Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn

Chương 6: Mẹ




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bùi Dương buông thõng hai tay, cứng đờ như khúc gỗ.

Cậu thầm nhủ xin lỗi trong lòng...

Anh à, không phải em cố ý cắm sừng anh, chỉ là tình thế bắt buộc thôi, anh phải thông cảm cho em đó.

Phó Thư Trạc cũng không để ý đến sự im lặng của cậu, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng cậy: "Đừng đau lòng."

Bùi Dương hoàn toàn không cảm thấy mình vừa khóc, cậu hơi khó chịu đẩy Phó Thư Trạc ra: "Ai đau lòng?"

Ôm hai giây là được rồi, cứ dính nhau như thế trông chẳng ra làm sao.

Dù không có khả năng quay về, nhưng cậu vẫn phải giữ lòng chung thủy cơ bản với bạn đời của mình.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Phó Thư Trạc chỉnh lại cổ áo, xoay người khôi phục giọng điệu bình tĩnh thường ngày: "Mời vào."

Người bước vào là cô nhân viên đã chia sẻ chuyện bên lề nhầm nhóm bị sếp nhìn thấy, hận không thể mua vé bay lên sao Hỏa ngay lập tức, Julie.

Cô cười gượng hai tiếng: "Chủ tịch Phó, trà sữa đây ạ, của mọi người đều có, đây là của anh và phó chủ tịch."

Julie chẳng muốn đến chút nào, nhưng hỏi hết đồng nghiệp chẳng ai dám giúp cô đưa, đành phải tự mình lăn vào đây.

Phó Thư Trạc ngồi xuống ghế, ung dung hỏi: "Nghe nói tôi và phó chủ tịch cãi nhau à?"

Julie: "Cãi nhau gì? Ai lắm mồm thế? Suốt ngày nói linh tinh! Chủ tịch Phó với phó chủ tịch Bùi rõ ràng tình thâm như biển, tình bền như vàng, sống chết không rời-"

Để không mất việc, ngay cả bản thân cô nàng cũng nhẫn tâm mắng.

Phó Thư Trạc đứng dậy nhận lấy trà sữa, vẻ mặt có chút vui hơn: "Đừng ngừng lại, sống chết không rời, tiếp tục đi."

"Tình, tình..."

Julie sắp khóc đến nơi rồi.

Hồi đi học cứ ngủ gật trong giờ ngữ văn, giờ mới thấy hối hận.

Phó Thư Trạc sờ ly trà sữa, thấy không còn nóng lắm, phải uống nhanh thôi.

Hắn miễn cưỡng tha cho Julie: "Tối nay tôi muốn xem báo cáo dự án AC."

"Tuân lệnh!" Julie nhanh chóng đóng cửa chuồn mất.

Phó Thư Trạc cắm ống hút vào trà sữa, đưa cho Bùi Dương bên cạnh: "Trà sữa matcha em thích đây."

Bùi Dương miễn cưỡng nhận lấy.

Cậu đã chứng kiến toàn bộ quá trình Phó Thư Trạc bắt nạt nhân viên, một lần nữa xác nhận sự thật Phó Thư Trạc là đồ xấu xa.

Hay là ly hôn đi.

Cậu cũng đâu phải "Bùi Dương" mà Phó Thư Trạc yêu, đến lúc bị phát hiện, chẳng phải cậu sẽ bị Phó Thư Trạc lột da sao?

Cậu lén liếc nhìn Phó Thư Trạc, chuẩn bị thăm dò.

Phó Thư Trạc đang nhắn tin cho bộ phận tài chính: Làm thủ tục thanh toán trà sữa Julie vừa mua.

-Đã nhận.

Phó Thư Trạc xử lý xong chuyện cấp dưới lắm chuyện, ngẩng đầu lên thì thấy Bùi Dương có vẻ muốn nói lại thôi.

"Sao vậy?"

Bùi Dương ho khan một tiếng: "Nếu, tôi chỉ nói là nếu thôi nhé, nếu tôi mãi mãi không nhớ lại được chuyện trước đây, anh định làm thế nào?"

"Đơn giản thôi." Phó Thư Trạc nói một cách trôi chảy, "Không nhớ ra thì thôi, em đã nói thích một người sẽ không thay đổi vì mất trí nhớ, dù không còn thích nữa, anh sẽ khiến em thích lại lần thứ hai, lần thứ ba."

Bùi Dương khó khăn hỏi: "Vậy, nếu không thể thích lại thì sao?"

"Vậy thì..." Phó Thư Trạc ngẩng đầu mỉm cười, "Anh sẽ nhốt em vào phòng tối, dùng dây xích khóa lại. Thân thể và trái tim, anh phải có được một trong hai."

