(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bầu không khí bỗng dưng trở nên căng thẳng.
Bùi Dương vò góc áo, hai chân đã vào thế, chuẩn bị bỏ chạy.
Phó Thư Trạc thở dài: "Chuyện đó quả thật khó quên được."
Bùi Dương cười gượng, không dám nói gì.
"Nếu anh báo cảnh sát thì sao nhỉ?" Phó Thư Trạc không tỏ vẻ giận dữ, chỉ thấy buồn cười, "Em còn nói cưỡng ép quan hệ trong hôn nhân là phạm pháp, huống chi lúc đó chúng ta còn chưa kết hôn."
"Nhiều lắm cũng chỉ tính là say rượu làm bậy thôi..." Dù trong lòng Bùi Dương sợ chết khiếp nhưng vẫn cứng miệng, "Ở tù thì ở tù, chết dưới hoa mẫu đơn có làm ma cũng phong lưu."
"..." Vừa buồn cười vừa thấy xót xa.
Dẫu ngày đó Bùi Dương nghĩ đến việc rời đi, cũng muốn dùng cách ngủ với hắn một đêm để hắn mãi mãi nhớ về mình. Vậy mà một năm bị bệnh, cậu lại một lòng muốn ly hôn, muốn hắn quên mình đi.
Mèo ngốc hẳn cũng ngờ ngợ được chút gì đó, ít nhất là sau khi kết hôn, Phó Thư Trạc rất yêu mình.
Vì vậy thà tin rằng Phó Thư Trạc không yêu mình, cũng không muốn hắn vì mình mà đau lòng.
Phó Thư Trạc từ tốn nói: "Nếu em thật sự muốn ở trên, cũng không phải không thể."
"Không muốn!" Mèo con càng thêm cảnh giác, kiên quyết chống lại sự cám dỗ, đồng thời thể hiện lòng trung thành: "Lúc đó em chỉ nhất thời nóng giận, bình thường tuyệt đối, tuyệt đối không có ý nghĩ phạm thượng đâu!"
Phó Thư Trạc: "Thật không?"
Bùi Dương gật đầu chắc nịch: "Thật mà, anh tin em đi."
Thật đáng tiếc.
Phó Thư Trạc đã lâu không được cảm nhận mùi vị của việc Bùi Dương ở trên hắn ở dưới, đáng tiếc mèo ngốc lúc này không ngốc nữa, không chịu nhảy vào bẫy.
Hắn đứng dậy định đi thanh toán, ai ngờ mèo con bên cạnh như bị giật mình, co giò chạy mất. Hắn vội vàng nghiêng người túm lại: "Làm gì đó?"
Bùi Dương ngượng chín người: "Không làm gì cả..."
Cậu chỉ theo bản năng muốn chạy, cứ cảm thấy Phó Thư Trạc muốn trừng phạt mình.
Trong những truyện đam mỹ cậu...
Ơ... từ khi nào mình bắt đầu đọc từ khi nào nhỉ?
Bùi Dương ngẩn người một giây, suýt quên mất cổ áo vẫn đang bị Phó Thư Trạc nắm trong tay.
"Thật sự phải buộc em vào thắt lưng mới được." Phó Thư Trạc gõ nhẹ đầu cậu.
Bùi Dương vội che đầu: "Có phải anh chỉ thích người yêu nhà người ta không?"
Phó Thư Trạc: "Sao lại nghĩ vậy?"
Bùi Dương lại ghen với bản thân, ấm ức nói: "Trước đây đối xử với em tốt... Bây giờ em nhớ ra rồi lại hung dữ."
"... Chà." Phó Thư Trạc dịu giọng, "Cục cưng, chúng ta đi được chưa? Nhiều người đang nhìn chúng ta kìa."
"..." Bùi Dương nổi da gà, "Anh nói chuyện bình thường đi."
Từ "cục cưng" này gọi trên giường thì là tình thú, bình thường thì hơi... ghê.
Hôm nay thời tiết không tệ, tuy không mưa nhưng cũng không nóng lắm. Hai người lang thang không mục đích trên phố, vì tình huống đột xuất tối qua, Phó Thư Trạc quên mất đã sắp xếp hôm nay đi đâu.
Về khách sạn chắc chắn không được, bọn họ cũng coi như "tiểu biệt thắng tân hôn", về phòng chắc chắn sẽ quấn lấy nhau, cơ thể Bùi Dương chịu không nổi.
