(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cốc cốc cốc-"
Bùi Dương mơ màng lẩm bẩm: "Ai thế?"
Chất giọng trầm khàn truyền đến từ bên cạnh: "Tài xế."
Bùi Dương cọ mình vào chỗ ấm áp: "Anh ra mở cửa đi."
Bên ngoài lại gõ cửa, Bùi Dương nhắm mắt đấm người đang im lặng bên cạnh: "Nhanh lên!"
"Vậy sếp Bùi thả anh ra trước được không?" Phó Thư Trạc nhìn cậu với ánh mắt buồn cười, eo hắn đang bị ôm chặt, con mèo kia cứ như bạch tuộc, không ngừng cọ vào lòng hắn.
Nghe vậy Bùi Dương nhăn mũi, nhắm mắt lăn sang bên kia, ôm gối thay Phó Thư Trạc.
Dù đang ngái ngủ cậu vẫn không quên nhắc: "Mặc quần áo vào rồi hãy mở cửa."
Phó Thư Trạc bật cười: "Rõ-"
Trong cơn mơ màng, Bùi Dương loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân Phó Thư Trạc rời giường, sau đó là tiếng mở cửa, tài xế lâu không gặp bước vào, hạ thấp giọng theo ý Phó Thư Trạc: "Sếp Phó, đây là bữa sáng anh yêu cầu."
"Được."
Tài xế: "Hai sếp cứ dùng từ từ, tôi đợi hai anh ở bãi đỗ xe."
Theo tiếng đóng cửa khẽ khàng, theo bước chân Phó Thư Trạc càng lúc càng gần, mặt cậu cũng dần ngưa ngứa, xung quanh toàn mùi hương quen thuộc.
"Vẫn chưa dậy sao?"
Bùi Dương run run mi mắt mở mắt ra, Phó Thư Trạc đang chống người trên người cậu cười nhìn, thứ làm cậu ngứa chính là hơi thở của hắn.
Bùi Dương lật người úp mặt xuống gối, than phiền: "Đã bảo đừng làm lâu thế, anh vẫn..."
"Không thoải mái à?" Phó Thư Trạc ngồi thẳng người, lòng bàn tay ấm áp ấn xuống, "Đau chỗ này, hay đau lưng?"
Bùi Dương run lên, ngập ngừng nói: "Chân mỏi..."
Phó Thư Trạc cười khẽ: "Hôm nay sếp Bùi không cần dùng đến chân đâu, cả ngày ngồi xe thôi."
"Đồ khốn." Bùi Dương giơ chân đá hắn, "Anh chẳng thương tôi gì cả..."
"Anh xin lỗi." Phó Thư Trạc không thúc giục cậu dậy nữa, dùng hai tay nhẹ nhàng xoa bóp chân Bùi Dương, nhiệt độ ấm áp giúp cảm giác đau nhức dịu đi đôi chút.
Do tập luyện quá ít nên chân Bùi Dương rất mềm, không có độ cứng của cơ bắp, nhưng cũng không chảy xệ, sờ vào rất êm tay.
Bùi Dương nhắm mắt nhíu mày: "Xoa đàng hoàng, đừng sờ lung tung."
"Tuân lệnh." Phó Thư Trạc chăm chú phục vụ cậu, "Sếp Bùi, lực độ thế nào ạ?"
"Được."
Phó Thư Trạc: "Vậy hôm nay có thể cho thêm tiền boa không ạ?"
Bùi Dương ngái ngủ: "Nhân viên mà dám chủ động đòi tiền boa, sa thải, đổi người khác."
"Không được đâu." Phó Thư Trạc phối hợp diễn cùng cậu, "Nếu em dám sa thải tôi, tôi sẽ gửi ảnh em làm tình với tôi cho chồng em."
Bùi Dương lập tức tỉnh táo, có lẽ do tâm lý bị ám ảnh bởi hành vi "ngoại tình" hơn một tháng trước, lúc này phải mất mấy giây mới nhận ra mình không hề làm chuyện phi đạo đức đó.
"Anh cứ gửi đi." Cậu lại úp mặt vào gối, "Anh ấy đâu có yêu tôi, suốt ngày chỉ biết hành hạ tôi."