Bùi Dương: "..."

Trà sữa trong miệng bỗng dưng không còn ngọt nữa.

Tên này không chỉ xấu xa mà còn b.iến thái!

Bùi Dương ủ rũ trở về phòng nghỉ, đóng sầm cửa lại.

Nụ cười trên mặt Phó Thư Trạc dần tan biến, hắn nhìn đống tài liệu trước mặt, hiếm khi thất thần.

Cái xưng hô bi.ến thái này thật oan uổng, rõ ràng câu đó là do chính Bùi Dương nói ra.

Tối hôm kia là sinh nhật hắn, năm nay hai người không tổ chức tiệc sinh nhật, chỉ ở nhà tận hưởng thế giới riêng của hai người.

Bùi Dương thậm chí còn mặc chiếc quần l.ót tam giác mà cậu luôn không muốn mặc, hùa theo hắn ầm ĩ cả đêm.

Mèo con của hắn quay mặt vào tường, hai chân chạm đất, phía sau là lồng ngực nóng bỏng của hắn, vừa thở d.ốc vừa nói: "Nếu có một ngày em thật sự hoàn toàn mất trí... không nhớ được việc gì, không nhớ được đường đi, anh cứ nhốt em... còng tay em lại."

"Cốc cốc-"

Lại một tiếng gõ cửa.

Người đến là Tần Nam Sam, một quản lý cấp cao rất có năng lực của công ty.

Trước đây, cô là phó tổng giám đốc của một công ty khác, sự nghiệp thành công ở tuổi ba mươi, chỉ là chưa có kinh nghiệm tình trường.

Kết quả sau đó có thể đoán được, cô bị giám đốc công ty tán tỉnh rồi đá, suýt nữa buông xuôi, may mắn được Bùi Dương đi ngang qua cứu giúp.

Sau đó, Tần Nam Sam đến đây và lại dồn hết tâm sức vào sự nghiệp.

Có thể nói công ty của họ có ngày hôm nay, Tần Nam Sam có công không nhỏ.

Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Bùi Dương đều nói mình kiếm được món hời lớn, không tốn một xu nào để thuê công ty săn đầu người mà vẫn có được một nhân tài xuất chúng.

Tần Nam Sam gấp giọng nói: "Sếp Phó, anh nói muốn rút-"

Phó Thư Trạc giơ ngón trỏ lên, ra hiệu im lặng.

Tần Nam Sam đột nhiên im bặt, cô nhìn về phía phòng nghỉ, nhận ra Bùi Dương đang ở bên trong.

Buổi sáng cô đi đàm phán với một công ty khác ở bên ngoài, vừa mới về, còn chưa biết chuyện Julie nhắn nhầm nhóm.

Sau khi Phó Thư Trạc dẫn Tần Nam Sam lên sân thượng, hai người mới nói chuyện thoải mái hơn.

"Anh thật sự muốn làm vậy sao? Hội đồng quản trị..."

"Họ nhìn thấy những hành động của tôi trong thời gian qua thì nên biết tôi muốn làm gì." Phó Thư Trạc cầm ly trà sữa, cúi đầu nhìn những hạt trân châu lăn tròn bên trong, "Vốn dĩ vị trí này không nên do tôi ngồi, chỉ là lúc đó không có nhân tài nào phù hợp."

Nhớ lại chuyện xưa, Phó Thư Trạc cười: "Ban đầu muốn Bùi Dương làm, tôi sẽ phụ tá em ấy, nhưng em ấy thấy phiền phức, không muốn, nên tôi mới trở thành tổng giám đốc."

Tần Nam Sam cười khổ: "Nhưng sao lại chọn tôi..."

Phó Thư Trạc: "Tự tin lên, xét về tình về lý thì đều nên là cô."

Hắn uống một ngụm trà sữa, trước đây luôn cảm thấy quá ngọt, bây giờ lại thấy vừa đủ.

Cuộc sống đã đủ đắng cay rồi, cần phải có chút ngọt ngào.

Phó Thư Trạc nói tiếp: "Trước khi đưa ra quyết định này, tôi đã hỏi ý kiến em ấy, em ấy nói tin tưởng cô nhất."

Tần Nam Sam biết bệnh tình của Bùi Dương, nghe vậy không khỏi đỏ hoe mắt.

Phó Thư Trạc: "Tuy sẽ vất vả hơn một chút, nhưng lợi ích cũng không nhỏ, còn có 5% cổ phần nữa."

Tần Nam Sam có chút bướng bỉnh: "Tôi không cần."

"Có bị ngốc không? Chuyện gì cũng có thể bỏ qua, đừng có bỏ qua tiền."

