàn học. Bùi Dương nóng ruột lắm, nhưng ngoài cửa có tiếng động, có lẽ là Bùi Tư Vi đã về.

Cô thậm chí còn chưa kịp thay giày, vội vã vào nhà chạy thẳng về phía Bùi Dương – Chưởng một cú trời giáng vào trán cậu.

"..." Bùi Dương ngơ ngác nhìn cô, "Chị làm gì vậy?"

Bùi Tư Vi để tóc dài, đường nét khuôn mặt có ba phần giống Bùi Dương. Trán cô đẫm mồ hôi, rõ ràng là vội vã chạy về.

Bùi Tư Vi làm việc trong một bộ phận đặc biệt, bận rộn quanh năm, vì vậy trông có vẻ quan hệ với Bùi Dương rất nhạt nhẽo, nhưng thực ra hồi nhỏ cô rất cưng đứa em trai này.

Hơn nữa những năm qua họ vẫn giữ liên lạc, nên khi nghe Bùi Tri Lương nói rằng Bùi Dương cũng được chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer, cô vừa giận vừa đau lòng. Giận vì Bùi Dương giấu họ, lại đau lòng vì Bùi Dương còn quá trẻ mà đã...

Bùi Tư Vi chưởng xong thì cơn giận cũng nguôi, trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày: "Chỉ muốn đánh em thôi."

Bùi Dương: "...Ồ."

Tiếng "ồ" này nghe có vẻ ấm ức lắm, Phó Thư Trạc đưa tay xoa xoa cho cậu, Bùi Tư Vi không đánh mạnh lắm, chỉ đau một chút thôi.

Bùi Tư Vi quay lại cửa thay dép lê: "Lần này về ở bao lâu?"

Bùi Dương theo phản xạ liếc nhìn Phó Thư Trạc, rồi lại nhìn Bùi Tri Lương đứng bên cạnh. Cậu ngập ngừng nói: "Một tuần?"

Bùi Tư Vi ừm một tiếng: "Tốt đấy, không bận thì ở thêm một thời gian."

Bùi Du Cát tiện đường đón Bùi Tư Vi còn mua một cái bánh kem nhỏ, là loại Bùi Dương từng thích ăn.

Anh không biết sở thích của Bùi Dương có thay đổi không. Dù những năm qua vẫn giữ liên lạc, nhưng là luật sư chuyên về đối ngoại, cả năm anh bận đến mức không thấy mặt người, Bùi Tư Vi cũng vậy, vì thế họ rất ít khi gặp Bùi Dương, mỗi lần gặp ngắn ngủi đều cách nhau một đến hai năm.

Ban đầu Bùi Dương và Phó Thư Trạc định nấu bữa trưa, nhưng bị Bùi Tư Vi và Bùi Du Cát từ chối, bảo mới về thì ngồi nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai tính tiếp.

Bùi Du Cát đã kết hôn rồi, song vì chuyện Bùi Dương bị bệnh nên không cùng vợ về, sợ Bùi Dương gặp người không quen sẽ căng thẳng.

Hai người họ vào bếp thì thầm trao đổi điều gì đó, Bùi Tri Lương đi ra cửa thay giày.

"Ba đi đâu vậy?"

Bùi Tri Lương ngẩng đầu cười gượng: "Các con trẻ nói chuyện với nhau đi, ba xuống dưới chơi cờ với ông Trương, tiện thể mua ít đồ về."

Theo tiếng đóng cửa vang lên, nhà cửa bỗng trống vắng.

Dù đồ đạc chật ních, có mèo có người, vậy mà trong lòng Bùi Dương vẫn trống trải- Thứ thiếu đi không chỉ một.

Phó Thư Trạc suy nghĩ: "Dẫn anh đi tham quan phòng em thêm lần nữa nhé?"

Phòng Bùi Dương khoảng hơn mười mét vuông, không có phòng vệ sinh riêng, đối diện là phòng Bùi Du Cát, hai anh em dùng chung một nhà vệ sinh khách.

"Mới chuyển đến đây, anh trai biết em không vui, lúc chọn phòng đã nhường phòng hướng nam này cho em, còn anh ấy ở phòng nhỏ nhất."

"Miệng cứng lòng mềm."

Bùi Dương ừ một tiếng, hơi muốn cười: "Thực ra trước đây em vừa ghét anh ấy vừa ghen tị với anh ấy, học giỏi, ngày nào cũng làm mặt ngầu mà ba vẫn thích, sau đó anh ấy lên đại học, em bèn học theo, ngày nào cũng làm ra vẻ lạnh lùng thâm trầm, cảm thấy mình đẹp trai cực kỳ."

Phó Thư Trạc cười: "Là lúc chúng ta mới quen nhau đấy hả?"

Ai chả có thời kỳ nổi loạn, nhưng việc nổi loạn nhất mà mèo con từng làm là giấu một gói thuốc lá của Bùi Tri Lương, kết quả vừa hút điếu đầu tiên đã bị Phó Thư Trạc mới quen bắt được tại góc tường, từ đó không còn dính dáng gì đến thuốc lá nữa.