"Vậy sếp Bùi có muốn bỏ anh ta để cân nhắc tôi không?" Phó Thư Trạc bóp bắp chân cậu, "Tôi vừa biết mát xa vừa chu đáo, có thể phục vụ em ba trăm sáu mươi lăm ngày, em bảo một tôi tuyệt đối không nói hai, em muốn sâu tôi tuyệt đối không nông."
"... Đồ lưu manh." Bùi Dương bật dậy, "Sau này nếu anh không làm ăn được trong giới nữa thì đi làm nhân viên mát xa đi, chắc chắn sẽ có phú bà chi tiền hào phóng vì anh đấy."
Phó Thư Trạc lấy quần áo cho cậu: "Vậy chắc chắn sếp Bùi sẽ là đầu bảng."
Bùi Dương hừ lạnh: "Không đời nào em tiêu tiền cho anh."
Tối qua kết thúc họ đều không mặc quần áo, trên người Bùi Dương đầy dấu hôn, toàn là dấu ấn được con chó kia đóng xuống.
Cậu mặc quần áo vào rồi đi ăn sáng, ghế còn chưa kịp ấm, đã phải bê cháo ra sofa với vẻ mặt xanh xao.
Phó Thư Trạc cười không ngừng: "Sếp Bùi không được rồi, không còn là chàng công tử phong nhã năm xưa một đêm bảy lần mà hôm sau vẫn mặt không đổi sắc nữa."
Bùi Dương ngượng ngùng đá hắn: "Anh đừng có tự nâng bi mình, đâu ra bảy lần!"
Nói thế chứ lúc đó không dễ chịu chút nào, dù sao cũng là lần đầu, nhưng Bùi Dương hiếu thắng, giả vờ tỏ ra như không có chuyện gì.
Phó Thư Trạc sợ cậu khó chịu nên chuẩn bị cả đống thứ, gối, thuốc mỡ, đệm ngồi... Kết quả bị cậu bướng bỉnh từ chối hết: "Có bao nhiêu lâu đâu mà khó chịu."
Trời mới biết Bùi Dương thực sự không có ý chế giễu Phó Thư Trạc, sau một tuần dưỡng sức, cậu bị Phó Thư Trạc đè làm suốt nửa đêm, liên tục hỏi: "Lần này có làm anh Bùi hài lòng không?"
Hài lòng, làm sao cậu dám không hài lòng, nếu không hài lòng nữa thì có khi chết trên giường mất.
Cháo vẫn còn hơi nóng, Phó Thư Trạc đẩy sang một bên để nguội, tiện tay bóc một quả trứng bẻ đôi đưa đến bên miệng Bùi Dương: "Nếu em muốn bảy lần thì cũng không phải không được."
Bùi Dương lập tức uể oải: "Anh đi tìm con mèo khác đi, em còn muốn sống."
Phó Thư Trạc mỉm cười: "Anh chỉ muốn ngủ với con mèo họ Bùi này thôi, làm sao đây?"
"Nhức đầu!"
Ăn xong bữa sáng là phải về rồi, hôm nay Phó Thư Trạc còn phải về công ty một chuyến. Hắn đặc biệt bảo tài xế lái xe thương mại, ghế sau rộng rãi, còn có thể hạ tấm chắn xuống.
Phó Thư Trạc vỗ vỗ đệm rồi vỗ vỗ đùi: "Muốn ngồi hay nằm tùy em."
Bùi Dương nằm nghiêng xuống, gối đầu lên đùi Phó Thư Trạc, úp mặt vào bụng hắn.
Phó Thư Trạc bị hơi thở của cậu làm ngứa đến phát cười: "Không nóng à?"
"Không nóng." Bùi Dương còn cắn mở cúc áo sơ mi của hắn, tiếp xúc thân mật với cơ bụng, "Em ngủ đây, anh đừng có ngọ nguậy."
Phó Thư Trạc bất đắc dĩ nhưng vẫn nở nụ cười cưng chiều, v.uốt ve mái tóc rối của Bùi Dương.