Phó Thư Trạc lắc đầu: "Hơn nữa dù rút khỏi vị trí này, tôi và Bùi Dương vẫn là cấp trên của cô, đừng có làm ra vẻ như sinh ly tử biệt thế."

"Nhưng mà sếp Bùi..." Tần Nam Sam cười gượng, "Bao giờ sếp Bùi mới khỏi bệnh..."

Phó Thư Trạc nhìn dòng xe cộ tấp nập dưới tòa nhà cao mấy chục tầng, giọng nói rất nhẹ: "Tôi cũng muốn biết."

...

Bùi Dương nghe thấy có người vào văn phòng, là giọng phụ nữ, nói được một nửa thì đi ra ngoài với Phó Thư Trạc.

Cậu bĩu môi, thần thần bí bí, không phải có gian tình gì đó chứ?

Cậu lặng lẽ mở cửa nhìn ra, văn phòng yên tĩnh không một bóng người.

Bùi Dương không có ý định xem trộm bí mật thương mại của Phó Thư Trạc, cũng chẳng có hứng thú gì với máy tính của hắn, chỉ muốn nhân cơ hội này lẻn ra ngoài đi dạo một chút.

Phó Thư Trạc trông cậu như trông chó, chỉ hận không thể cột cậu vào thắt lưng, làm cậu chẳng có chút tự do nào.

Nếu không phải sợ bị đánh thì Bùi Dương đã hét lên một câu: Canh chừng kỹ như vậy có ích gì? Vợ anh đã biến mất rồi!

Nhưng khi đang sốt ruột chờ thang máy, cổ áo sau gáy bỗng bị ai đó túm lấy.

Bùi Dương cứng người quay lại, nhìn thấy khuôn mặt nửa cười nửa không của Phó Thư Trạc.

"Đi đâu?"

"Tôi..." Đầu óc Bùi Dương nhanh chóng xoay chuyển, "Tôi muốn ăn bánh ngọt, anh lại không có ở đây, tôi chỉ có thể tự đi mua thôi."

Thật sự không phải cậu nhát gan, chủ yếu là cậu chưa hiểu rõ thế giới này, nội dung trong sách cũng chỉ nhớ mang máng, chắc chắn không đấu lại Phó Thư Trạc, lúc nên tỏ ra yếu đuối thì phải tỏ ra yếu đuối.

Đây gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Phó Thư Trạc: "Anh đi cùng em."

"Ting-"

Phó Thư Trạc thậm chí còn chu đáo chắn cửa thang máy, ra hiệu cho Bùi Dương nhanh chóng vào.

Bùi Dương cười gượng: "Không phải anh nói hôm nay có rất nhiều việc sao?"

Phó Thư Trạc thuận theo: "Công việc nào quan trọng bằng em?"

Bùi Dương: "..."

Ồ, da gà rơi đầy đất, nhặt cũng lười nhặt.

Trong thang máy không có ai, Bùi Dương cứ nhìn chằm chằm vào số tầng, chỉ hận không thể lập tức đến tầng một.

Cuối cùng cũng ra khỏi thang máy, nhưng chưa kịp hít thở không khí trong lành thì đã bị lễ tân của tòa cao ốc gọi lại: "Sếp Phó, sếp Bùi!"

Hai người quay lại, lễ tân có vẻ muốn nói lại thôi.

Phó Thư Trạc: "Nói đi."

Lễ tân rùng mình: "Gần đây có một ông chú cứ lảng vảng vào khoảng thời gian này, muốn lên tầng hai mươi hai."

Tầng hai mươi hai, hai mươi ba chính là tầng của công ty bọn họ, ngoài bảy tầng đầu có thể tự do ra vào, các tầng trên đều là công ty, cần phải quẹt thẻ mới vào được.

Phó Thư Trạc: "Có nói gì không?"

"Không, không nói gì ạ." Lễ tân mím môi, "Nhưng ông chú đó với sếp Bùi... có chút giống nhau."

Phó Thư Trạc khựng lại: "Tôi biết rồi."

Hắn liếc nhìn Bùi Dương, hình như không có phản ứng gì đặc biệt.

"Còn muốn ăn bánh không?"

Bùi Dương ủ rũ gật đầu.

Bùi Dương đoán được người mà lễ tân nói là ai, chắc là ba của nguyên chủ, vừa giống nhau, lại trạc tuổi chú, ngoài ba ra còn ai vào đây nữa.

Nhưng lạ là, đến đây chắc chắn là muốn tìm con trai, tại sao không gọi điện thoại?

Nguyên chủ cũng không sớm cắt đứt quan hệ với gia đình giống cậu mà.

