Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn

Chương 55: Tàu hỏa




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Mặc áo khoác vào." Phó Thư Trạc cúi người lục vali, "Hôm nay nhiệt độ hơi thấp."

Bùi Dương đứng ngẩn ngơ nhìn sân vườn ẩm ướt, mưa phùn rơi suốt đêm, không biết người dưới đất có thấy lạnh không.

"Không nỡ rời đi sao?" Phó Thư Trạc khoác áo cho cậu.

Bùi Dương trả lời không đúng trọng tâm: "Anh trả cho Tô Chi Hành bao nhiêu tiền một năm?"

Phó Thư Trạc bật cười: "Chỉ trả công giúp đỡ khi mới mua căn nhà này thôi, thêm tiền công chăm sóc hoa nguyệt quý nữa."

Bùi Dương đau lòng: "Bây giờ không cần trả nữa à?"

Phó Thư Trạc xoa xoa gáy cậu: "Thời gian trước cậu ấy tìm người dọn dẹp nhà cửa, mua sắm đồ gia dụng, những khoản này đương nhiên không thể để cậu ấy chi trả rồi, đúng không?"

Còn lại cũng không có gì nhiều, hoa đã trồng nhiều năm rồi, không cần chăm sóc quá kỹ, chỉ cần tưới nước khi trời không mưa là được.

"Nếu thích nơi này thì lần sau lại đến." Phó Thư Trạc xoay người Bùi Dương lại, kéo khóa áo khoác lên cho cậu.

Bùi Dương nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, mím môi hồi lâu mà không phản bác.

Tàu hỏa khởi hành lúc mười hai giờ, thấy còn nhiều thời gian, họ thong thả làm bữa sáng, vừa hay dùng hết những nguyên liệu còn lại, không lãng phí.

"Trong tủ lạnh còn hành lá, hành tây và trứng."

Hành tây là đồ thừa từ món tôm hùm tối qua, Bùi Dương bị thương một ngón tay, đứng bên cạnh thích thú nhìn Phó Thư Trạc vừa cắt hành tây vừa cay chảy nước mắt.

"Còn cười nữa là nhét vào miệng em nhé."

"Anh nhét đi, tôi nhảy xuống sông ngay." Bùi Dương không sợ hãi, có chó mới sợ.

"..." Được rồi.

Phó Thư Trạc cay đến mờ mắt, hắn quay đầu đi về phía Bùi Dương, cậu không biết hắn định làm gì, nhưng thấy sắp đụng bàn, theo phản xạ vội đỡ lấy: "Anh ưm ưm-"

Phó Thư Trạc ôm lấy mèo con tự dâng tới, hôn một cách thỏa mãn.

Hắn vui vẻ đi nấu bữa sáng: "Mời sếp Bùi dùng mì trứng hành tây."

Bùi Dương oán hận nhìn hắn: "Ai hôn tôi nữa là chó."

Phó Thư Trạc: "Gâu."

Bùi Dương: "..."

Đúng là một con chó không biết xấu hổ.

Gần đây lịch sinh hoạt của hai người rất tốt, hầu như không thức khuya, ngủ trước mười giờ, sáng dậy lúc bảy tám giờ. Không như lúc đi làm, thường chỉ ngủ bốn năm tiếng một ngày.

Vì thế khi xách vali bước ra khỏi cổng mới chỉ khoảng mười giờ, Bùi Dương ngoái nhìn lại, không biết lần sau quay lại là khi nào.

Bùi Dương: "Có cần đưa chìa khóa cho Tô Chi Hành không?"

"Không cần." Phó Thư Trạc khóa cổng sắt lại, "Cậu ấy có chìa khóa dự phòng rồi."

Phó Thư Trạc quay người nhét chìa khóa vào ba lô của Bùi Dương: "Đi thôi, tới điểm dừng chân tiếp theo."

Bùi Dương không biết điểm dừng chân tiếp theo là đâu, nhưng vẫn vô thức nắm lấy bàn tay hắn đưa tới. Có hắn ở bên cạnh, dường như đi đâu cũng không thấy lạc lõng.