Yêu sớm, hút thuốc sẽ luôn lo lắng khi hôn đối phương sẽ có mùi không tốt.

"Cũng không có gì để tham quan đâu, đâu phải anh chưa từng đến."

"..." Phó Thư Trạc khẽ thở dài, giọng hơi đắng: "Đã từng đến, nhưng vẫn muốn biết thêm về chuyện trước đây của em."

"Không có gì hay để nói đâu... Có điều giường hơi nhỏ, hy vọng tối nay chúng ta ngủ không bị chật."

Phó Thư Trạc cười nhẹ: "Em cũng tự đề cao mình quá rồi, tuy phòng ngủ chính của chúng ta là giường hai mét, nhưng có đêm nào em dùng đến một phần ba?"

Bùi Dương chỉ thích cuộn tròn trong vòng tay Phó Thư Trạc mà ngủ, bốn mùa xuân hạ thu đông năm nào cũng vậy, đặc biệt tiết kiệm không gian.

Bùi Dương đỏ tai, tiện tay mở cửa tủ bên cạnh nhìn, không khỏi sững người.

Phó Thư Trạc: "Sao thế?"

"... Không có gì." Bùi Dương đóng cửa lại, trong lòng lan tỏa một nỗi hoang mang vô cớ.

-- Trong tủ quần áo chỉ có quần áo thời niên thiếu của cậu, ngay cả đồng phục cấp ba cũng còn.

Bữa trưa vô cùng phong phú, ngoại trừ Bùi Dương ra thì sắc mặt mọi người đều có chút phức tạp, sau mười bốn năm, cả nhà họ cuối cùng cũng có cơ hội cùng nhau ăn cơm, chỉ là mẹ Bùi đã qua đời, trở thành nỗi tiếc nuối khó nói nên lời.

Bùi Tri Lương lấy ra một chai rượu trắng: "Uống chút không?"

Bùi Dương hơi kinh ngạc, theo phản xạ định ngăn lại, mấy năm gần đây cậu và Phó Thư Trạc rất ít khi uống rượu, đã hẹn nhau cùng dưỡng dạ dày, sợ Phó Thư Trạc không chịu nổi rượu độ cao như vậy.

Nhưng Phó Thư Trạc nắm tay cậu dưới bàn, gật đầu với Bùi Tri Lương: "Con uống với ba."

Bùi Dương đau đầu vô cùng, vừa sợ Bùi Tri Lương không vui, vừa sợ Phó Thư Trạc bị ép uống nhiều sẽ khó chịu.

Bùi Tư Vi gắp thức ăn cho cậu, nói với giọng chỉ hai người nghe được: "Ba biết chừng mực mà."

"Ừm..."

Dù trong tưởng tượng của Bùi Dương vẫn duy trì khái niệm trong sách- Những năm qua gia đình đã chấp nhận họ, nhưng trong tiềm thức cậu vẫn cảm thấy ba không thích Phó Thư Trạc, theo phản xạ muốn bảo vệ.

Rượu cứ từng ly từng ly uống cạn, Bùi Du Cát cũng uống cùng vài ly, Bùi Tư Vi không uống giọt nào, ngồi ăn cơm cùng Bùi Dương, thỉnh thoảng trò chuyện về chuyện xưa.

Bùi Dương ăn được một lúc thì ngẩn người, cậu nhìn người ba đã đầy nếp nhăn nơi khóe mắt, bên cạnh là Phó Thư Trạc ung dung tự nhiên, chợt có cảm giác như cách biệt một đời.

Trong lòng được lấp đầy, lại rất trống, như thể có chỗ nào đó bị chọc thủng một lỗ, không khí từ từ thoát ra ngoài.

Cậu không kiểm soát được cảm giác chua xót trong cổ họng, như thể nửa tháng không uống nước vậy, khô khốc, khóe mắt cũng có cảm giác đau nhức khó chịu.

Bùi Tri Lương đối diện uống đến đỏ mặt, là người đầu tiên nhận ra sự khác thường của Bùi Dương. Ông sững người, rồi dịu giọng, có phần dè dặt: "Chỉ là để nó uống chút rượu thôi mà... ba không ép nó nữa."

Bùi Du Cát và Bùi Tư Vi nhìn nhau không nói gì, họ chưa từng ở cùng Bùi Dương lúc phát bệnh, tình huống này để Phó Thư Trạc xử lý là phù hợp nhất.

"Sao thế?" Phó Thư Trạc đã hơi say, nhưng vẫn nắm tay Bùi Dương, "Khó chịu chỗ nào?"

Bùi Dương lắc đầu, rồi ấp úng gật đầu: "Mẹ đi đâu rồi?"