Hồi trẻ bồng bột, khi mối quan hệ với bạn đời bị gia đình phát hiện, cậu bị đập một trận nhừ tử.

Bùi Dương không chịu nhận sai, vẫn bất chấp tất cả để được ở bên bạn đời... Cuối cùng cũng để lại không ít tiếc nuối.

Nhưng nguyên chủ thì khác, trong tiểu thuyết "Kiêu ngạo", tuy ba mẹ nguyên chủ không hiểu tình cảm của cậu với Phó Thư Trạc, nhưng sau một thời gian giằng co thì đã hòa giải.

Họ không chỉ không ngăn cản nữa mà còn sống chung rất hòa thuận... Hai ông bà cũng rất khỏe mạnh.

Đây là điểm Bùi Dương hâm mộ nguyên chủ nhất.

Sau khi cậu cãi nhau với gia đình, lại khơi dậy nhiều mâu thuẫn tích tụ từ lâu, ba mẹ cũng giống cậu, vừa cố chấp vừa kiêu ngạo, không ai chịu nhường ai.

Đến nỗi mẹ bị bệnh si ngốc ở người già mà cậu cũng không biết, sau đó bà chạy ra ngoài rồi gặp tai nạn xe, cậu cũng không thể gặp mặt lần cuối.

Điều khiến Bùi Dương đau khổ nhất là, mẹ cậu trong cơn lú lẫn đã lén chạy ra ngoài... để đưa cậu về nhà.

Bà nói không giận cậu, nói nhớ cậu.

Phó Thư Trạc đưa cậu đến bên kia đường: "Trước đây em thích nhất tiệm bánh này."

Bùi Dương lầm bầm: "Thích trước đây không có nghĩa là bây giờ vẫn thích."

Phó Thư Trạc dường như không hiểu ý cậu: "Hửm?"

Từ khi nghe thấy câu nói về căn phòng tối của Phó Thư Trạc, Bùi Dương đã sợ hãi, coi Phó Thư Trạc như một kẻ b.iến thái.

Nghe thấy tiếng "hửm" này, Bùi Dương biết điều nói: "Tôi bảo anh mau đi mua đi, tôi không muốn xếp hàng, tôi ở đây đợi anh được không?"

Phó Thư Trạc nheo mắt: "Đừng có chạy lung tung, nếu không-"

"Ừm ừm." Bùi Dương qua loa đáp, "Tôi đói rồi, sếp Phó nhanh lên."

Một câu "nếu không" cũng đủ khiến cậu nghĩ linh tinh rồi, hơn nữa ở thời đại camera ở khắp mọi nơi như này, cậu có thể chạy đi đâu chứ?

Tiệm bánh này có vẻ thật sự ngon, nếu không thì đã chẳng có nhiều người xếp hàng như vậy.

Bùi Dương ngồi xổm ở cửa nhàm chán đếm đá vụn, chờ Phó Thư Trạc ra.

Hôm nay trời hơi nắng, Bùi Dương như con ếch, từ từ dịch sang bên phải, chậm rãi di chuyển vào bóng râm, kế đó thấy một hàng kiến nhỏ đi qua.

Xem ra ngày mai có mưa.

Bùi Dương ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời nắng chói chang.

Trông cũng không giống sắp mưa.

Bùi Dương vừa thu hồi tầm mắt, một bóng lưng đột ngột lọt vào tầm nhìn.

Cậu lập tức quên mất lời hứa với Phó Thư Trạc là không được chạy lung tung, ngây người đứng dậy, thậm chí quên cả việc ném viên đá trong tay, cứ thế đi theo người đó.

Mái tóc vàng xoăn ngắn, chiếc khăn lụa màu nhạt, bộ sườn xám cách tân rộng thùng thình...

Giống mẹ cậu.

Người mẹ đã khuất của cậu.

Dù là giờ làm việc, vạch sang đường vẫn đông nghịt người, xe cộ qua lại không ngừng.

Bùi Dương không biết mình muốn làm gì, viên đá sắc cạnh cứa vào da thịt mềm mại, cậu cứ đi theo sau người phụ nữ đó, qua hết đèn xanh đèn đỏ này đến đèn xanh đèn đỏ khác.

Bùi Dương muốn tiến lên ôm bà, nhưng bà dường như rất sợ hãi.

Người phụ nữ càng đi càng nhanh, rồi bất ngờ lao về phía viên cảnh sát giao thông bên đường, nắm chặt lấy cánh tay anh ta, vẻ mặt hoảng hốt: "Tên b.iến thái phía sau cứ đi theo tôi, nhìn tôi suốt cả quãng đường!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.