Tài xế tập trung lái xe, có tấm chắn nên cũng không thấy rõ phía sau xảy ra chuyện gì. Bùi Dương thoải mái ngủ được hai tiếng, cho đến khi xe chậm rãi dừng lại mới tỉnh giấc.
Bùi Dương định lật người nhưng suýt ngã xuống, Phó Thư Trạc nhanh chóng đỡ lấy eo cậu: "Đến công ty rồi."
Bùi Dương ừm một tiếng: "Là vì dự án Hồng Minh à?"
Phó Thư Trạc giải thích: "Ừ, có chút trục trặc nhỏ, người phụ trách bên kia đang đợi ở công ty, anh đi nói chuyện một chút."
Bùi Dương xoay người ngồi dậy, cúi đầu cài từng cúc áo vừa bị cậu cắn mở của Phó Thư Trạc: "Em thấy anh vẫn nên quay lại chức vụ cũ thì hơn, công ty thiếu anh dễ rối."
"Không đâu, lần này cũng chỉ là có vấn đề nhỏ thôi, vừa hay chúng ta về nên đi nói chuyện trực tiếp." Phó Thư Trạc bóp bóp gáy cậu, "Trừ phi em không tin tưởng Nam Sam."
Bùi Dương định nói gì đó rồi thôi, tất nhiên cậu tin tưởng năng lực của Tần Nam Sam, dù sao cũng là người cậu đích thân đưa vào.
Cậu cũng biết công ty trải qua bao nhiêu năm đã rất ổn định rồi, có hệ thống hoàn chỉnh, cũng có đủ nhân tài... nhưng nếu có Phó Thư Trạc tận lực ủng hộ, công ty sẽ có tương lai dài lâu hơn.
Bùi Dương không phải là người quá chấp nhặt về tiền bạc hay sự nghiệp, chỉ là vô thức không nỡ để Phó Thư Trạc hy sinh vì mình.
Cậu không muốn Phó Thư Trạc từ bỏ quá nhiều vì mình, cũng không muốn tương lai Phó Thư Trạc sẽ hối hận.
Hiện tại đầu óc cậu rối bời, không thể lý giải được tại sao việc 'về hưu sớm' của Phó Thư Trạc lại là hy sinh.
Phó Thư Trạc: "Em lên cùng anh hay đợi trong xe?"
Bùi Dương mím môi, lặng lẽ đi theo sau Phó Thư Trạc xuống xe.
Tòa cao ốc quen thuộc hiện ra trước mắt, xe họ đỗ ở đối diện, bãi đỗ xe của tòa nhà đã đầy, toàn là xe của nhân viên và sếp.
Họ đi qua đèn giao thông, Phó Thư Trạc còn rảnh rỗi mua cho cậu ly trà sữa, tiện thể đặt một đơn lớn cho cửa hàng trà sữa, gọi cho toàn bộ nhân viên công ty mỗi người một ly, chỉ cần giao trước khi tan làm là được.
Đi đến trước thang máy, Bùi Dương co rúm lại khó phát hiện.
Phó Thư Trạc lập tức nhận ra điều gì đó, hắn nắm tay Bùi Dương an ủi: "Sự cố thang máy lần trước chỉ là tai nạn thôi, đừng sợ."
Bùi Dương rất tiếc mạng, nhưng không lẽ từ nay về sau không ngồi thang máy nữa. Đến khi thang máy dừng ở tầng hai mươi hai, Bùi Dương mới lặng lẽ thở phào.
Bùi Dương: "Em đợi anh trong văn phòng."
Phó Thư Trạc bóp tay cậu an ủi: "Được, anh sẽ nhanh thôi."
Đi đến văn phòng của Phó Thư Trạc sẽ đi ngang qua văn phòng cũ của Bùi Dương, bây giờ đã nhường cho Tần Nam Sam sử dụng, những bức ảnh và cúp của cậu trong đó cũng không còn nữa.
Bùi Dương đứng bên ngoài cửa kính từ trần đến sàn ngẩn người một lúc, khí phách hăng hái ngày xưa giờ xa xôi ngoài tầm với.