Phó Thư Trạc đột nhiên cười: "Hình như tối qua mình chưa dùng loại thuốc mỡ lần trước mua ở tiệm thuốc Dung thành."
Mặt Bùi Dương đỏ bừng: "Không, không cần đâu."
"Anh thấy vẫn cần lắm, thầy thuốc nói không sai, phải bảo dưỡng nhiều vào." Phó Thư Trạc vỗ nhẹ vào mông Bùi Dương, "Sếp Bùi thấy đúng không?"
Bùi Dương suýt nhảy dựng lên: "Đang ở ngoài đường, anh làm gì thế!"
"Làm... em." Phó Thư Trạc liếc thấy một cửa hàng tạp hóa, kéo Bùi Dương đi qua, mua một cây kem đá bào, một đồng năm.
Bùi Dương phản bác: "Lớn chừng này rồi còn ăn cái này."
Phó Thư Trạc sâu xa nói: "Không phải trước kia người nào đó thích nhất ăn nó trước mặt anh sao?"
"..." Bùi Dương vừa định quay người đi đã bị túm lại.
Phó Thư Trạc bẻ đôi cây kem dài như cây gậy, một nửa ngậm trong miệng, một nửa đưa cho Bùi Dương: "Sao thế, bây giờ không thích nữa?"
Khi đó họ vẫn chưa ở bên nhau, vào học kỳ hai lớp 11, cuối xuân qua đi, đầu hè vừa đến, Bùi Dương thường xuyên mua kem đá bào liếm cắn trước mặt hắn, Phó Thư Trạc tự nhận mình có suy nghĩ xấu hổ, mỗi lần nhìn thấy đều có phản ứng.
Bây giờ nghĩ lại, kết hợp với câu nhất kiến chung tính của Bùi Dương, rõ ràng con mèo dã tâm này đã cố tình ăn kem đá bào trước mặt hắn, cố tình thân mật khoác vai bá cổ, cố tình sau mỗi lần chạy bộ đều đâm vào lòng hắn, mỹ danh là anh em ăn mừng chiến thắng.
Anh em cái quần.
Nhưng lúc đó Phó Thư Trạc nhìn Bùi Dương qua lăng kính màu hồng, thấy cậu thẳng thắn và trong sáng, tuyệt đối không hiểu những thứ bậy bạ này, chỉ coi hắn như anh em.
Thậm chí hắn còn tự trách bản thân một thời gian vì đã thích cậu... Giờ nghĩ lại, mèo con đã ngửa bụng chờ hắn đưa tay xoa từ đời nào rồi.
Bùi Dương sượng sùng nhận lấy que kem, dưới ánh mắt thong dong của Phó Thư Trạc, thè lưỡi liếm một cái, xấu hổ muốn chết.
Trước kia tuổi trẻ nông nổi, thích ai là táo bạo theo đuổi, vì đạt được mục đích cái gì cũng dám làm, chỉ thiếu nước đưa mình lên giường Phó Thư Trạc... Ồ không, đã đưa rồi, chỉ là chẳng có chuyện gì xảy ra.
Ngược lại bây giờ đã hơn ba mươi, nghĩ lại những chuyện trước kia lại đỏ mặt tim đập- Mất mặt quá đi.
Phó Thư Trạc: "Ăn đi, để anh học xem làm sao câu được sếp Bùi thần hồn điên đảo."
Tim Bùi Dương đập thình thịch: "Vậy lúc đó anh có phản ứng, đúng không?"
Vừa dứt lời, khuôn mặt Phó Thư Trạc đã phóng to trước mắt, không khí giữa môi lập tức tràn ngập vị ngọt thanh, như trở về thời kỳ ngây ngô mà ngọt ngào nóng bỏng của cấp ba vô âu vo lo, nghĩ gì là làm ngay.
Nụ hôn kết thúc, hơi thở Bùi Dương gấp gáp, vẫn không quên câu hỏi của mình: "Đúng không, em câu anh, vậy cũng phải anh có phản ứng đúng không?"
"Đúng." Phó Thư Trạc mang theo ý cười, thở dài, "Ngày đầu tiên em ăn, tối đó anh ở trong phòng tắm một tiếng đồng hồ... trong đầu toàn là khuôn mặt em."
Mặt Bùi Dương đỏ lựng, cực kì vui vẻ.
"Là anh bị ai đó câu đến không thể tự chủ." Phó Thư Trạc bóp má cậu, "Hài lòng chưa, sếp Bùi?"