"..." Tất cả mọi người đều cứng người, không ai có thể trả lời câu hỏi này của cậu, cũng không ai dám trả lời. Phó Thư Trạc xoa nhẹ mu bàn tay cậu, nói nhỏ: "Lần trước không phải đã nói mẹ đi du lịch sao? Vẫn chưa về."

Bùi Dương nhìn hắn: "Vậy khi nào mẹ về?"

Phó Thư Trạc cay khóe mắt, suýt tránh ánh mắt Bùi Dương. Hắn cố trấn tĩnh: "Đến lúc về thì sẽ về thôi."

Bùi Dương nhìn hắn chăm chú một lúc, cúi đầu lẩm bẩm: "Anh đừng lừa em."

Phó Thư Trạc: "Không lừa em đâu."

Một bữa cơm ăn mà chẳng thấy mùi vị gì, Bùi Tri Lương mượn rượu giải sầu, Phó Thư Trạc và Bùi Du Cát lại uống thêm vài ly, tất cả đều say.

Bùi Dương: "Em dọn chén đây."

Phó Thư Trạc vừa định giúp, đã bị Bùi Du Cát giữ lại: "Để Dương Dương dọn đi."

Phó Thư Trạc biết anh có chuyện muốn nói, đợi Bùi Dương mang chén đĩa vào bếp rửa, Bùi Tư Vi nhíu mày nói: "Chị đã tra nhiều tài liệu liên quan, nói tốt nhất đừng để bệnh nhân coi những ký ức hỗn loạn và ảo tưởng là thật, có thể làm rõ thực tại mới có lợi cho việc điều trị, Bùi Dương thế này..."

Phó Thư Trạc khẽ thở dài: "Bác sĩ đã khuyên em rằng cảm xúc tốt quan trọng hơn sự thật và thực tại."

Rất nhiều bệnh nhân Alzheimer tiến triển nhanh ngoài nguyên nhân bệnh lý ra, là vì cảm xúc tiêu cực quá nặng, lo lắng, tức giận, bất an, sợ hãi...

Và cái chết của mẹ đối với Bùi Dương là một đòn chí mạng, vào lúc này vạch trần sự thật, không khác nào để Bùi Dương phải chịu đựng nỗi đau mất người thân hai lần.

Bùi Du Cát im lặng một lúc: "Là lỗi của bọn anh, một lúc để em ấy biết cả hai chuyện lớn là mẹ bị bệnh rồi gặp tai nạn xe qua đời, kích động quá lớn. Nếu ngay từ đầu khi mẹ bị bệnh đã nói thẳng với em ấy không giấu giếm, ít nhất còn có thời gian ở bên, không đến nỗi thế này, thế này..."

Bùi Tư Vi nhìn bóng lưng em trai trong bếp, giọng rất nhẹ: "Em ấy không nghĩ là mẹ bị bệnh là do em ấy chứ?"

Mọi người sững người.

"Em ấy từ nhỏ đã thế, mỗi lần mẹ không khỏe em ấy đều rầu rĩ." Bùi Tư Vi sắp xếp lại suy nghĩ, "Lúc đó khoảng sáu bảy tuổi, có lần em ấy ngốc nghếch chạy đến hỏi chị, nói nếu em ấy không sinh ra, lưng mẹ có phải sẽ không đau nữa không? Hỏi chị bây giờ em ấy không muốn được sinh ra nữa thì có kịp không."

Mọi hành động của những người xung quanh, từ ba, họ hàng đến hàng xóm, đều nói với cậu rằng, sức khỏe mẹ cậu kém là vì cậu.

Thế nên Bùi Dương bé nhỏ cứ nghĩ, giá như mình đừng sinh ra thì tốt rồi. Và mỗi lần mẹ bệnh, khó chịu, đều khiến gánh nặng và mặc cảm trong lòng cậu thêm nặng nề.

Vì vậy khi lớn lên cậu dám cãi lại ba, dám cãi lại thầy, nhưng không bao giờ dám cãi lời mẹ.

Ngày trước cậu dám cãi nhau với gia đình, dám để Bùi Tri Lương đánh đến thế mà vẫn không chịu nhận sai, lại không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.

Nếu lúc đó mẹ nói một tiếng không, nói rằng đây là sai, tình cảm của con với Phó Thư Trạc không bình thường- Có lẽ cậu đã không có can đảm để cãi nhau với gia đình.

Nhưng mẹ không nói, bà không thuyết phục được chồng, lại âm thầm ủng hộ lựa chọn của con trai.

Sau này khi mẹ bị bệnh, Bùi Dương lại nghĩ, có phải vì mình lúc đó quá hỗn, cãi nhau với gia đình khiến mẹ buồn nên mới sinh bệnh không?

Khi mẹ qua đời vì tai nạn xe, cậu lại nghĩ, nếu không phải vì mình đoạn tuyệt liên lạc với gia đình bao năm nay, mẹ đã không phát bệnh cầm ảnh ra ngoài tìm cậu, đã không ngẩn người xông qua đèn đỏ, cuối cùng gục ngã trong vũng máu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.