Không có người đàn ông nào không muốn gây dựng sự nghiệp cho riêng mình, chẳng qua đối với Bùi Dương thời trẻ, sự nghiệp không phải là ưu tiên hàng đầu, cậu thậm chí hơi mù quáng vì tình yêu, nghĩ rằng chỉ cần hai người ở bên nhau, cả đời bình thường cũng không tệ.
Nhưng thấy Phó Thư Trạc đầy nhiệt huyết, Bùi Dương mới bị dấy lên một chút tham vọng sự nghiệp.
Cậu nghĩ có tiền không nhất định sẽ hạnh phúc, nhưng với tiền đề vốn đã hạnh phúc, có tiền sẽ sống sướng hơn, cậu không muốn keo kiệt với Phó Thư Trạc, Phó Thư Trạc đáng được hưởng những điều tốt đẹp nhất.
Chẳng qua cậu quên mất một điều rằng tiền phải đổi bằng thời gian, trong những năm phấn đấu đó, cậu và Phó Thư Trạc mỗi ngày sớm đi tối về, chưa từng đi du lịch, chưa từng hẹn hò đàng hoàng, có tiền cũng không có thời gian tiêu.
Không phải cậu chưa từng hối tiếc, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ xuất sắc rực rỡ của Phó Thư Trạc trên thương trường, lại cảm thấy Phó Thư Trạc vốn nên như vậy, tỏa sáng trong lĩnh vực mình, chứ không phải bị người không có tham vọng sự nghiệp như cậu kéo lùi.
Nhân viên đi ngang qua chào hỏi: "Chào sếp."
Bùi Dương hoàn hồn, khẽ gật đầu rồi quay người vào văn phòng của Phó Thư Trạc, cậu ngạc nhiên khi thấy bức tường cúp từ văn phòng của mình đều được chuyển đến đây, khu vực làm việc vốn là chỗ ngồi đơn của Phó Thư Trạc đã được phá đi thiết kế lại thành chỗ ngồi đôi, rộng rãi và sang trọng.
Trên bàn làm việc có một khung ảnh, bên trong là hình ảnh cậu và Phó Thư Trạc đứng trên đỉnh núi đón ánh nắng vạn dặm- Chắc là chụp trong lần leo núi nào đó.
Bùi Dương không nhớ rõ lắm, càng cố nhớ, ký ức càng trôi đi nhanh hơn, cho đến khi đầu óc trống rỗng, có một khoảnh khắc thậm chí quên mất vừa rồi đang nghĩ gì.
Hình như trước đây trí nhớ cậu không tệ đến thế...
Đã có lúc Bùi Dương tự hào nghĩ rằng, cậu có thể nhớ từng khoảnh khắc rung động giữa mình và Phó Thư Trạc, còn tên khốn Phó Thư Trạc chắc chắn đã quên sạch rồi.
Bùi Dương đứng ngây người trước bàn, đến khi Phó Thư Trạc tiễn người phụ trách dự án công ty đối tác về đến sau lưng cậu.
"Sao thế?"
"Không có gì..." Bùi Dương đột nhiên xoay người ôm lấy Phó Thư Trạc, như một con mèo to đang làm nũng, dính người đến phát điên.
"Lát nữa về nhà luôn?"
Phó Thư Trạc xoa xoa đầu cậu: "Gần tan làm rồi, không về nhà thì ở lại đây tăng ca à?"
"Em muốn ăn cơm giò heo của anh Trình." Anh Trình tất nhiên là chỉ Trình Diệu, hiếm khi Bùi Dương gọi anh ta nghiêm chỉnh như vậy.
"Được thôi." Phó Thư Trạc trả lời tự nhiên, "Phải nhanh chóng đặt chỗ mới được."
Khi hắn lấy điện thoại ra, Bùi Dương đột nhiên hôn hắn một cái: "Anh sẽ mãi mãi ở bên em chứ?"
"Đương nhiên." Phó Thư Trạc gửi tin nhắn xong, nâng eo Bùi Dương để cậu ngồi lên bàn, rồi ấn gáy cậu ôm hôn: "Hôm nay sao thế? Hửm?"
Bùi Dương hôn xong thì úp mặt vào vai hắn, không nói gì nữa.