Bùi Dương ngượng ngùng cúi đầu, chuyển chủ đề: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đến trường dạo một vòng nhé?"
"Được."
Tuy không học cùng đại học, nhưng khi học cao học, Bùi Dương đã chọn trường của Phó Thư Trạc, cũng coi như rất quen thuộc.
Từ đây đến trường không xa, họ nhàn nhã đi bộ.
Tuy con người không thể chỉ biết lười biếng, nhưng được lười biếng rất sướng. Không phải lo nghĩ gì, có rất nhiều thời gian để lãng phí.
Hôm nay là thứ bảy, cổng trường toàn là người đến người đi. Phó Thư Trạc và Bùi Dương vào từ cổng sau, bảo vệ liếc họ một cái, lại không chặn lại.
Phong cảnh trường rất đẹp, bức tường ở con đường nhỏ bên cạnh toàn là hoa, lúc này đang là mùa hoa trăm hoa khoe sắc, vô cùng rực rỡ.
Bùi Dương nhìn những sinh viên ồn ào xung quanh, hơi ngẩn người: "Thời gian trôi nhanh quá."
Chớp mắt một cái, khoảng thời gian học đại học đã qua mười một năm rồi.
"Anh muốn thăm giáo sư không?"
"Không." Phó Thư Trạc nắn nắn tay cậu, "Đột ngột đến thăm sẽ gây phiền phức cho người ta, để lần sau đi."
Bùi Dương ngoan ngoãn để hắn nắm tay, vô cùng ghen tị khi thấy những nam nữ sinh không nỡ dời mắt khỏi gương mặt của Phó Thư Trạc.
Cậu đột nhiên nói: "Cô gái mặc váy trắng kia xinh quá."
Phó Thư Trạc hoàn toàn không để ý, nhưng cố tình phụ họa: "Ừm, đẹp thật."
Bùi Dương dừng lại, trừng mắt nhìn hắn.
Phó Thư Trạc cười không nhịn được: "Mèo ngốc, em muốn thử lòng anh thì cũng phải miêu tả một nam sinh chứ, Anh có từng có bạn gái đâu."
"... Anh từng có bạn trai?"
"Không phải đang ở trước mắt sao?"
Bùi Dương miễn cưỡng hài lòng, nắm một ngón tay của Phó Thư Trạc bước nhanh về phía trước: "Đi nhanh lên, hình như có người nhận ra anh rồi."
Một số đàn em thường sẽ thích chú ý đến các anh chị khóa trước khởi nghiệp thành công, mà đẹp trai thì càng ấn tượng sâu sắc hơn.
"Rõ ràng là nhận ra em." Phó Thư Trạc nghe thấy tên Bùi Dương trong đám đông.
Chẳng qua hắn không ngờ sở dĩ bị nhận ra không phải vì họ là anh chị cùng trường, mà là vì một hot search.
Bùi Dương cũng nghe thấy lời bàn tán, hơi khó hiểu: "Hot search gì?"
"Xem thử là biết." Phó Thư Trạc kéo người đi đến bóng cây bên sân bóng rổ, "Ngồi một lát."
Hắn mở hot search ra xem, phát hiện là vì buổi concert của Biên Dã tối qua, mấy bài hát sau đó đều là livestream, bao gồm cả "Ngày mai", nên đã khiến tình huống tại hiện trường concert có hàng chục triệu người xem.
Tuy không lộ mặt, nhưng cuối cùng máy quay đã bắt được một bóng lưng của họ, trong số netizen tò mò cũng có người là người trong ngành, họ lấy một tấm ảnh chụp bóng lưng của họ trong buổi họp báo trước đây để so sánh, không thể nói là rất giống, chỉ có thể nói là giống hệt.
Cùng một dáng người tao nhã, cùng một cách nắm tay chặt chẽ, cùng một nhịp bước đi, và cũng là mười bảy năm như nhau.
Dù không có bằng chứng xác thực, nhưng mọi người đều nghĩ đó là họ.
-- Aaaaa lãng mạn không chịu nổi, là nhân vật chính trong tiểu thuyết ở ngoài đời thực!!
-- Ghen tị quá, có tiền thật tốt.
-- Người ta cũng đâu phải vừa bắt đầu đã có tiền, trước đây tôi đã xem một cuộc phỏng vấn, Bùi Dương nói lúc hai người mới khởi nghiệp đã đổ hết tiền vào, nghèo đến mức chỉ có thể ăn bánh bao với mì gói.