Họ không nói với ai về việc rời đi, mãi đến khi vào ga tàu mới nhắn tin báo tình hình cho Tô Chi Hành và Trình Thực.

Sau này có lẽ vẫn sẽ liên lạc với Tô Chi Hành, còn với Trình Thực thì chưa chắc.

Sau chuyện của mẹ anh ta, không biết tiệm hoành thánh ngon đó có thể tiếp tục mở cửa không, anh ta có chịu đựng được những lời đồn đại 'không chăm sóc tốt mẹ già' từ hàng xóm không.

"Vẫn ra sân bay à?"

"Không cần, lần này mình đi tàu hỏa, phải ngồi hơn mười mấy tiếng, nhưng phong cảnh dọc đường rất đẹp."

Hôm nay đi tuyến xe khác, nhưng vẫn là toa có giường nằm cao cấp và toilet riêng dành cho hai người.

Phó Thư Trạc mặc nhiên để đồ đạc lên giường bên trái, hoàn toàn không có ý định ngủ ở đó.

Bùi Dương nhìn chằm chằm một lúc lâu, định nói gì đó rồi lại thôi.

Dù sao giường cũng chỉ rộng chưa đầy một mét, có rơi xuống thì cũng là Phó Thư Trạc nằm ngoài chịu.

Tàu nhanh chóng khởi hành, phong cảnh dọc đường vừa xa lạ vừa khiến người ta không rời mắt được.

"Thích thảo nguyên?" Phó Thư Trạc ngủ dậy, thấy mèo ngốc cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Bùi Dương khẽ động đôi tai: "Cũng thích."

Lúc này đã là chạng vạng, vậy mà bên ngoài vẫn sáng, không thấy dấu hiệu trời tối.

Khi mới tỉnh dậy, giọng Phó Thư Trạc luôn mang theo sự trầm khàn đầy nam tính, ôm lấy eo Bùi Dương: "Nếu thích thì lần sau mình lại đến."

Bùi Dương định giãy ra, lại sợ đẩy Phó Thư Trạc ngã xuống, đành phải thuận theo.

Cậu lẩm bẩm: "Đâu có nhiều thời gian thế?"

"Bây giờ chúng ta đều không giữ chức vụ, đương nhiên có rất nhiều thời gian." Phó Thư Trạc cùng cậu nhìn về phía một phong cảnh, "Dù không tính đến lợi nhuận công ty mang lại trong tương lai, chúng ta cũng có đủ tiền tiết kiệm, có thể dành phần đời còn lại du lịch dài hạn."

Bùi Dương khựng lại, quay sang nhìn hắn: "Du lịch dài hạn?"

Phó Thư Trạc khẽ cười: "Thế giới rộng lớn thế này, có vẻ chúng ta chưa từng ngắm nhìn kỹ."

Có tiền có thời gian, không cần phải vội vàng chen chúc đi du lịch vào kỳ nghỉ, họ có thể chọn hai ba nơi yêu thích mỗi năm, ở mỗi nơi hai ba tháng, tận hưởng phong tục tập quán địa phương.

Bùi Dương ngẩn người hồi lâu, mãi đến khi bị Phó Thư Trạc hôn mới hoàn hồn.

"Đói không?"

"Không đói, vừa ăn bánh mì xong."

"Nhưng anh đói rồi." Đàn ông vừa ngủ dậy thường có phản ứng, Phó Thư Trạc áp sát vào chân Bùi Dương.

"Nhịn đói có hại cho sức khỏe-" Bùi Dương dùng cả tay lẫn chân đẩy Phó Thư Trạc ra, lại bị hắn tách đầu gối ra.

Phó Thư Trạc vừa mút tai cậu, vừa giả vờ đáng thương: "Hơn một tháng rồi, bảo bối."

Toàn thân Bùi Dương tê rần, tai đỏ bừng: "Anh đừng gọi bừa."

"Trước kia em rất thích anh gọi thế mà." Phó Thư Trạc hứng thú trêu tai cậu, "Mỗi lần gọi bảo bối, em đều hứng hơn."