Có lẽ là vừa được tận hưởng những ngày sớm tối bên nhau, hình bóng không rời, đột nhiên trở lại nơi quen thuộc và môi trường làm việc quen thuộc, khiến cậu có chút bất an khó hiểu.
Giống như một người vừa trải qua náo nhiệt, đột nhiên cô độc trở về nhà, cô đơn như thủy triều ùa đến.
Náo nhiệt là từ Bùi Dương đặc biệt gán cho việc ở bên Phó Thư Trạc. Cậu hơi mong muốn Phó Thư Trạc quay lại sự nghiệp, lại hơi sợ cảm giác cô đơn nghẹt thở đó.
Bùi Dương rất mê mẩn cảm giác quấn quýt bên Phó Thư Trạc, nhưng trước đây luôn sợ Phó Thư Trạc sẽ chán. Vì vậy cậu như một con mèo nhỏ đầy kiêu kỳ, dè dặt, đến "em yêu anh" cũng ít khi nói, của hiếm mới quý, không phải sao?
"Em yêu anh." Bùi Dương đột nhiên lên tiếng.
"Anh cũng yêu em." Phó Thư Trạc bóp bóp cổ cậu, "Nhưng trước đây đã hẹn một tuần nói một lần yêu, vậy cái này có tính là ứng trước không?"
"Không tính, đây là đặc biệt tặng." Bùi Dương cắn hắn một cái, nghiến răng ken két.
Phó Thư Trạc cũng không ngăn cản: "Cắn nữa thì chúng ta thực hiện luôn cái văn phòng play mà em đã hứa nhé."
"Đã nói tuần này lần cuối cùng rồi..."
Đang lúc hai người tình nồng ý mật, cửa phòng đột nhiên bị gõ, Bùi Dương mới phát hiện Phó Thư Trạc không đóng cửa!
Một khuôn mặt xa lạ xuất hiện ở cửa, đối phương cười ngượng ngùng: "Sếp Tần bảo tôi đưa tài liệu này cho sếp Phó xem, nếu không có vấn đề gì thì cần ký tên."
Bùi Dương đỏ bừng đến tận tai, cố làm ra vẻ bình tĩnh đi vòng qua ngồi xuống chỗ làm việc, muốn giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Phó Thư Trạc cười khẽ: "Không chào hỏi một tiếng à?"
"...?" Bùi Dương ngơ ngác ngẩng đầu, lúc này mới nhìn rõ mặt nhân viên mới, đầu óc tìm kiếm hồi lâu mới tìm được thông tin phù hợp - Đệt, chính là gã nhân viên thất nghiệp định nhảy cầu cùng cậu hồi đó!
"Tôi còn phải cảm ơn anh, không thì đâu tìm được công việc tốt thế này."
"Không có gì..." Bùi Dương chỉ muốn khóc, hy vọng người này không phải kiểu mồm to, nếu không giờ cả công ty chắc đều biết người từng lên hot search vì bám vào cầu khóc lóc nói "Địa vị của tôi trong nhà còn không bằng mèo, tên khốn đó mua hoa hồng cho mèo chơi mà không cho tôi" chính là Bùi Dương cậu rồi.
Người ta còn có việc, đưa xong tài liệu là đi.
Bùi Dương muốn khóc không ra nước mắt: "Sao anh lại tuyển anh ta vào..."
Phó Thư Trạc đi vòng vào trong, hai tay chống lên tay vịn ghế văn phòng, cười hôn khóe môi Bùi Dương: "Anh làm đúng theo chỉ thị của sếp Bùi mà, phải giới thiệu cho anh ta một nơi làm việc tốt."
Bùi Dương: "Vậy anh giới thiệu anh ta đến công ty khác đi."
Phó Thư Trạc rất tự tin: "Còn đâu đãi ngộ tốt hơn chỗ chúng ta?"
"..." Bùi Dương tuyệt vọng lấy đầu húc vào eo Phó Thư Trạc.
Sau này cậu muốn sa thải người này cũng phải cân nhắc kỹ càng, dù sao lịch sử đen vẫn còn nằm trong tay người ta.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");