-- Tình cảm của họ tốt quá, nghe nói đã ở bên nhau từ cấp ba, bây giờ đã mười bảy năm rồi, vậy mà vẫn còn quan tâm đối phương như vậy.
-- Hai người đã kết hôn bảy năm rồi nhé!
-- Bảy năm của chúng ta là bảy năm lục đục, bảy năm của họ lại lên một tầng cao hơn, hu hu hu.
-- Có lẽ vì đã cùng nhau trải qua quá nhiều, hoàn toàn không bị thế giới hoa lệ bên ngoài cám dỗ, không có ai quan trọng hơn đối phương nữa.
-- Chính bởi vì đã trải qua phong ba bão táp mới có được cuộc sống bình yên ngày nay.
-- Tui đi tra lý lịch của hai người họ, thật sự là nhờ tương trợ lẫn nhau mới đi đến ngày hôm nay, nước miếng ghen tị chảy ra từ khóe mắt...
Phó Thư Trạc lướt qua những bình luận, họ không phải ngôi sao ca sĩ, chỉ là doanh nhân, không có lời nói không hay, phần lớn là chúc phúc và ghen tị.
Hắn cũng không chuyển tiếp hay tuyên bố gì, để mặc hot search lan truyền.
Nào ngờ lại có một phát hiện ngoài ý muốn... Chiếc điện thoại này là điện thoại Bùi Dương dùng trước đây, rất nhiều tài khoản ứng dụng vẫn chưa kịp thay thành của Phó Thư Trạc.
Tài khoản đang đăng nhập là một tài khoản phụ của Bùi Dương mà Phó Thư Trạc chưa từng thấy, nhưng số lượng status lại có gần nghìn bài.
Bùi Dương ở bên cạnh đang xem người ta đánh bóng rổ, quả bóng bên đó bị bật lệch, văng đến chân họ, Bùi Dương thuận tay nhặt lên, đứng dậy một tay ném về phía rổ, nhẹ nhàng vào khung.
"Đệt, giỏi quá anh ơi!" Sinh viên bên đó giơ ngón cái với cậu, "Chúng em còn thiếu người, cùng chơi không?"
Bùi Dương vốn chỉ muốn khoe mẽ trước mặt Phó Thư Trạc tức thì quíu càng, khi cậu định nói không được thì Phó Thư Trạc đẩy cậu một cái: "Đi đi, lâu rồi anh chưa xem em đánh bóng rổ."
Bùi Dương hơi do dự, cậu thật sự đã lâu không chơi rồi.
Phó Thư Trạc cười nói: "Vừa nãy rất ngầu."
Bùi Dương đỏ bừng tai nhập vào đám sinh viên, những người đó không hề phát hiện cậu là người hơn ba mươi tuổi, cứ gọi anh anh.
Lúc này Phó Thư Trạc mới mở tài khoản phụ của Bùi Dương ra, vừa xem vừa cổ vũ cho Bùi Dương.
Những đồng đội có bạn gái cổ vũ ai nấy đều khí thế ngất trời, Bùi Dương vốn không cảm thấy gì, cho đến khi nghe thấy một câu không hợp nhịp mang theo ý cười hòa lẫn trong tiếng nữ hò reo, "Mèo con họ Bùi cố lên" --
Cậu giật mình suýt trượt chân, quả ba điểm đó suýt không ném trúng.
May mà trong tiếng hò reo, quả bóng rổ đã vẽ một đường cong hoàn hảo rơi trúng rổ.
Cùng lúc đó, Phó Thư Trạc thấy bài đăng gần đây nhất trên tài khoản phụ:
"Hôm nay là sinh nhật anh ấy, muốn mua cho anh ấy một bó hoa. Nhân tiện mình đã đi khoa tâm thần, bình thường anh ấy trông chừng mình rất kỹ, mình chẳng có cơ hội đi ra ngoài một mình. Bác sĩ nói với tình trạng của mình, tốt nhất nên dùng thuốc an thần kết hợp với thuốc chống trầm cảm.
Từ 'trầm cảm' đối với mình quá xa vời. Mình chỉ biết rằng, khi anh ấy ở bên cạnh, mình rất vui... Xa nhau dù chỉ một giây thôi cũng không muốn cười.
Nếu như thế này tính là trầm cảm, thì cứ cho là vậy đi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");