Bùi Dương quay mặt đi, định nói tôi không phải là cậu ấy, lời đã đến miệng, lại không thể nói ra được.

Cậu chỉ có thể ngượng ngùng hạ giọng: "Đây là tàu hỏa!"

Toa tàu thỉnh thoảng rung lắc, phong cảnh dọc đường luôn thay đổi, cách âm bên ngoài cửa cũng không tốt lắm, thỉnh thoảng có tiếng người đi qua.

Phó Thư Trạc ngâm giọng: "Vì vậy mèo con của anh phải nhỏ tiếng thôi."

Bùi Dương sắp không giữ được lập trường, Phó Thư Trạc quá cám dỗ, suýt nữa lấy mạng cậu.

"Lần trước đi tàu, mèo con còn nói tùy anh mà." Phó Thư Trạc xoa mông cậu, "Anh chỉ đòi lại những việc lần trước chưa làm thôi."

Bùi Dương vẫn còn giãy giụa: "Không có đồ-"

"Anh mang theo rồi." Đương nhiên là không mang, Phó Thư Trạc chỉ thích thử thách giới hạn của Bùi Dương, mỗi lần thử rút lui đều cho Phó Thư Trạc hiểu Bùi Dương yêu hắn nhiều đến mức nào.

Nói không thỏa mãn là nói dối, nhưng lại thấy xót xa hơn.

Trong những năm qua, dù không cảm nhận được Phó Thư Trạc yêu mình nhiều đến thế nào, Bùi Dương vẫn giữ vững tình cảm này suốt thời gian dài, để nó càng ngày càng lên men.

Bùi Dương chỉ còn cách đầu hàng một giây- Cậu vội vàng đẩy Phó Thư Trạc ra trước khi lý trí chìm nghỉm: "Không được, tôi..."

Phó Thư Trạc chưa kịp nói gì đã thấy màu đỏ lan từ cổ xuống xương quai xanh của Bùi Dương, giọng cậu lí nhí: "Dùng... miệng được không?"

Được, sao lại không được. Điều này thực sự ngoài dự đoán của Phó Thư Trạc, mèo con của hắn vừa táo bạo vừa quyến rũ, trực tiếp hôn qua lớp vải.

Bên ngoài cửa sổ, thảo nguyên đã đến điểm cuối, từng hồ nước xanh biếc hiện ra trước mắt, không biết là màu sắc tự nhiên của hồ hay là phản chiếu của bầu trời.

Trên chuyến tàu có nhiều du khách, thế nên khu giường nằm có không ít trẻ em, tiếng nô đùa chơi đùa lúc gần lúc xa.

Bùi Dương lo lắng ngẩng đầu: "Anh đừng thở mạnh quá, nhỏ tiếng thôi."

Phó Thư Trạc che mắt cười nửa ngày: "Biết rồi."

Đúng lúc đến giờ ăn tối, nhân viên gõ cửa: "Xin chào, quý khách cần dùng bữa không ạ?"

Phó Thư Trạc tranh thủ trả lời giữa hơi thở gấp gáp: "Không cần, cảm ơn."

Bùi Dương căng thẳng lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài, thỉnh thoảng cậu lại có ảo giác như thể người đi ngang qua đều nghe thấy họ đang làm gì bên trong, bước chân nhẹ đi một chút, như đang nghe lén vậy.

"Mèo con à, đủ rồi." Phó Thư Trạc nắm gáy Bùi Dương, kéo lên hôn: "Nghịch nữa thì có khi em phải ngồi trên vali mà ra ga đấy."

Mặt Bùi Dương đỏ bừng, ngay cả hôn cũng rất nhỏ tiếng.

"Nếu không làm được trên tàu, vậy bù đắp cho anh ở văn phòng nhé?"

Bùi Dương mơ màng đồng ý, hoàn toàn không biết mình vừa đồng ý cái gì.

Nhưng Phó Thư Trạc đoán không sai, Bùi Dương không muốn không phải vì đang băn khoăn mình có phải là nguyên chủ hay không mà là không chịu được chuyện làm trên tàu.

Mười bảy năm qua họ ở bên nhau, chưa bao giờ hoang đường như vậy, lần trước ở phòng thay đồ câu lạc bộ đã là vượt quá giới hạn rồi.

"Để anh giúp em." Vì giường quá hẹp, Bùi Dương chỉ có thể nửa nằm sấp trong lòng Phó Thư Trạc, hắn kéo dây lưng cậu ra, "Tự che miệng lại."

Lúc này mèo con cực kỳ ngoan, bị mê hoặc đến mất hết lý trí, nói gì cũng đồng ý.

"Chúng ta chưa đụng tới giường trong văn phòng."

"Ừm..."

"Bàn cũng vậy- Lần sau dùng hết nhé?"

"Được..."

Tuy hai người đã từ chức, nhưng văn phòng của Phó Thư Trạc vẫn giữ lại, sau này coi như dùng chung, văn phòng của Bùi Dương đã cho Tần Nam Sam.

Phó Thư Trạc ghé tai cậu: "Sau này không thích Biên Dã nữa, được không?"

Bùi Dương hơi do dự.

Mắt Phó Thư Trạc hơi nheo lại, tăng thêm lực: "Được không?"

Bùi Dương rùng mình: "Được..."

"Sau này chúng ta mỗi năm đều đi du lịch dài hạn, được không?"

"Được..."

Cuối cùng của cuối cùng, Phó Thư Trạc lật người đè lên: "Bảo bối phải ở bên anh đến già."

Lần này là câu khẳng định, không có 'được không' nữa. Phó Thư Trạc hôn Bùi Dương, không cho cậu cơ hội phản bác.

Toa tàu lắc lư, đầu óc Bùi Dương trống rỗng, một lúc sau mới hoàn hồn. Phong cảnh ngoài cửa sổ trên cao lại thay đổi, một dãy nhà nhỏ ở nông thôn lướt qua.

Dù biết không thể bị nhìn thấy, Bùi Dương vẫn giật mình kéo chăn lên che bụng.

Phó Thư Trạc nhìn giờ: "Đói không?"

Bùi Dương: "Không đói..."

Phó Thư Trạc chống khuỷu tay trên giường, chống cằm: "Sao lại không đói? Vừa ăn no rồi à?"

Bùi Dương đấm hắn: "Đâu có ăn gì!"

Phó Thư Trạc: "Có vẻ sếp Bùi tiếc nuối lắm nhỉ, vậy bây giờ ăn cũng không muộn-"

Bùi Dương đẩy hắn ra, trốn vào nhà vệ sinh.

Phó Thư Trạc khẽ nhếch môi, cầm điện thoại Bùi Dương để bên gối lên, mở lịch sử cuộc gọi ra xem.

Điện thoại mới chỉ có một cuộc gọi, không có tên, nhưng số điện thoại rất quen thuộc. Là số mà mẹ Bùi đã dùng gần hai mươi năm trước khi qua đời.

Thời gian hiển thị hai giờ một phút chiều, lúc Phó Thư Trạc đang chợp mắt.

Phó Thư Trạc thở dài... Mọi thứ khác hắn đều có thể nghĩ cách, duy chỉ có nỗi ăn năn từ cái chết của mẹ Bùi, hắn hoàn toàn bất lực.

Mãi đến khi xuống tàu, ngồi taxi đến khách sạn, Bùi Dương mới biết tại sao lúc trước trên tàu Phó Thư Trạc lại ghen tuông hỏi 'Không thích Biên Dã nữa, được không'- Hóa ra ngày mai sẽ có một buổi concert của Biên Dã ở thành phố này.

Trước đây Phó Thư Trạc chua lè chua lét, lần nào cũng viện đủ lý do để không đi xem concert của Biên Dã.

Giờ nghĩ lại, nếu Bùi Dương thật sự thích Biên Dã thì đã tự đi xem một mình, cần gì lần nào cũng rủ hắn, rõ ràng là cố tình muốn xem bộ dạng hắn ghen.

"Lòng mèo đen tối."

Bùi Dương chẳng hiểu mô tê gì, nhưng không yếu thế: "Lòng chó thối rữa."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.